Cô quay lại thành phố B và tìm được một công việc tại đài phát thanh. Một bên kiếm tiền một bên thi cử, bên phía nhà trường cũng đồng ý cho mẹ Tang về hưu ở nhà nghỉ ngơi trước thời hạn một năm.
Tang lễ được coi là long trọng dưới sự tổ chức nhiệt tình của lãnh đạo đơn vị làm việc của bố Tang, Vô Yên đã nhiều lần khóc ngất bên thi thể bố nhưng mẹ Tang vẫn luôn bình tĩnh.
Khi đó, Trình Nhân đã lo lắng nhắc nhở Vô Yên: "Cậu phải để ý kỹ bác gái đấy."
Quả nhiên, sau khi bố Tang được chôn cất, mẹ Tang sẽ đến văn phòng của bố cô mỗi ngày và nhốt mình trong đó nói chuyện với chính mình, hoặc đi xe buýt đường dài nơi năm đó hai người còn là thanh niên tri thức mà khóc, đến lúc về lại bình thản về nhà nấu cơm cho Vô Yên, tỏ ra rất vui vẻ.
Cô một mực xin vào làm ca đêm ở đài phát thanh, vị chủ nhiệm bình thường hung ác thích chỉ trích người khác nhưng hầu như anh ta đều đáp ứng yêu cầu của cô. Ngày nào cô cũng gần 1 giờ mới tan làm, sau khi về đến nhà, đèn vẫn sáng đèn tiếp tục ôn bài cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học, đến khi trời bắt đầu chuyển sang màu xám trắng mới đi ngủ.
Một đồng nghiệp hỏi: "Tại sao cô lại thích làm ca đêm như vậy?"
Tang Vô Yên cười và nói: "Ban ngày ở nhà có việc."
Vào ban ngày, Tang Vô Yên luôn đi theo phía sau mẹ nửa bước không rời, đợi đến khi mẹ muốn trở lại lại vội vàng chạy về, giả vờ như vừa mới đi mua thức ăn về hoặc là vừa về đến nhà. Cô lại đến phía lãnh đạo trường học của bố dung mọi cách xin mới có thể giúp mẹ lưu giữ căn phòng kia đến giờ.
Hai người sống như vậy được một năm. Nếu không phải lúc nào cũng có mặt của Trình Nhân, Tang Vô Yên cảm thấy mình sẽ phát điên trước.
Tang Vô Yên thi đỗ nghiên cứu sinh vào trường bố Tang như mong muốn.
Một năm sau, qua ngày giỗ bố Tang mấy ngày, mẹ Tang đột nhiên nói: "Yên Yên, bố của con đã được hạ táng ngày hôm qua sao?"
Tang Vô Yên sau khi kinh ngạc đáp: "Vâng."
Mọi thứ trở lại bình thường, nhưng ký ức của mẹ Tang bỗng mất đi một năm. Cô biết đó là chứng mất trí nhớ có chọn lọc do tâm lý, giống như một người nhút nhát cực kỳ lo lắng nên quên lời thoại ngay khi bước lên sân khấu.
Mẹ Tang đôi khi buồn, còn lại dành phần lớn thời gian cho những người bạn già trong trường đại học. Bà ấy thường nói: "Yên Yên, con không cần lo lắng cho mẹ, con muốn về đâu thì về đấy. Mẹ hoàn toàn không cần ai chăm sóc, mẹ ở một mình rất thoải mái."
Tang Vô Yên hiểu ý nghĩa trong lời nói của bà ấy, nhưng mẹ cô không biết, cô hình như không thể trở về nữa.
Không biết câu nói cuối cùng lúc ấy cô nói với Tô Niệm Khâm là một lời nguyền rủa hay một lời tiên đoán. Anh quả nhiên đã làm được điều đó, anh chưa từng xuất hiện trước mặt cô nữa.
Tô Niệm Khâm không phải là người thích thu hút sự chú ý, nhưng Tang Vô Yên vẫn có thể nhận được vài tin tức về anh từ các phương tiện truyền thông khác nhau. Ví dụ, Tô Hoài Sam đã xuất viện sau khi trải qua giai đoạn nguy hiểm, ví dụ như Tô Niệm Khâm trở về Tô gia để bắt đầu công việc kinh doanh của gia đình, và... Nhất Kim tuyên bố rằng sẽ gác bút không viết nhạc nữa.
Cô nhìn tờ báo mới phát hiện ra, vốn dĩ hai chữ Nhất Kim được lấy từ chữ Khâm ra.
Nhất Kim. ( 一今)
Y Kim. (衣今)
*Nhất(一) và Y(衣) đồng âm là ‘yī’, chữ Khâm (衾) là ghép 2 chữ 衣今 lại.
Là ý nói, trên thế giới này, cũng không có người tên Nhất Kim này.
Qua lâu như vậy, nỗi đau mất bố đã dần nguôi ngoai. Khi đó, cô chỉ cảm thấy vô cùng hối hận về cái chết đột ngột của bố mình, trong lòng tràn đầy đau buồn, uất ức và khó chịu không có chỗ phát tiết, cuối cùng cô đổ lỗi cái chết của bố mình cho Tô Niệm Khâm, cho nên mới nói với anh những lời đoạn tuyệt quyết liệt như thế.
Cô cười một tiếng, có điều tất cả cũng không còn quan trọng nữa.
Bất kể anh yêu ai cũng tốt, có một số việc, một số người, bỏ lỡ một lần cả đời cũng không thể quay đầu.
Trong nháy mắt, cô cũng học đến năm 2 nghiên cứu sinh.
Ngụy Hạo và Hứa Xuyến cuối cùng đã kết hôn sau khi trải qua một cuộc đua tình yêu đường dài bắt đầu từ trường trung học. Khi những bạn học trung học biết tin, tất cả họ đều ghen tị.
Tang Vô Yên đồng ý làm phù dâu, phù rể là một đồng nghiệp nam trong công ty của Ngụy Hạo. Ngày hôn lễ Lý Lộ Lộ cũng đến, cô ấy năm đó tốt nghiệp liền thi đỗ nghiên cứu sinh của Đại học Sư phạm M, trở thành học tỷ của Tang Vô Yên.
Khi đưa dâu, Tang Vô Yên lên xe hoa với tư cách phù dâu.
Ngồi trong xe, Hứa Xuyến đột nhiên nói: "Tang Vô Yên, mình luôn cảm thấy cậu may mắn hơn mình. Gia cảnh của mình không tốt, cái gì cũng muốn làm ra vẻ thông minh gặp may mới được, cho nên mình rất ghen tị với cậu."
“Cô dâu còn nói chuyện này để làm gì?”
“Chính Ngụy Hạo đã khiến mình hiểu rằng không thể nghĩ như vậy. Mỗi người đều có cuộc sống và điểm hạnh phúc của riêng mình, chúng ta không thể luôn so sánh điểm yếu của mình với người khác. Đối với chuyện Ngụy Hạo mình không muốn nói xin lỗi với cậu. Bởi vì anh ấy là hạnh phúc của mình, ở giờ phút này bất kỳ ai cũng đều ích kỷ. Mình bắt được, cho nên hiện tại mình rất vui vẻ. Cậu cũng phải cố gắng lên."
Tang Vô Yên gật đầu cười với cô ấy một cái.
Vào cuối buổi lễ, khi cô dâu đang ném bó hoa, Hứa Xuyến đã nháy mắt với cô rồi ném bó hoa trúng cô. Nhiều thanh niên chưa có gia đình đã cười và kêu la rằng cô dâu thiên vị.
Hứa Xuyến nói: "Tôi thiên vị đó. Chẳng phải để cho mọi người một cơ hội sao, không những có thể cướp hoa mà còn có thể cướp phù dâu làm áp trại phu nhân nha."
Lúc ấy mẹ Tang cũng đang ở đấy uống rượu mừng, không biết có phải là do Hứa Xuyến gợi ý, hay thực sự ở độ tuổi này, bà đã bắt đầu lo lắng cho vấn đề cá nhân của con gái mình.
“Con thấy Tiểu Tiêu lần trước đến nhà thế nào?” Mẹ Tang hỏi.
Thấy Tang Vô Yên vùi đầu vào ăn cơm không trả lời, bà lại tiếp tục, "Cậu ấy là một người tốt, biết lễ phép, vóc dáng cũng thích hợp."
"Tiểu Tiêu là ai?" Tang Vô Yên buồn bực.
“Học trò cũ của bố con, làm sao lại quên rồi, chính là người thấy con liền gọi tiểu sư muội đấy!” Mẹ Tang nhắc nhở.
Tang Vô Yên suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nhớ ra người này trông như thế nào.
Mấy hôm sau, mẹ Tang lại hỏi: “Trong lớp bọn con có nam sinh nào nói chuyện cùng được không?”.
"Có, ngưới ta rất tốt. Còn giúp con tìm tài liệu luận văn."
"Người như thế nào?"
"Mẹ, mẹ lại nữa rồi. Người ta cũng đã kết hôn rồi."
Tang Vô Yên bất đắc dĩ cầm tạp chí trong tay lật xem, không ngờ lại nhìn thấy ảnh của Tô Niệm Khâm. Bức ảnh rất nhỏ, anh mặc một bộ âu phục màu đen, không thể nhìn rõ mặt. Nội dung chính của bài viết là bình luận về những người đàn ông độc thân hoàng kim được phụ nữ thèm muốn nhất trong năm.
Chỉ trong ba năm, anh đã tiếp quản thành công mọi công việc kinh doanh của gia tộc từ bố mình, Tô Hoài Sam.
“Con đang xem gì vậy?” Mẹ Tang bâng quơ hỏi khi thấy con đang say sưa đọc.
“Không có gì.” Tang Vô Yên vội vàng lật một trang sách che đậy.
Những lời bóng gió như vậy chưa đủ, mẹ Tang dứt khoát sắp xếp đối tượng xem mắt cho Tang Vô Yên. Bà tham gia các hoạt động của người cao tuổi, có nhiều bạn cùng trang lứa nên hễ bắt gặp là bà hỏi: “Con trai bà có bạn gái chưa?”
Tang Vô Yên quả thật không chịu nổi, lại không thể cùng lão nhân gia nói rõ, không thể làm gì khác ngoài tìm phòng dọn ra ngoài, với lý do là: “Con gái ở cùng bố mẹ, khó tìm bạn trai.”
Mẹ Tang đã quen tiếp nhận những tư tưởng mới của xã hội mới, sau khi suy nghĩ thấy đúng nên sẵn sàng đồng ý.
Sau khi hỏi người trước người sau, cuối cùng mẹ Tang cũng sàng lọc được vài ứng viên phù hợp.
Người đầu tiên là một giáo viên, mới đến ở trường của bố.
“Người ta ở bên ngoài cũng mua nhà rồi, còn là căn hộ thông tầng (duplex) đấy”, Mẹ Tang nhấn mạnh vào điểm này.
Hôm nay cô cũng làm theo ý mẹ Tang, mẹ bảo cô đi, cô liền tuân lệnh. Đi hay không là một chuyện, còn thành công hay không lại là chuyện khác.
Lần đâu tiên đi xem mắt, khó tránh khỏi có chút lúng túng. Hai người nói chuyện điện thoại trước, sau đó hẹn gặp nhau ở cổng Thượng Đảo.
Đối phương nói, "Tôi mặc một chiếc áo khoác màu cà phê."
Tang Vô Yên cúi đầu xem xét chiếc áo sơ mi sọc của mình, hồi lâu cũng không nghĩ nên miêu tả màu gì, cảm thấy chần chừ quá lâu trên điện thoại sẽ rất bất lịch sự nên buột miệng nói: “Vậy tôi cầm tờ tuần báo đi.”
Xì ——Trình bên cạnh Nhân rất vui khi nghe điều đó.
"Chậc chậc chậc chậc, Tang Vô Yên, cậu cũng quá quê mùa rồi. Sao cậu không dứt khoát tay phải cầm cuốn ‘tri âm’ tay trái cầm hoa hồng đỏ, ám chỉ: “Đánh chết tôi cũng không nói” đi."
"Cút ngay!" Tang Vô Yên giả vờ tức giận.
Ngồi xe buýt chen chúc đến dưới lầu Thượng Đảo, quả nhiên thấy một người đàn ông đeo kính mặc áo khoác màu cà phê. Tang Vô Yên lấy tờ tuần báo trong túi ra. Người đàn ông kia vừa nhìn thấy liền cười chào hỏi: “Tang tiểu thư?”
Người đàn ông có đôi mắt nhỏ, trên mặt lại nhiều thịt, cười như thế một cái, mắt cũng sắp không thấy đâu nữa.
Tang Vô Yên gật đầu, đi đến ngồi uống cà phê với anh ta.
“Thế nào? Thế nào?” Vừa về đến nhà, mẹ Tang đã gọi điện thoại đến.
"Tàm tạm."
"Cái gì gọi là tàm tạm?"
"Chính là không được."
"Làm sao không được?"
"Mẹ, con còn đang học ở trường của họ, nếu anh ta đến dạy bọn con, đó không phải là thành tình yêu thầy trò sao? Ảnh hưởng không tốt đâu."
"Chuyện đó... E rằng không thành vấn đề."
"Quan hệ thầy trò cũng nói không sao, mẹ, mẹ cởi mở quá mức."
"Dù sao con cũng sắp tốt nghiệp.”
“Còn nữa, mắt anh ta nhỏ, con nhìn không thích.”
“…”
Người thứ hai là giáo viên, cũng dạy ở một trường đại học, có điều là trường đại học bên cạnh.
Lần này gặp nhau ở tầng dưới Pizza Hut, Tang Vô Yên đặc biệt mặc một chiếc váy màu đỏ tươi rất bắt mắt, dễ hình dung. Khi lên lầu, Tang Vô Yên đi phía sau vị giáo viên đó, đo chiều cao bằng mắt và thở dài trong lòng.
Sau bữa tối, Tang Vô Yên gọi điện cho mẹ Tang và nói, "Thấp quá, không được."
“Cũng không lùn lắm mà, cùng lắm không tính là cao thôi.” Mẹ Tang đeo kính nhìn vào tài liệu người làm mối đưa.
"Không được, con đã lùn như vậy rồi, tìm đối tượng cũng lùn, ảnh hưởng đến thế hệ sau."
"..."
Người thứ ba vẫn là giáo viên, nhưng là dạy cấp ba.
Vì chồng làm nghề này nên mẹ Tang luôn cho rằng giáo viên không tồi, công việc ổn định, địa vị xã hội cao, ít ăn chơi, rất khó nɠɵạı ŧìиɧ.
Trình Nhân lắc đầu: “Tiểu Tang, mình nghĩ cậu sắp nổi tiếng trong giới giáo dục thành phố B. Mẹ cậu định đem tất cả nam giáo viên chưa vợ trong thành phố chúng ta ra cho cậu xem mắt sao?”
Tang Vô Yên trước khi ra cửa cho Trình Nhân 3 chữ: “Cút, cút, cút.”
“Tang tiểu thư, khi nào thì cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh?” người đàn ông hỏi.
"Năm sau."
"Tôi rất muốn thi nghiên cứu sinh ở trường cô. Bây giờ học sinh cấp ba không dễ dạy, hơn nữa trách nhiệm xã hội rất lớn, lức cô thi nghiên cứu sinh ôn tập như thế nào?"
“Đọc sách này, làm đề này."
"Có tìm người luyện đề cho không?”
“Hiện tại trong ngành tâm lí học đều là cả nước cùng thi, chủ yếu là dựa vào chính mình, có điều tôi lúc đó cũng tìm nghiên cứu sinh vừa thi đậu ngành này giúp tôi ôn tập.”Trên thực tế, người đó là Lý Lộ Lộ.
"Tang tiểu thư, cô có thể giúp tôi ôn tập được không? Tôi cũng đang chuẩn bị thi, năm ngoái tôi thi rớt môn chuyên ngành và tiếng Anh, năm nay tôi muốn thi lại."
Vừa lên xe, Tang Vô Yên đã gọi điện về nhà.
“Mẹ, người này không phải tới tìm bạn gái.” Tang Vô Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thế để làm gì?” mẹ Tang thắc mắc.
“Anh ta muốn tìm gia sư.” Tang Vô Yên đưa ra một cái định nghĩa.
Khi thông tin về người thứ tư được gửi đến Tang Vô Yên, mẹ của Tang đã thề thốt: "Vô Yên, người mà mẹ tìm cho con lần này hoàn hảo khó tìm trên đời. Cậu ấy rất đẹp trai và cao ráo không thành vấn đề, công việc lại càng không phải nói."
"Lại là giáo viên từ trường nào?" Tang Vô Yên xoa xoa trán.
"Người ta là luật sư."