Vào buổi chiều, Tô Niệm Khâm gọi điện về nhà nói bữa tối có việc không cần chờ anh.
“Anh không được uống rượu.” Tang Vô Yên nhấn mạnh.
"Có nhiều lúc không tránh được làm sao?" Tô Niệm Khâm cười khổ.
“Dù sao đi nữa, anh trở về em sẽ kiểm tra.” Cô uy hϊếp.
Tô Niệm Khâm vào nhà, dì Hứa được thuê làm việc nhà mới rời đi. Tô Niệm Khâm đã căn dặn qua, thấy anh mới có thể tan làm, không thể để Tang Vô Yên một mình.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa của dì Hứa, anh mới hôn một cái vào môi của Tang Vô Yên. Điều đầu tiên Tang Vô Yên làm khi nhìn thấy anh là nhào đến dùng mũi ngửi ngửi anh.
"Không có mùi rượu, làm sao lại có mùi khói?"
"Là do người khác hút thuốc dính vào." "
“Thật?"
"Em có thể tự mình kiểm tra một chút đi." Lời này vừa dứt, nụ hôn sâu của Tô Niệm Khâm cướp đi hơi thở của Tang Vô Yên.
Ôm hôn hồi lâu sau, anh mới buông cô ra, nhướng mày hỏi: Kết quả thế nào?"
“Khá tốt.” Tang Vô Yên gật đầu.
“Có cơm không?”
“Có nha, còn có món ăn hôm nay em học nấu.”
“À—” Tô Niệm Khâm nghe lời này, gật đầu với vẻ mặt kỳ quái.
Tang Vô Yên hạ quyết tâm chăm sóc Tô Niệm Khâm thật tốt và từ bỏ từng thói quen xấu của mình. Đối với mọi đồ vật có thể di chuyển trong nhà, Tang Vô Yên dùng bút màu nước vẽ một vòng tròn trên đế đồ nội thất và viết vào vòng tròn: "chiếc cốc của anh ấy", "khung ảnh", "chiếc máy thu thanh của anh ấy", "hộp xà phòng", "cái bình hoa" "...
Tránh cho cô thường thường dùng xong lại quên nó vốn dĩ để ở đâu.
Những đôi giày ở lối vào cũng được đặt ngay ngắn. Đôi khi cô xách những thứ đồ nặng trở về nhà, cởi giày một cái liền bước vào. Mãi một lúc sau mới nhớ ra, lại vội vã ra ngoài sắp xếp lại giày dép.
Tất cả các cửa sổ và cửa tủ đều được tiện tay đóng lại, lấy hết những thứ treo lơ lửng trên cao xuống.
Đồ ăn cũng đang học nấu.
Tô Niệm Khâm cầm đũa ăn một miếng, thần sắc có chút không đúng: “Món này nhất định không phải dì nấu.”
“Ăn không ngon?” Cô hỏi.
“Còn những món khác thì sao?”
“Chỉ có món thịt viên chua ngọt này là tác phẩm của em.” Tang Vô Yên dương dương tự đắc.
“À—” Tô Niệm Khâm thở phào nhẹ nhõm, đôi đũa không còn di chuyển về phía đĩa đó nữa.
Một lúc sau, Tang Vô Yên nhìn ra manh mối, tức giận đặt bát đũa xuống: "Tô Niệm Khâm, anh có ý gì? Nếu có bản lĩnh, anh có thể tự nấu!"
Tang Vô Yên tuyên bố đình công.
Cả buổi tối, Tang Vô Yên bĩu môi không nói câu nào. Tô Niệm Khâm vốn cảm thấy thật vất vả mới có được một lúc thanh tịnh, nhưng lại sợ cô sinh ra phiền muộn trong lòng kìm ném đến khó chịu.
“Vô Yên.” Anh gọi cô trước, bày tỏ sự đầu hàng.
Tang Vô Yên không trả lời.
“Vô Yên!” Anh vừa định đầu hàng chuẩn bị xin lỗi, cô còn muốn như thế nào nữa.
Tang Vô Yên lại không đếm xỉa đến lời anh gọi, thay vào đó bật TV lên.
“Tang Vô Yên!” Tô Niệm Khâm cao giọng nói.
Cô cũng theo đó chỉnh to âm lượng TV lên.
Tô Niệm Khâm thực sự tức giận, đi tắt TV, hơi bực bội: "Tang Vô Yên, em có nghe thấy anh gọi em không hả?"
Tang Vô Yên đặt điều khiển từ xa xuống, nhảy dựng lên kêu lên: "Em cũng không phải thú cưng anh nuôi! Anh gọi một cái phải ngoan ngoãn chạy đến."
Cô vì tránh sự chênh lệch chiều cao, đứng ở trên ghế sofa tức giận nhìn Tô Niệm Khâm, mướn khiến cho lời nói của mình càng có khí thế, không nghĩ đến Tô Niệm Khâm chịu thua bộ dạng này, lúc này lại cười trước.
“Anh chỗ nào coi em như thú cưng rồi?” Anh dở khóc dở cười.
"Anh chính là có."
"Được rồi. Ngoan, lại đây." Tô Niệm Khâm mở rộng vòng tay muốn ôm cô vào ngực.
Tang Vô Yên chỉ do dự trong nháy mắt, liền dính qua đó.
“Anh chính là muốn nói xin lỗi với em mới gọi em.”
“Giọng điệu của anh như muốn ăn thịt người vậy.” Hoàn toàn là phong cách xin lỗi của Tô Niệm Khâm.
Tô Niệm Khâm mỉm cười.
“Sau này chúng ta quy ước ba điều, không được phép hung dữ với em, không cho phép anh uống rượu hút thuốc.”
“Ừ.”
“Phạp quy rồi, thì phải phạt.”
“Phạt cái gì?”
“Anh nói xem phạt cái gì?” Tang Vô Yên nhất thời không nghĩ ra.
“Phạt anh ba ngày không nói chữ nào.”
“Ừ” Tang Vô Yên gật đầu, một lúc sau lại cảm thấy không đúng, vội vàng hủy bỏ, “Không được, không được.” Nếu người đàn ông ba ngày không nói gì, người khó chịu là cô, còn đối với anh mà nói nhất định là khen thưởng.
“Hay phạt anh mỗi đêm cùng em vận động cho đến…”
"Vận động?" Tang Vô Yên bắt đầu không hiểu, khi nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của Tô Niệm Khâm, khuôn mặt cô nhất thời đỏ bùng, "Em không đồng ý!"
Lần này Tang Vô Yên cuối cùng đã hiểu: "Tô Niệm Khâm, Em thấy anh không có chút hối cải nào."
Tô Niệm Khâm dùng ngón tay nghịch tóc cô, cười đổi chủ đề: "Vô Yên, hôm nay em quên làm một việc."
“Việc gì?”
“Em suy ghĩ một chút, mỗi ngày ăn cơm xong cũng phải làm." Anh nhắc nhở cô.
“Súc miệng?”
Tô Niệm Khâm lắc đầu.
“Xem TV?”
“Rửa bát.”
“A!” Tang Vô Yên vỗ trán vội vàng chạy vào phòng bếp, hoàn toàn quên mất vừa mới tuyên bố bãi công.
Tô Niệm Khâm nhướn mày nhẹ nhõm: Thú cưng? Làm sao có thể có một con thú cưng dễ thương như vậy.