Thời gian quay trở lại trước khi Tang Vô Yên và Tô Niệm Khâm kết hôn.
Một ngày, Tô Niệm Khâm ra khỏi thư phòng: "Vô Yên, anh có một kỳ nghỉ dài hạn, chúng ta ra ngoài du lịch."
Tang Vô Yên giật mình, người đàn ông này cũng sẽ muốn đi ra ngoài nghỉ phép, ở trong lòng anh vẫn luôn coir a ngoài như chịu tội.
"Không phải bác sĩ nói anh nên nghỉ ngơi sao? công việc của công ty có Tiểu Lộ ở đó, cô ấy cũng nói không có vấn đề gì." Tô Niệm Khâm bình tĩnh giải thích hành động bất thường của mình.
"Muốn đi đâu nào?" Tô Niệm Khâm hỏi.
Thật vất vả anh mới hình thành thói quen hỏi ý kiến
của đối phương, nhưng Tang Vô Yên khiến sự kiên nhẫn của anh gần như không thể kéo dài.
Cô lật xem tạp chí địa lý và sách du lịch khắp nới, một lúc sau mới hét lên: "Niệm Khâm, chúng ta đi Ai Cập."
Tô Niệm Khâm vặn nhỏ âm lượng radio còn chưa kịp thể hiện thái độ, đã nghe thấy cô nói: "Không được, nghe nói tình hình không ổn."
Tô Niệm Khâm nói: "Vô Yên, em có nên nghe ý kiến
của anh một chút không?"
Nhưng người phụ nữ dường như không nghe thấy.
Người đàn ông ngậm miệng lại, cố gắng trấn tĩnh bản thân tiếp tục tập trung vào tin tức mà anh đang nghe.
Sau nửa giờ, Tang Vô Yên kêu lên: "Đi Hồng Kông cũng được. Hồng Kông rất tốt, lại có thể mua sắm." Cô một mình lầu bầu lại lắc đầu, "Vẫn là không được, có quá nhiều người, hơn nữa anh không thích đi dạo phố." Vứt quyển sách trong tay đi, cô lại lật xem một quyển khác.
Chưa đến nửa giờ sau, lại nghe thấy cô kêu to: "Chúng ta đi Tây Tạng."
Lần này, Tô Niệm Khâm thậm chí không buồn nhìn lên, lại thay đổi kênh radio. Quả nhiên đúng như anh dự đoán, chỉ một phút sau, cô lại tự phủ nhận mình: "Ngộ nhỡ anh bị say độ cao cũng không ổn."
Vì vậy, như này như kia, Tô Niệm Khâm và cả cái trái đất đều bị Tang Vô Yên giằng co một lượt.
Anh cố gắng hết sức để kềm chế sự kiên nhân đã sớm tiêu hao hết của mình, hết lần này đến lần khác tự nhủ: "Tô Niệm Khâm, mày phải nhẫn nại, đừng nóng giận, nếu không mày sẽ phải tự mình ăn trái đắng."
Đột nhiên, Tang Vô Yên lần thứ n ôm sách hưng phấn chạy tới: "Niệm Khâm, chúng ta đi Tần triều đi!"
Lần này, Tô Niệm Khâm quyết định không cho cô có đường lui, nhanh chóng dứt khoát nói: "Được!" Đao sắc chém loạn ma*, không để cô còn cơ hội giàu vò nhau nữa.
* Đao sắc chém loạn ma: thành ngữ chỉ hành động dứt khoát.
Một giây sau, người đàn ông khôi phục lại tinh thân, theo thói quen khép hờ hai mắt, không thể tin hỏi: “Em vừa mới nói chúng ta đi đâu?” Người phụ nữ nảy hiển nhiên lắc lư anh lần thứ n+1.
Tang Vô Yên thấy sắc mặt của Tô Niệm Khâm không ổn, sắp mất nổi đóa, cô vội vàng quấn lấy anh như một con bạch tuộc.
“Em đây không phải đang bàn bạc cùng anh sao.” Cô có chút chột dạ nũng nịu.
“Vậy ‘chúng ta’ bàn bạc cho kết quả gì rồi?” Anh nhấn trọng âm vào hai từ đó. Nhưng chỉ cần cô bắt đầu làm nũng, anh làm sao cũng không thể nổi giận được.
"Tần triều nha. Chúng ta có thể đi xem địa cung trong Tần lăng còn có binh mã đất nung nữa."
Lúc này, Tô Niệm Khâm cuối cùng cũng hiểu rằng Tần triều mà cô đang nói đến chính là Tây An.
Sự nhảy vọt trong suy nghĩ của người phụ nữ này thực sự mạnh mẽ, Tô Niệm Khâm kết luận.
Kể từ khi quyết định đặt vé máy bay, Tang Vô Yên mỗi ngày đều nhận được ít nhất mười cuộc gọi từ Dư Tiểu Lộ.
"Khi leo núi, cô phải đi trước cậu ấy một chút, để Niệm Khâm có thể cảm nhận được phản ứng của cô."
"Để cậu ấy mang điện thoại di động và tiền lẻ trong người, để tránh hai người lạc nhau.”
“Lúc ánh sáng mạnh, phải bắt cậu ấy phải đeo kính râm vào."
“Đừng quên xịt khử trùng và băng cá nhân, cậu ấy dễ ngã rất hy trầy da."
"Chọn một khách sạn yên tĩnh một chút, giường phải thoải mái. Lưng của cậu ấy không tốt lắm."
Tang Vô Yên sắp xếp các lưu ý ghi lại chúng vào sổ ghi chú.
Một ngày trước khi rời đi, Dư Tiểu Lộ gọi lại: "Niệm Khâm, cậu có chắc chắn không cần thông báo cho chi nhánh bên kia, gửi một chiếc xe đến đón các cậu sao?"
"Tôi chắc chắn!" Tô Niệm Khâm trả lời tính khí không tốt lắm.
Không đến mười giờ, Tô Niệm Khâm nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ sâu. Để giao lại công việc của công ty cho Dư Tiểu Lộ, anh đã làm việc cật lực suốt mấy ngày gần như không ngủ.
Tang Vô Yên cuộn tròn trong vòng tay anh, tay trái đặt trên vai anh.
Cô chợt nhớ đến lời dặn dò của Dư Vi Lan. Cô ấy nói: "Niệm Khâm chưa bao giờ đi du lịch một mình với ai như thế này trước đây, hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Kết quả hoàn toàn trái ngược với những gì nhiều người dự liệu.
Hoàn toàn là Tô Niệm Khâm đang chăm sóc cô. Tô Niệm Khâm phụ trách túi du lịch, tiền lẻ và điện thoại di động là những thứ mà Tô Niệm Khâm đã nhiều lần nhấn mạnh rằng Tang Vô Yên nên mang theo bên mình.
Sau khi xuống máy bay, Tang Vô Yên lấy cuốn sách hướng dẫn du lịch nghiên cứu nên bắt xe buýt nào để vào thành phố trước, sau đó bắt xe buýt nào để đến khách sạn mà họ đã đặt. Kết quả là, sau khi cân nhắc cả nữa ngày cũng không tìm được đầu mối.
“Niệm Khâm, anh đi hỏi một chút.” Đoàn du lịch hai người, trưởng đoàn hạ chỉ thị cho phó trưởng đoàn.
“Không đi.” Anh chưa bao giờ biết “hỏi thăm” là gì.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Trưởng đoàn không có cách nào khác.
“Có thể nghe anh nói không?” Phó trưởng đoàn ẩn nhẫn đủ rồi.
"Cái gì?"
"Em gọi một chiếc taxi, sau đó chúng ta có thể đi." Tô Niệm Khâm tức giận nói.
“...Sao anh lại thông minh như vậy!”
Trong xe taxi, Tang Vô Ngôn nhìn đồng hồ tính tiền, đau khổ kêu lên: “Sao lại nhảy nhanh như vậy, tài xế, anh không có động tay động chân chứ?”
Người lái xe và Tô Niệm Khâm đồng thời nổi giận.
Ngày hôm sau, họ thuê một chiếc ô tô và đến Lâm Đồng*, đồng thời yêu cầu khách sạn thuê một hướng dẫn viên du lịch đi kèm từ công ty du lịch. Bởi vì Tô Niệm Khâm không thể đảm bảo liệu Tang Vô Yên và anh có thể bị lạc nhau không.
Tại Tần lăng, sau khi nghe hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lôi giới thiệu về toàn bộ địa cung, Tang Vô Yên sững sờ hỏi: “Anh nói, chúng ta sẽ mất một trăm năm nữa để nhìn thấy địa cung?”
“Ừ, bởi vì công nghệ hiện tại không thể đảm bảo rằng chúng ta mở ra sau này có thể giữ gìn nó hoàn hảo." Tiểu Lôi giải thích.
"Vậy Mông Nghị thì sao? Chẳng phải ông ấy đã phát hiện ra địa cung sao, sau khi tiến vào còn bay bay ở trong đó."
“Cái gì Mông Nghị?” Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lôi không quá rõ.
“Chính là cái người theo đuổi vợ của Tần Thủy Thủy Hoàng, Tần quốc…” Cô còn chưa biểu đạt hết, Tô Niệm Khâm đã che miệng lại, “Ô… Ô…” kêu lên.
"Em có chút lịch sử bình thường có được không vậy?" Tô Niệm Khâm đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Một lúc sau, Tang Vô Yên chớp lấy cơ hội và nói: "Đó là vị tướng quân do Thành Long thủ vai." "
“..." Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lôi.
"..." Tô Niệm Khâm.
Tô Niệm Khâm không khỏi nghĩ, chẳng lẽ cô tùy hứng đến đây chỉ vì bộ phim đó sao.
(Bộ phim Thần thoại (2005) do Thành Long và Kim Hee Sun đóng chính)
Đến tượng binh mã, Tiểu Lôi đã gặp một nhóm người quen, và Tang Vô Yên thích sự náo nhiệt nê đồng ý đi xe lớn với họ, Tô Niệm Khâm cũng không muốn làm ngược với hứng thú của cô ấy.
Trên xe, Tô Niệm Khâm tàn tật cùng ngoại hình của anh vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng bất kể Tang Vô Yên rêu rao cái gì, Tô Niệm Khâm vẫn nhắm mắt dưỡng thần không nói lời nào. Anh thực sự xấu hổ khi có một người vợ như vậy.
"Tô Niệm Khâm, anh còn không để ý đến em như vậy, em sẽ không vui."
Tô Niệm Khâm nhắm mắt lại, im lặng.
“Khụ, khụ,” Tang Vô Ngôn hắng giọng, “Tin hay không, em hát cho anh một bài.” Cô hạ tuyệt chiêu.
"Anh nói xem em hát bài hát nào của anh thì hay?" Tang Vô Yên đắc thắng nói.
Tô Niệm Khâm nói, "Nếu em không yên lặng một chút, tin hay không, anh sẽ bịt miệng em trước mặt họ."
Chiêu này đối phó với Tang Vô Yên lần nào cũng được.
Quả nhiên, Tang Vô Yên vội vàng che môi lại.
Bước vào phòng triển lãm khổng lồ của các bức tượng binh mã, chỉ nghe Tang Vô Yên nói "wow-".
“Vĩ đại!”
“Đây là sự kết tinh vĩ đại trí tuệ của người Trung Quốc chúng ta.” Tiểu Lôi tự hào nói.
“Tại sao quân đội của Tần Thủy Hoàng lại toàn những thanh niên tuấn tú và dũng mãnh như vậy.” Tang Vô Yên nói ra lý do khiến cô xúc động, “Thật không thể tưởng tượng, có chừng bao nhiêu người?”
Cô vừa hỏi Tiểu Lôi vừa kiểm kê những người đàn ông đẹp trai trong lòng mình.
Tiểu Lôi hơi ngạc nhiên, nhưng Tô Niệm Khâm đã quen với điều đó từ lâu.
Tiểu Lôi vừa giải thích vừa dẫn bọn họ đi thăm xong mấy cái hầm triển lãm và phòng triển lãm văn vật, lúc ra cửa, Tang Vô Yên kéo Tô Niệm Khâm nói: “Niệm Khâm, em còn muốn quay lại xem một chút.”
Vì vậy Tô Niệm Khâm lại cùng cô quay lại.
Khi đó không phải mùa du lịch, người nước ngoài đến thăm nhiều hơn người Trung Quốc, hơn nữa trời đã về chiều nên người càng thưa thớt. Tang Vô Yên đang ở một chỗ yên tĩnh, đối mặt với những tượng binh mã được sắp xếp ngay ngắn trên lan can, đột nhiên ngồi xổm xuống, chống cằm, "Niệm Khâm, em không muốn đi."
Tô Niệm Khâm cũng ngồi trên sàn nhà với cô.
Tang Vô Yên nhẹ nhàng mô tả từng chi tiết của các bức tượng binh mã bằng ngôn ngữ chi tiết nhất mà cô có thể nói: áo giáp, quần áo, kiểu tóc, ngoại hình, nét mặt...
Tô Niệm Khâm lắng nghe với một nụ cười hạnh phúc.
“Họ thực sự là người từ hai nghìn năm trước sao?” cô hỏi.
"Lại không phải là người thật, chỉ là một bức tượng nhân tạo."
"Ý em là, chúng dựa trên những người thực sự từ thời đó sao?"
"Có lẽ thế..." Tô Niệm Khâm cũng không biết.
"Niệm Khâm, nếu anh có thể thấy bọn họ, anh cũng sẽ cảm động."
“Từ miêu tả của em, anh đã thấy rồi." Tô Niệm Khâm mỉm cười.
Sau khi hai người yên lặng một lúc, Tang Vô Yên phát hiện ra điều gì đó, dẫn Tô Niệm Khâm đến một nơi rồi dừng lại, nhanh chóng nhìn xung quanh, khi chắc chắn rằng không có ai chú ý, cô mới để Tô Niệm Khâm ngồi xuống cùng cô.
Sau đó, Tang Vô Yên đưa tay Tô Niệm Khâm sang phía bên kia lan can.
Cánh tay từng chút một duỗi ra, sau đó, đột nhiên, ngón tay của Tô Niệm Khâm đυ.ng phải một vật gì đó.
"Niệm Khâm, anh có cảm thấy không? Đây là đất bùn từ
hai nghìn năm trước của nhà Tần, bọn họ chính là bộ dạng này."
“Cảm ơn em, Vô Yên.” Tô Niệm Khâm nhếch miệng lên, nở nụ cười.