Trong tuần thứ hai, Tang Vô Yên giúp một học đệ nộp đơn, lại đi một chuyến đến trường tiểu học.
Khi vừa đến phòng làm việc của chủ nhiệm Uông, đúng lúc gặp cô ấy chuẩn bị lên lớp.“Tiểu Tang, đợi lát hết giờ học nữa tôi sẽ quay lại.” Chủ nhiệm phân phó.“Dạ, không sao đâu, cô bận việc, tôi không vội.”Chủ nhiệm Uông vừa bước đi thì tiếng chuông vào lớp vang lên.
Tang Vô Yên nhìn quanh văn phòng, tìm một xấp báo, ngồi xuống chiếc ghế.Tòa nhà của trường là một tòa nhà bốn tầng kiểu cũ.
Các lối đi trên mỗi tầng ở giữa các phòng học hai bên nên hành lang rất hẹp và dài, dễ bị tiếng vọng.
Trong trường hợp bình thường, khi hầu hết các phòng học khi vào học đều được đóng các cửa lại để tránh bị làm ồn.Phòng làm việc của chủ nhiệm Uông ngay cuối hành lang lầu bốn, xa phòng học nên có vẻ hơi yên tĩnh.Xấp báo dày cộp chẳng có gì khác ngoài báo đảng và báo giáo dục các loại, không có trang trí, không có chuyện phiếm, không có hài hước, vì vậy, Tang Vô Yên đã đọc đi đọc lại trong vài phút đã thấy chán.Cô nhìn lên đồng hồ trên tường, mới bảy tám phút trôi qua nên bực bội chống cằm lên bàn mơ màng buồn ngủ.
Cô có thể lờ mờ nghe thấy tiếng trẻ con đọc sách, cô nằm xuống bàn và nhắm mắt lại.Đang đọc thuộc lòng cái gì?Đó dường như là "Ô Y Hạng" của Lưu Vũ TíchChu Tước kiều biên dã thảo hoa,Ô Y hạng khẩu tịch dương tà.Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến,Phi nhập tầm thường bách tính gia.Bỗng tiếng đàn piano đứt quãng xen vào tiếng đọc sách.Mặc dù Tang Vô Yên là một người kém về âm thanh, nhưng cô cũng biết bài hát này là "Ngôi sao nhỏ lấp lánh ".
Chỉ một lần thì không sao, nhưng thật ra cô đã nghe người nọ chơi đàn như thế này ba bốn lần, và người chơi đàn không có ý định dừng lại.Cô có chút tức giận đứng dậy, vò đầu bứt tóc, rồi nhìn đồng hồ treo tường lần thứ N + , còn rất lâu nữa mới kết thúc tiết học...Tang Vô Yên bước ra khỏi văn phòng và phát hiện ra tiếng đàn piano đang phát ra từ phòng piano đối diện.
Hơn nữa cửa khép hờ mà không đóng nên âm thanh nho nhỏ lọt ra ngoài.Cô sợ bên trong có trẻ em học bài nên đứng ngoài cửa lặng lẽ thăm dò.
Hóa ra nó khác xa với những gì cô tưởng tượng, chỉ có một người đang ngồi ở đó.Và người đó chính là hình bóng dạo gần đây trong tâm trí Tang Vô Yên - Tô Niệm Khâm.Anh bấm các phím ở tay trái, và cầm bút ở tay phải để ghi nhanh điều gì đó trên một tấm bảng nhỏ.
Loại bảng nhỏ đó cũng có ở văn phòng chủ nhiệm Uông, đó là bảng chữ nổi.
Anh cau mày, một bên ấn phím đàn một bên ghi lại bằng chữ nổi.
Nhìn vẻ bề ngoài của anh, có vẻ như anh đang chuẩn bị bài học hay gì đó, có lẽ đang suy nghĩ rất nhiều về cách dạy những đứa trẻ đó.Tuy nhiên, dường như đang gặp khó khăn.Tô Niệm Khâm bấm hai nốt nhạc, viết ra một cái gì đó, sau đó lại chạm vào phím đàn, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, không khỏi lắc đầu.
Tang Vô Yên nhìn thấy anh giằng co như vậy mấy lần.
Cho nên có thể hiểu âm thanh piano khó chịu phát ra từ đâu.Chỉ thấy tính khí tốt của anh dường như đã cạn kiệt, tay ghi chữ nổi của anh càng lúc càng nóng vội, càng lúc càng nặng nề, cho đến khi gần như đâm mạnh vào nó.Lần cuối cùng, Tô Niệm Khâm cuối cùng cũng bùng nổ, và đập thẳng cây bút lên bảng chữ nổi một tiếng "bốp".Tang Vô Yên không khỏi sửng sốt, chợt biết người này tính khí rất không tốt, có thể đối với bản thân dùng nhiều lực như vậy.
Ngay lập tức, cô muốn trốn đi, kẻo anh phát hiện ra cô đang nhìn trộm ở đây, lại bị luộc chín như cá bên cổng thành.Nhưng ...Cô cũng muốn ở lại đây.Vào lúc này, Tô Niệm Khâm duỗi ngón trỏ trái của mình ra và trượt mạnh trên các phím, từ phải sang trái, rồi từ trái sang phải.
Sau đó đôi mắt nhắm nghiền lướt qua lại đàn như thế hai ba lần, các ngón tay của anh đã mềm mại hơn so với độ cứng khi anh tức giận, và nét mặt của anh cũng dịu đi đôi chút.Sau khi thở dài thườn thượt, anh đặt tay lên phím đàn, dừng lại một chút rồi khéo léo chơi một giai điệu.
Giai điệu chậm bất thường, mang hơi hướng của phong cách Trung Quốc, nhưng lúc này anh đã chơi nó một cách thuần thục trên đàn piano mang một tâm tình khác.Đó là một bài hát rất hay, có lẽ sẽ còn hay hơn nếu nó được điền những ca từ thích hợp.Chợt bản lề cửa hơi cũ và phát ra tiếng kêu cót két.Tang Vô Yên sợ anh phát hiện ra tiếng động nên vội vàng kéo cửa cho nó đỡ đung đưa.
Không ngờ, Tô Niệm Khâm đã nghe thấy tiếng kêu, nên tiếng đàn cũng dừng lại, quay đầu đi về phía Tang Vô Yên.
Mặt anh hơi quay về phía Tang Vô Yên, sau đó hơi nghiêng đầu.Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy bực mình, gió thổi cửa, chuyện thường tình như vậy cũng xảy ra rất nhiều.
Cô nhanh chóng nín thở và dừng mọi động tác.Trong lúc đó, chỉ nghe thấy lũ trẻ ở đầu kia hành lang vẫn đang ngâm thơ “Ô Y Hạng”, ngoài ra còn có tiếng gió - tiếng gió xào xạc của gió thu thổi qua lá cây ngô đồng khô héo ở tầng dưới, và gió lạnh rít chen vào trong hành lang.Một lúc sau, Tô Niệm Khâm nhẹ nhàng nói: “Ai ở đó?”Câu này khiến Tang Vô Yên ngạc nhiên, vì vậy cô vô thức trả lời:“Là tôi.”Vốn là một câu được ti tỉ người Trung Quốc sử dụng nhiều nhất cho các câu trả lời, Tô Niệm Khâm lại dường như có ấn tượng sâu sắc với giọng nói của cô, cau mày lại nói:“Cô là Tang…”Anh dừng lại một lúc, Tang Vô Yên vội mừng rỡ trả lời:“Vô Yên, Tang Vô Yên.”“Cô làm gì ở đây?” Tô Niệm Khâm chậm rãi hỏi lại.Sau khi nhận thấy sắc mặt anh rõ ràng hơn tốt nhiều so với lúc mất bình tĩnh, Tang Vô Yên thẳng lưng:"Tôi nghe thấy một bài hát hay ở văn phòng đối diện, nên tôi đến xem một chút."Vậy bây giờ tôi đàn xong rồi" anh nói.“Hả?” Cô không hiểu anh muốn nói gì trong giây lát.“Như vậy cô có thể đi.” Nói xong, anh quay mặt đi, lại cầm bút lên.Tang Vô Yên sững sờ một lúc, trước lệnh trục xuất thẳng thắn này cũng có chút xấu hổ nên đứng sững tại chỗ.
Bất quá, Tô Niệm Khâm hoàn toàn không cho cô cơ hội suy nghĩ, không có ngẩng đầu lên, lại nói thêm một câu:“Phiền cô đóng cửa lại”Tang Vô Yên ngây người đóng cửa lại, xoay người, bước về phòng làm việc.
Mãi đến nửa phút sau, tiếng chuông báo giờ tan học, cô mới định thần lại, trong lòng nhất thời tức giận:“Cái quái gì!” Nói xong cô còn nhấc chân đạp vào ghế của chủ nhiệm Uông để trút giận..