Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Sau khi dì giúp việc bưng bát mì nóng hổi lên, Dụ Thần chụp ảnh bát mì rồi gửi cho Phó Chi Dữ.
Cậu cầm đũa, chọc thủng trứng lòng đào rồi lại chụp thêm tấm nữa, gửi cho anh.
Rõ ràng ban nãy đói mềm người, chỉ muốn ăn luôn, thế mà bây giờ cứ ngồi nhắn tin tưng bừng, chẳng thèm động đũa.
Bát mì rơi lệ đến nơi rồi.
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Phó Chi Dữ:
Dụ Thần nhìn thấy chữ "âu kê" của Phó Chi Dữ, cười khùng.
"Con đang nói chuyện với bạn trai đó à?" Dì giúp việc đi từ trong bếp ra, hỏi.
Dụ Thần ngẩng đầu lên: "Sao dì biết ạ?"
Dì giúp việc: "Thấy con cười tươi thế kia cơ mà, còn nói chuyện với ai được nữa?"
Dụ Thần gật đầu: "Đúng òi, là ảnh đó ạ.
Ảnh thú vị lắm luôn ý ạ."
Dì giúp việc cười, chà tay: "Con ăn mì đi, sắp trương hết lên rồi."
Lúc này Dụ Thần mới bỏ điện thoại xuống: "Âu kê ạ."
Mới ăn được một miếng thì Phó Chi Dữ đã lại gửi tin nhắn đến.
Phó Chi Dữ:
Phó Chi Dữ:
Phó Chi Dữ:
Dụ Thần:
Dụ Thần lại hỏi:
Phó Chi Dữ:
Dụ Thần:
Phó Chi Dữ:
Quả thật là Nhụy Nhụy đã bỏ rất nhiều công sức cho chuyến đi lần này.
Từ vé máy bay cho đến nhà hàng, khách sạn đều do cô chuẩn bị, đặt chỗ.
Nói chuyện xong, Phó Chi Dữ không gửi tin nhắn nữa, Dụ Thần mới cầm thìa đũa lên, bắt đầu ăn mì.
Vì lâu quá nên trứng lòng đào chín luôn rồi.
Nhân lúc ăn mì, không có gì làm, Dụ Thần bấm mở vòng bạn bè ra lần nữa.
Mấy hôm nay chỉ chăm chăm đi chơi, cậu chưa kịp đọc bình luận với lượt thích ở trên vòng bạn bè.
Đặc biệt là bài đăng giới thiệu bé bự đáng yêu nhà cậu ngày hôm đó.
Lượt thích rất nhiều, lượt bình luận cũng kéo dài mấy trang.
Dụ Thần vừa uống nước dùng, vừa cười híp mắt đọc bình luận.
Đa số bình luận đều chúc mừng, có vài bình luận còn thêm câu "cuối cùng cũng thoát ế", cũng có mấy bình luận khen Phó Chi Dữ đẹp trai, khen hai người cực kì đẹp đôi.
Cậu cứ lướt xuống dưới để xem.
Lúc gần đến cuối, Dụ Thần chợt thấy một bình luận ghi là: "Chúc mừng Tiểu Thần! Nghe nói bạn trai cậu là Phó Chi Dữ à?"
Dụ Thần buông thìa, bấm trả lời: "Cậu quen anh ấy à?"
Không còn thông báo tin nhắn mới trong vòng bạn bè nữa, Dụ Thần cũng không chờ người bạn kia trả lời ngay lập tức, cậu bình luận chung vào bài đăng: "Cảm ơn mọi người".
Vừa thoát ra khỏi vòng bạn bè, Dụ Thần phát hiện người bạn kia đã nhắn tin riêng cho mình rồi.
Trần Triển:
Dụ Thần:
Dụ Thần:
Trần Triển:
Trần Triển:
Trần Triển:
Trần Triển:
Dụ Thần:
Trần Triển:
Trần Triển:
Trần Triển:
Dụ Thần đọc tin nhắn, đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng?
Không phải chứ?
Thời đại nào rồi, đào đâu ra chuyện tuyển chọn đối tượng cho con trai chứ.
Lẽ nào tìm người tóc xoăn nâu đậm, mắt xanh, cao mét bảy trong biển người luôn hả? Quá là vô lí luôn.
Có lẽ là Trần Triển chỉ kể vui thôi, hai người nói câu được câu chăng rồi không nói nữa.
Dụ Thần tiếp tục ăn mì.
Ăn xong cậu dọn dẹp bàn sạch sẽ.
Hành lí vẫn để ở phòng khách, Dụ Thần lau tay xong đi ra lấy thì nghe thấy tiếng động ở cửa.
Dì giúp việc chạy ra từ trong phòng, Dụ Thần cũng ngó ra cửa.
Cửa mở, mẹ Dụ Thần vào trước, ngay đằng sau là ba Dụ Thần và trợ lí.
Dụ Thần cúi đầu nhìn, thấy trên tay ba đang cắm kim truyền nước.
Dụ Thần cuống cuồng bỏ túi xuống, chạy đến: "Sao thế? Ba sao thế ạ?"
Mẹ Dụ Thần "À" một tiếng, không trả lời câu hỏi của Dụ Thần: "Về rồi đấy à."
Dụ Thần hỏi tiếp: "Ba sao thế ạ?"
Ba Dụ Thần chầm chậm bước vào: "Không sao, chỉ là thấy hơi khó chịu trong người thôi."
Dụ Thần: "Ba khó chịu ở đâu? Khó chịu từ bao giờ? Mặt ba tái nhợt cả rồi kìa."
Ba Dụ Thần vẫn chỉ đáp: "Không sao, chuyện nhỏ ấy mà.
Ba nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay."
Dụ Thần không tin, cậu hỏi mẹ: "Ba sao thế hả mẹ?"
Mẹ Dụ không đáp, Dụ Thần quay sang hỏi dì giúp việc: "Dì ơi, dì biết phải không."
Dì giúp việc cười gượng.
Dụ Thần: "Sao ban nãy dì không bảo con?"
Mẹ Dụ: "Mẹ bảo dì không nói cho con đấy.
Đừng đứng ở đây nữa, để ba con lên tầng đi."
Dụ Thần nhường đường, cùng đi lên tầng.
Nhưng đến tầng hai, mọi người lại không vào phòng ngủ của ba mẹ mà lại vào trong phòng sách.
Dụ Thần lập tức chạy lên trước: "Sao lại không về phòng ạ? Mọi người vào phòng sách làm gì?"
Ba Dụ Thần nói: "Công ty có chút vấn đề nhỏ phải xử lí."
Dụ Thần cuống cả lên: "Ba đã thế này rồi sao vẫn còn làm việc! Không phải ba bảo là phải nghỉ ngơi à?"
Ba Dụ Thần cười: "Không sao đâu."
Dụ Thần: "Mẹ ơi."
Mẹ Dụ Thần thở dài, ra hiệu với trợ lí, kéo Dụ Thần đi.
Ba Dụ Thần vẫn đi vào phòng sách, mẹ Dụ đóng cửa lại, nói với Dụ Thần: "Ngồi đi."
Dụ Thần kéo ghế ra, vội hỏi: "Rốt cuộc là ba bị làm sao thế ạ?"
Mẹ Dụ Thần day day huyệt thái dương, nhìn vô cùng mệt mỏi: "Mẹ không giấu con.
Đúng là không phải bệnh nghiêm trọng, chỉ là ông ấy làm việc quá sức, hôm qua làm việc đến gần sáng, ngất ở trong phòng sách nên mới đưa đi viện."
Dụ Thần nhíu mày: "Mẹ đừng gạt con."
Mẹ Dụ lắc đầu: "Mẹ không lấy chuyện này để lừa con, do ông ấy làm việc quá độ thật."
Dụ Thần nhíu mày: "Tại sao ba bị ngất mà không ai gọi điện thoại cho con?"
Mẹ Dụ: "Thiết nghĩ con đang ở xa, không thể về ngay tức khắc được.
Dù sao thì hôm nay con cũng về, vả lại bác sĩ cũng nói nghỉ ngơi nhiều một chút là được."
Dụ Thần chỉ về phía phòng sách: "Thế này mà gọi là nghỉ ngơi nhiều ạ?"
Mẹ Dụ tỏ ra bất lực: "Ba con cứ nằng nặc đòi về."
Dụ Thần đứng dậy: "Không được."
Mẹ Dụ kéo tay Dụ Thần lại: "Không thể không được, mấy tháng nay khó khăn lắm mới nhận được đơn đặt hàng của Khoa Hào, cũng vì hợp đồng lần này của Khoa Hào nên mới có vốn đàm phán với các doanh nghiệp khác được..."
Mẹ nói đến đây, không nói tiếp nữa.
Dụ Thần: "Những người khác trong công ty đâu ạ? Công ty không còn ai nữa sao?"
Mẹ Dụ bất lực: "Không phải nói một hai câu là giải quyết được, ngay cả mẹ cũng không có cách nào."
Dụ Thần hít sâu một hơi, chầm chậm thở ra rồi mới ngồi xuống.
Hai mẹ con cứ ngồi đối diện nhau như vậy, bầu không khí càng ngày càng trầm xuống.
Một lúc lâu sau, Dụ Thần đột nhiên hỏi: "Con có thể giúp không?"
Mẹ Dụ: "Ý con là sao?"
Dụ Thần: "Mặc dù con không đủ năng lực để tiếp nhận toàn bộ công việc của ba, nhưng chắc hẳn con có thể giúp đỡ được chút gì đó để làm giảm gánh nặng cho ba."
Mẹ Dụ nhíu mày.
Dụ Thần: "Con nghiêm túc mà.
Hồi đại học con theo học chuyên ngành này, trước đây con cũng đi thực tập ở công ty một thời gian rồi.
Mẹ..."
...!
Mẹ Dụ Thần cũng rất bận, hai người nói chuyện một lát rồi bà cũng vào phòng sách.
Dụ Thần nằm bò trên ghế, đầu óc bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Cậu có thể làm gì, cậu có gì, bước tiếp theo nên lầm gì, phải bắt đầu từ đâu trước...!
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại của cậu chợt reo lên.
Bên trên hiện lên dòng chữ "Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi".
Thần kinh căng thẳng của Dụ Thần lập tức thả lỏng trong nháy mắt.
Cậu mở khóa màn hình, giọng nói dịu hơn rất nhiều: "Phó Chi Dữ."
Phó Chi Dữ lập tức nghe thấy có gì đó không đúng: "Sao thế em?"
Dụ Thần hỏi Phó Chi Dữ trước: "Anh gọi em có việc gì thế?"
Phó Chi Dữ: "Trợ lí đưa cho anh một danh sách, đều để đưa cho cháu ngoại cả.
Cậu ấy bảo là những đồ này phải hỏi một chút, dù sao cũng là đồ cho trẻ em, không thể mua sai được."
Dụ Thần: "Ồ, anh gửi cho em đi, lát nữa em hỏi Nhụy Nhụy."
Phó Chi Dữ chỉ "ừ" một tiếng, rồi hỏi: "Em sao thế?"
Dụ Thần tì cằm lên tay: "Phó Chi Dữ, có khi em phải đến công ty của ba em để làm việc rồi."
Phó Chi Dữ: "Tại sao?"
Vì nghe thấy giọng của Phó Chi Dữ, tâm tình của Dụ Thần cũng từ từ dịu đi nhiều, suy nghĩ cũng không hỗn loạn như ban nãy nữa.
Cậu nói đơn giản: "Ba em làm việc quá sức nên bị ốm, nhưng vẫn còn rất nhiều công việc phải giải quyết, em muốn giúp đỡ để giảm gánh nặng cho ba."
Phó Chi Dữ: "Chú vẫn ổn chứ?"
Dụ Thần: "Mẹ em nói là không có vấn đề gì đáng ngại.
Bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều, nhưng ông ấy không chịu nghỉ.
Bây giờ ông ấy vẫn đang làm việc, còn không cho em vào nữa."
Dường như Phó Chi Dữ ở đầu dây bên kia hơi đắn đo một chút rồi mới nói: "Anh cũng từng tìm hiểu một chút về công ty của chú, anh xin lỗi nhưng có lẽ anh phải nói thẳng một chút."
Dụ Thần ngồi thẳng dậy: "Không sao đâu, anh nói đi."
Phó Chi Dữ: "Sản phẩm của công ty chú không cập nhật kịp xu hướng, không phù hợp với tiêu chuẩn của hiện nay, khắc phục chậm trễ, dịch vụ chưa đạt chuẩn.
Nhưng vấn đề chính là nhân viên không có quan điểm mới."
Dụ Thần nhíu mày: "Vâng."
Phó Chi Dữ tiếp tục: "Anh đoán đại khái là những nhân viên cũ đó rất có thể là những người làm việc với cô chú từ những ngày đầu thành lập công ty, mọi người nể tình cũ, giống như quan hệ bạn bè kiêm đồng nghiệp.
Đây là kiểu quan hệ khó xử lí nhất.
Họ không có năng lực, nhưng lại chiếm chức vị quan trọng.
Như vậy thì công ty không có cách nào để mời gọi những người mới có năng lực."
Dụ Thần nghiêm túc suy nghĩ.
Quả thực là phương án mà cầm đi để hợp tác với Khoa Hào, rất nhiều lỗ hổng, có rất nhiều sai sót.
Có thể hợp tác với Khoa Hào hoàn toàn dựa vào mối quan hệ giữa cậu và Phó Chi Dữ.
Dụ Thần: "Vậy phải làm sao bây giờ ạ?"
Phó Chi Dữ cười: "Nếu anh đoán đúng, chuyện này phải xử lí thật, những người khác quả thật không có cách nào làm được, chỉ có thể để thiếu gia em đến xử thôi."
Dụ Thần: "Thế em phải làm gì ạ?"
Phó Chi Dữ: "Em đừng cuống cũng đừng vội.
Em có ý tưởng như thế thì cứ bàn với chú và cô trước đã.
Hệ thống của mỗi một công ty một khác.
Trước hết họ sẽ dẫn em theo, đến khi em dần hiểu được tình hình rồi thì khi ấy em sẽ biết phải làm gì."
Dụ Thần nuốt nước bọt: "Dạ."
Phó Chi Dữ lại nói: "Em có sợ không?"
Nghe Phó Chi Dữ hỏi vậy, Dụ Thần lại nằm ườn ra, nói lí nhí: "Vâng, hơi sợ."
Phó Chi Dữ: "Không phải sợ.
Vẫn chưa biết nguồn gốc của khủng hoảng mà.
Bây giờ em có dũng khí bước bước đầu tiên chứng tỏ là em đã đạp nỗi sợ hãi dưới chân rồi.
Đến khi em hoàn toàn nắm được tình hình, em sẽ phát hiện ra có rất nhiều việc cũng chỉ thế mà thôi.
Tin anh đi, em sẽ nhanh chóng chiến thắng nó thôi."
Dụ Thần: "Vâng."
Sự an ủi của Phó Chi Dữ cực kì cực kì có hiệu quả với Dụ Thần.
Từng câu nói của anh đều thắp sáng con đường tăm tối của cậu.
Dụ Thần nhắm mắt lại, chống cằm, hỏi Phó Chi Dữ: "Anh cảm thấy em có làm được không?"
"Em làm được." Phó Chi Dữ không hề do dự.
Dụ Thần hoài nghi: "Tại sao?"
Giọng Phó Chi Dữ vô cùng kiên định: "Dụ Thần, em cực kì thông minh."
- ----------------------------------------.