Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là Cao
Dụ Thần đã thấy Phó Chi Dữ cười trộm mấy lần rồi.
Cậu nhìn nhưng không nói.
Phó Chi Dữ muốn cười thì cứ cười đi, nếu như để cậu vạch trần thì có lẽ Phó Chi Dữ sẽ ngượng, không cười nữa.
Ăn cơm xong, lúc ra ngoài, trời đã tối rồi.
Dụ Thần ngẩng đầu nhìn trời, dựa sát lại gần Phó Chi Dữ: “Anh nhìn kìa, hình như có sao thật kìa.”
Phó Chi Dữ nhìn theo hướng tay Dụ Thần chỉ: “Ừ.”
Dụ Thần nắm lấy tay anh: “Bình thường em không để ý đến những cái này đâu, lát nữa lên núi rồi chắc là sẽ nhìn thấy càng rõ hơn đó.”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ, anh sắp xếp cả rồi.”
Dụ Thần nhíu mày nhìn Phó Chi Dữ: “Anh sắp xếp gì cơ?”
Phó Chi Dữ: “Chúng ta lên phía bắc núi Thân Lâm, tối nay đỉnh núi là của chúng ta.”
Dụ Thần kinh ngạc: “Anh sắp xếp từ bao giờ thế? Sao em không biết gì cả?”
Phó Chi Dữ: “Lúc ăn cơm.”
“Em cũng lên kế hoạch lên núi Thân Lâm đấy.
Nhưng không ngờ…” Dụ Thần cười: “Phó tiên sinh bao trọn đến nghiện luôn rồi à.”
Câu trả lời Phó Chi Dữ đầy mùi tiền: “Ừ.”
Phó Chi Dữ đã gọi xe đến rồi thì xe riêng của Dụ Thần đành phải bỏ lại ở đây thôi.
Vừa mới lên xe một cái là Dụ Thần đã dính chặt vào lòng Phó Chi Dữ.
Cậu chớp chớp mắt, hỏi Phó Chi Dữ: “Thế lát nữa có nên làm hớp rượu không anh nhỉ?”
Phó Chi Dữ: “Có.”
Dụ Thần xoa cằm, cười cười nhìn Phó Chi Dữ: “Em hỏi anh nhé.
Rốt cuộc là anh thích em uống rượu hay không thích em uống thế?”
Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một lát: “Tùy trường hợp.”
Dụ Thần: “Trường hợp nào anh không thích em uống rượu?”
Phó Chi Dữ: “Rất nhiều trường hợp.”
Dụ Thần “à” một tiếng: “Thế khi nào thì thích em uống?”
Phó Chi Dữ: “Khi chỉ có anh và em.”
Dụ Thần hiểu ngay lập tức, cậu liếc mắt nhìn Phó Chi Dữ: “Anh là đồ háo sắc.”
Phó Chi Dữ cười, ghé sát vào tai cậu: “Em như thế mà còn nói anh háo sắc à?”
Dụ Thần che miệng, cũng ghé vào tai Phó Chi Dữ: “So với em thì anh còn kém một chút chút.
Thế nên anh phải cố gắng thật nhiều đấy.”
Phó Chi Dữ: “Anh sẽ cố gắng.”
Vừa ăn cơm no xong nên chưa đến đỉnh núi, Dụ Thần đã bảo lái xe dừng xe cho họ xuống.
Dụ Thần đã nghe về ngọn núi này từ lâu rồi.
Cậu vẫn luôn muốn đến đây chụp ảnh, nhưng thời tiết thành phố A không thích hợp để chụp, lúc nào đẹp trời thì Dụ Thần lại quên mất chuyện đi chụp.
Cứ lần lữa như thế, người bản địa như cậu đây, lớn đến nhường này rồi mà hôm nay mới là lần đầu tiên đến núi Thân Lâm.
“Anh đã từng đến đây chưa?” Dụ Thần dẫm lên cái bóng dưới ánh đèn đường, hỏi Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ: “Anh từng đến rồi.”
Dụ Thần “ồ” một tiếng: “Anh đi với ai thế?”
Phó Chi Dữ: “Các bạn của anh.”
Dụ Thần: “Các? Đi nhiều người ấy ạ?”
Phó Chi Dữ: “Chủ nhiệm lớp tổ chức cho mọi người đi thả lỏng tinh thần trước khi thi tốt nghiệp.”
Dụ Thần lắc đầu: “Lúc em học lớp , tại sao chủ nhiệm không tổ chức cho đi nhỉ? Đúng rồi, anh ở lớp chọn hả?”
Phó Chi Dữ: “Ừ.”
Dụ Thần: “Chắc là thành tích của anh tốt lắm nhỉ?”
Phó Chi Dữ: “Cũng được.”
Dụ Thần cười: “Cũng được là rất tốt rồi.” Cậu hỏi Phó Chi Dữ: “Chủ nhiệm lớp của anh là ai thế?”
Phó Chi Dữ: “Vương Đức Nguyệt.”
Dụ Thần: “Ồ ồ ồ.
Thầy ấy nghiêm khắc lắm, lại còn thích quản lí tất tần tật mọi thứ.
Không chỉ quản lí việc lớp mình mà còn cả việc lớp khác cơ.” Dụ Thần bắt đầu chìm đắm vào miền kí ức: “Có một khoảng thời gian lúc học lớp em chơi điện tử ở trường, máy chơi game của em bị thầy ấy thu đấy.
Em sắp qua cửa rồi mà.
Tức chết đi được.”
Phó Chi Dữ nghe Dụ Thần kể chuyện, bật cười: “Thầy ấy đúng là khá nghiêm khắc.”
Dụ Thần: “Nhưng mà học sinh ngoan như anh thì chắc là thầy ấy thích lắm.
Thầy ấy đúng là tiêu chuẩn kép, thái độ với học sinh giỏi với học sinh kém một trời một vực luôn.”
Phó Chi Dữ nghĩ một lát: “Thầy ấy cũng không tính là thích anh đâu.
Thực ra anh không ngoan chút nào.
Anh lớn như này rồi chỉ ngoan ngoãn trước mặt em thôi.”
Dụ Thần chậm rãi hít sâu một hơi.
Phó Chi Dữ nói vừa bâng quơ, vừa chân thành làm trái tim Dụ Thần rung rinh mãi không thôi.
Dụ Thần vui vẻ một hồi rồi lập tức tò mò: “Sao anh lại không ngoan? Kể em nghe miếng đi.”
Phó Chi Dữ: “Trốn học có tính không?”
Dụ Thần kinh ngạc: “Anh mà cũng trốn học á? Trốn học đi làm gì?”
Phó Chi Dữ: “Đến quán net viết tiểu thuyết đồng nhân.”
Vừa dứt lời, sự kinh ngạc của Dụ Thần lập tức thay bằng hoài nghi: “Đợi đã.” Dụ Thần chạy lên trước, đứng trước mặt Phó Chi Dữ: “Đồng nhân?”
Phó Chi Dữ tủm tỉm cười, gật đầu.
Dụ Thần bịt miệng, trợn tròn mắt: “Đồng nhân mà Châu Minh Minh bảo là anh viết á hả?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ.”
Dụ Thần: “Oa! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Lúc này đây, Dụ Thần chợt nhớ đến tên trên mạng “Duy Thần” của Phó Chi Dữ.
“Thế tên weibo của anh, Duy Thần ấy, không lẽ cũng là bút danh của anh hả?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ.”
Dụ Thần cười to đến mức cả nửa ngọn núi cũng nghe thấy.
Dụ Thần: “Không ngờ, đúng là không thể ngờ được mà.
Phó tiên sinh, anh đúng là đi ngược dòng trào lưu.”
Phó Chi Dữ nhún vai: “Lúc đó mọi người đều thế mà.”
Dụ Thần cực kì tò mò: “Thế bây giờ bộ truyện đấy có còn không anh? Lúc đấy Châu Minh Minh bảo là bị xóa rồi, chắc là lừa em thôi nhỉ? Bây giờ em biết cả rồi, anh đừng lừa em nữa.”
Phó Chi Dữ: “Đúng là vẫn còn thật.”
Dụ Thần cẩn thận hỏi xin: “Em có được đọc không?”
Phó Chi Dữ tỏ vẻ khó xử: “Anh có thể từ chối không?”
Dụ Thần: “Được chứ.”
Dù gì thì là áng văn thời niên thiếu ngây dại, mọi người đều có thể hiểu được bên trong sẽ có những thứ hay ho gì.
Xuân đượm buồn, thu đẫm lệ, anh yêu em suốt một vạn năm.
Lúc nhỏ, Dụ Thần cũng đã từng viết nhật kí kiểu như thế.
Bây giờ giở ra đọc lại thì đúng là không biết giấu mặt vào đâu cho bớt nhục.
Mà Phó Chi Dữ không viết cái gì khác, mà là viết đồng nhân của mình với người mình thầm thương.
Đúng là… lịch sử đen tối vĩ đại mà.
Mặc dù Dụ Thần hiểu được tâm lí của anh, nhưng cậu thực sự rất muốn xem: “Nếu như em rất rất rất rất muốn xem thì sao?”
Phó Chi Dữ không từ chối thẳng: “Anh để trong một cái USB, lâu lắm rồi chưa sờ đến.
Để anh xem đã nhé?”
Tự dưng Dụ Thần có hi vọng: “Xem xong thì gửi cho em?”
Phó Chi Dữ lắc đầu: “Xem xong rồi quyết định xem có nên đưa em hay không.”
Dụ Thần bắt đầu làm nũng: “Phó~ Chi~ Dữ~~~”
Phó Chi Dữ bật cười.
Dụ Thần lại làm nũng tiếp: “Vừa rồi anh bảo là chỉ nghe lời em thôi mà.”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Nhưng mà không phải cái gì cũng nghe em.”
Dụ Thần đổi cách khác, bắt đầu tỏ vẻ giận dỗi: “Đây là thái độ của anh với bạn nam anh thích tám năm hả?”
Phó Chi Dữ lại ngẫm nghĩ một hồi.
Hình như anh sắp đồng ý đến nơi rồi, nhưng cuối cùng vẫn cứ: “Để anh xem đã.”
Dụ Thần phụng phịu: “Thôi được rồi.”
Chủ đề trò chuyện này vừa kết thúc thì hai người lên đến đỉnh núi.
Đỉnh núi không lớn, có hai căn nhà.
Một căn nhà được cải tạo thành nhà hàng, một căn thì gần giống như siêu thị.
Ngoài nhà hàng có một bãi đất trống, ở đó dựng một cái lều vải.
Bên ngoài lều vải giăng đèn neon, xung quanh còn có rất nhiều hoa.
Phó Chi Dữ nắm tay Dụ Thần, đi về phía đó.
Hương hoa thoang thoảng trong không khí bao lấy hai người.
“Chỗ này là anh chuẩn bị hả?” Dụ Thần hỏi.
Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ.”
Dụ Thần: “Đẹp quá.”
Phó Chi Dữ: “Rất thích hợp để chụp ảnh.”
Dụ Thần lắc đầu: “Hôm nay không chụp ảnh.”
Phó Chi Dữ: “Tại sao?”
Dụ Thần: “Em chụp ảnh tốn nhiều thời gian lắm, tâm trí cũng đặt hết vào chụp ảnh.
Hôm nay hẹn hò, không làm mấy thứ đó.”
Phó Chi Dữ cười: “Được.”
Lều vải được dựng lên với tính chất làm màu, bên trong toàn là đồ trang trí, không vào được.
Bãi cỏ ngoài lều có một cái ghế nằm lớn.
Sau khi ngồi xuống thoải mái, Dụ Thần vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Phó Chi Dữ: “Nào, ông xã.”
Phó Chi Dữ ngồi xuống bên cạnh cậu.
Dụ Thần cố ý để tay lên trên cái bàn bên cạnh: “Trùng hợp ghê á, sao ở đây lại có cái bàn nhỉ? Trên bàn mà không để cái gì thì tiếc quá cơ.” Dụ Thần quay sang ra hiệu cho Phó Chi Dữ: “Ngài nói xem nên để cái gì nhỉ, tiên sinh?”
Phó Chi Dữ vô cùng phối hợp: “Rượu.”
Dụ Thần vỗ tay: “Ý kiến của tiên sinh rất hay.” Dụ Thần đóng kịch đến nghiện, chỉ tay lên trời: “Phục vụ!”
Nhân viên phục vụ đi tới rất nhanh, trên tay cầm một tấm menu.
Dụ Thần không hiểu về rượu lắm, nhưng cậu rất biết nhìn giá.
Dù sao thì đồ đắt cũng không tệ mà.
“Cái này, một bình.” Rượu đã đắt nhất thì những món ăn khác cũng phải đắt nhất: “Cái này, cái này, cái này.”
Nhân viên gật đầu: “Vâng ạ.”
Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Dụ Thần bày ra tư thế: “Em hỏi anh, có ngầu lòi không?”
Phó Chi Dữ cười từ nãy đến giờ, gật đầu: “Ngầu lòi.”
Dụ Thần: “Nam nhưn, anh không thoát khỏi tay em đâu.”
Phó Chi Dữ cười, gật đầu.
Dụ Thần dựa vào Phó Chi Dữ, trong đầu chợt hiện lên lá thư Phó Chi Dữ viết cho cậu.
“Phó Chi Dữ,” Dụ Thần gọi anh: “tự nhiên em nghĩ đến một vài chuyện.”
Phó Chi Dữ: “Em nói đi.”
Dụ Thần xoa cằm, nhìn vào mắt Phó Chi Dữ: “Trước đây trên weibo em từng xem một video anh dự hội thảo.”
Phó Chi Dữ: “Hội thảo nào cơ?”
Dụ Thần: “Không quan trọng.
Quan trọng là đoạn cuối của hội thảo, có một bạn nữ hỏi tiêu chuẩn người thương của anh.
Anh bảo là tóc xoăn, mắt xanh, còn có…”
Phó Chi Dữ nói thẳng: “Anh tả em đấy.”
Dụ Thần: “Á! Ha ha ha ha ha ha ha được òi.”
Buồn cười thật đấy, chuyện gì thế này.
Đột nhiên da gà da vịt của Dụ Thần nổi hết cả lên.
Ban đầu lúc xem video đó, cậu hoàn toàn mang theo tâm thế hóng hớt, còn kinh ngạc vì sao người Phó Chi Dữ nói giống mình thế cơ.
Bây giờ thì sự thật đã được phơi bày, Dụ Thần xuýt xoa mãi không thôi.
Thực ra cậu cũng khá là ngốc nghếch.
Hai tháng này có biết bao nhiêu may mối, chỉ cần nghĩ kĩ một chút thôi là cậu có thể hiểu hết mọi chuyện.
Nhưng cậu lại chẳng hiểu gì cả.
Nếu như trước đêm trong khách sạn hôm ấy Phó Chi Dữ đã thích cậu, quen cậu, nhớ cậu từ lâu.
Vậy thì trong nhận thức của Dụ Thần, tất cả những chuyện xảy ra trong hai tháng vừa qua đều phải cải tiến lại.
Tất cả biểu hiện, việc làm của Phó Chi Dữ không phải là đang tìm đối tượng kết hôn phù hợp, mà là vì đối tượng nọ là Dụ Thần.
Nghĩ đến đây, Dụ Thần không nhịn được cảm thán lần nữa.
Tình yêu thần tiên gì đây.
Phó Chi Dữ là bạn trai thần tiên gì đây.
“Á!” Dụ Thần đột nhiên lại nhớ đến một chuyện: “Em em em em hình như có ấn tượng về việc em đưa ô cho anh.”
Phó Chi Dữ nhướng mày: “Thế sao?”
Dụ Thần gật đầu: “Có phải anh chưa trả ô cho em đúng không?”
Phó Chi Dữ: “Ừ.”
Dụ Thần vỗ tay bép một cái.
Kí ức ấy chợt ùa về trong đầu Dụ Thần: “Thế thì đúng rồi.
Em nhớ anh đó.
Lúc đó trời mưa, có một anh trai cao ơi là cao không mang ô, em đưa ô cho anh ấy mượn.” Dụ Thần nói xong lại vỗ tay: “Tại sao anh lại không trả ô cho em? Rõ ràng em bảo anh là em học lớp rồi, học ở tòa nào anh cũng biết, với cả anh còn biết em tên gì nữa.
Chắc chắn anh tìm được em mà.”
Phó Chi Dữ cứng ngắc người: “Anh…”
Dụ Thần lắc đầu tiếc hận: “Lúc đấy em còn nói với Lâm Chấn cơ.
Em kêu than với cậu ta về anh.
Đàn anh khóa trên đẹp trai như thế mà trí nhớ kém ghê, cứ tưởng là học lớp bận quá nên quên mất em khóa dưới cơ.”
Phó Chi Dữ oan chết đi được: “Anh không quên.”
Dụ Thần: “Thế sao anh không trả em?”
Phó Chi Dữ: “Anh…” Phó Chi Dữ thở dài: “Anh không dám.”
Dụ Thần tỏ vẻ chán ghét nhìn Phó Chi Dữ: “Nhìn anh đúng là không dám thật.
Anh đó!” Dụ Thần chọt chọt vào ngực Phó Chi Dữ: “Nếu như em mà không chủ động tìm anh thì bây giờ chúng ta còn chưa quen nhau đâu.”
Phó Chi Dữ bất lực: “Ừ.”
Dụ Thần: “Chuyện gì thế này.
Rõ ràng là sếp lớn nắm chắc chiến thắng trong tay thế mà không đối phó được với một Dụ Thần nhỏ bé này hả?”
Phó Chi Dữ cúi đầu: “Em dạy phải.”
Dụ Thần thấy anh phối hợp như thế, lập tức vênh ngược mặt lên trời: “Có phải nên hối lỗi không?”
Phó Chi Dữ: “Nên.”
Dụ Thần: “Anh biết sai chưa?”
Phó Chi Dữ: “Anh biết sai rồi.”
Dụ Thần thấy thế lập tức thu hồi khí phách ngút trời về: “Biết sai là tốt.”
Nhân viên đã bưng rượu và đồ ăn lên, còn rót cho mỗi người một chén.
Dụ Thần ngồi gần bàn hơn, cậu cầm cả hai cái chén lên, một chén đưa Phó Chi Dữ, một chén cho mình.
“Cụng li.” Dụ Thần nói.
Phó Chi Dữ ngoan ngoãn phối hợp.
Dụ Thần: “Kính thanh xuân ngốc nghếch của Phó Chi Dữ.”
Phó Chi Dữ cười toe, lặp lại: “Kính thanh xuân ngốc nghếch của Phó Chi Dữ.”
Dụ Thần: “Kính tình yêu tám năm mà Phó Chi Dữ đáng lẽ có được.”
Phó Chi Dữ ngước mắt nhìn Dụ Thần.
Lần này anh không lặp lại mà hỏi: “Nếu như khi ấy anh theo đuổi em, em có đồng ý không?”
Dụ Thần gật đầu: “Có.”
Phó Chi Dữ cảm thấy rất bất lực, thở dài: “Nghe em trả lời vậy lẽ ra anh nên thấy vui mới phải, nhưng sao anh không vui nổi thế này.”
Dụ Thần: “Có thấy tiếc không?”
Phó Chi Dữ: “Tiếc.”
Dụ Thần: “Không sao.
Ngày tháng sau này anh cứ từ từ bù vào là được.”
Phó Chi Dữ cười: “Được.”
Nhưng chưa uống chén rượu này, Phó Chi Dữ lại hỏi: “Tại sao em lại chắc chắn khi ấy em sẽ đồng ý.”
Dụ Thần bỏ chén rượu ra: “Vì em vừa nghĩ, em phát hiện là hình như em rất dễ thích anh.”
Phó Chi Dữ: “Vì mặt của anh hả?”
Dụ Thần lắc đầu: “Vì tất cả của anh.”
Hai người cụng chén, uống cạn.
Dụ Thần tiếp tục rót rượu.
Cậu lại nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, lúc mà anh nhận được phong thư em nhét trong văn phòng của anh, anh nghĩ gì?”
Phó Chi Dữ: “Lúc ấy anh không nghĩ là em viết.”
Dụ Thần tò mò: “Tại sao?”
Phó Chi Dữ: “Anh tưởng là công ti đối thủ viết, hắn bắt cóc em, uy hiếp anh.”
Dụ Thần đơ mất một giây, sau đó: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Phó Chi Dữ lắc đầu: “Hôm đó anh rất căng thẳng.”
Dụ Thần: “Sau đó thì sao? Sau khi phát hiện ra là em viết, anh nghĩ gì?”
Phó Chi Dữ: “Cơ hội đến rồi.”
“Ha ha ha.” Dụ Thần cười, bổ sung thêm cho câu của Phó Chi Dữ: “Lần này phải nắm chắc, không thì không biết phải đợi đến mùa xuân năm nào nữa.”
Phó Chi Dữ: “Đúng thế.”
Trời càng về đêm, sao ngày càng nhiều.
Sau khi uống thêm một chén nữa, Dụ Thần lấy điện thoại của mình ra.
“Phó Chi Dữ, hình như chúng ta rất ít khi chụp ảnh chung.”
Dụ Thần nói xong thì mở ứng dụng máy ảnh ra.
Phó Chi Dữ rất phối hợp, dựa sát lại gần cậu.
Hôm nay sao trời rất đẹp.
Họ lấy lều vải và ánh đèn làm nền, chụp một tấm thật đơn giản.
Sau đó Dụ Thần đăng tấm ảnh đó lên siêu thoại Phú Dụ.
Sau đó siêu thoại bùng nổ..