Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuần lễ thi cử chính thức bắt đầu.

Sinh viên trong trường vừa hồi hộp vừa hưng phấn, dù sao thì, khi tuần thi này kết thúc thì kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu đến. Trong khoảng thời gian này, Giang Nhược Kiều vừa ôn tập để nghênh đón bài thi, đồng thời, cô vừa phải tìm một căn hộ cho thuê ngắn hạn thích hợp. Trong những kỳ nghỉ đông, nghỉ hè trước đây, cô đều sống ở một căn hộ chung cư đứng tên bà chủ cửa hàng Hán phục. Năm nay thì không được, cho dù trước đó bà chủ cũng đã nhắn với cô, nhưng cô cũng không có ý định qua đó ở, ngày trước là vì vẫn còn hợp đồng, vẫn còn bận rộn với lịch chụp ảnh, mà bây giờ thì hợp đồng cũng hết hạn từ lâu rồi, cô cũng biết xấu hổ khi đến ở chùa nhà người khác cơ mà.

Tuy nhiên, tuổi của cô cũng đang ở độ đôi mươi, Giang Nhược Kiều đã quyết tâm nỗ lực gấp đôi, cố gắng để sớm có một căn nhà của riêng mình ở ngay trong thành phố này, nhỏ một chút cũng không sao. Việc đi thuê phòng như thế này thật đúng là mệt cả thể xác lẫn tinh thần.

Rất khó để tìm ra được chỗ phù hợp, những căn tốt một chút thì cực kỳ hiếm hoi, cả người môi giới và chủ thuê nhà đều viết rất rõ ràng rằng, tối thiểu phải thuê từ nửa năm trở lên.

Cô chỉ thuê tối đa có một tháng, ở homestay một ngày thì cũng phải tốn hơn mấy trăm, nếu ở một tháng thì… Cô đi làm công cho chủ nhà cho rồi.

Buổi tối, Giang Nhược Kiều ngồi trên ghế sô pha lướt xem thông tin phòng ốc, cô nhíu mày thật chặt.

Lục Tư Nghiên chạy tới, tựa vào vai cô mà nũng nịu: “Mẹ ơi, mẹ đang xem gì vậy mẹ?”

Giang Nhược Kiều đáp: “Xem phòng.”

Mấy ngày nay, cả hai người đều bận tối mắt tối mũi.

Lục Dĩ Thành cũng mới về nhà, bên ngoài trời còn đang mưa, Giang Nhược Kiều định đợi mưa tạnh rồi mới về ký túc xá, dù gì thì bây giờ vẫn còn sớm, vẫn chưa đến tám giờ.

Lục Dĩ Thành từ phòng tắm đi ra, nghe được câu này, anh thuận miệng hỏi: “Là loại cho thuê ngắn hạn à?”

Giang Nhược Kiều gật đầu: “Ừ, còn rất khó kiếm nữa chứ.”

Lục Tư Nghiên biết, sau khi bố mẹ đưa nhóc đến chỗ ông bà cố ngoại xong thì hai người sẽ quay lại đây để làm việc kiếm tiền.

Nhóc chẳng suy nghĩ nhiều, buột miệng nói: “Dù sao con cũng không ở đây, mẹ có thể ở đây mà.”

Tay Giang Nhược Kiều đang lướt trên giao diện điện thoại cũng phải dừng lại: “??”

Lục Dĩ Thành đang dùng khăn lau nước trên áo khoác, cả người anh chợt cứng đơ ra: “??”

Không thể không nói, đây là một đề xuất rất hay ho.

Giải quyết vấn đề khiến Giang Nhược Kiều phiền lòng nhất lúc này, dù căn hộ này hơi nhỏ nhưng cũng có hai gian phòng, đến lúc đó, chỉ cần dọn dẹp lại một chút là làm thành phòng cho Giang Nhược Kiều được rồi.

Quan trọng nhất là, tiền thuê căn hộ này Giang Nhược Kiều cũng có gánh một phần… Nếu như cô sống ở đây, cô cũng không cần phải chi tiền thuê nhà rồi phải vượt định mức.

Quả là một biện pháp vừa hay vừa nhanh gọn lại còn vừa thực dụng!

Nhưng mà…

Giang Nhược Kiều không cần nghĩ ngợi đã nói: “Không được!”

Nếu như cô không có ý nghĩ muốn yêu đương với Lục Dĩ Thành thì quả thực ý tưởng này không hề tồi.

Nhưng, bây giờ cô đã hoàn toàn coi Lục Dĩ Thành như là một người bạn trai, vậy thì không được.

Có thể vượt qua giai đoạn yêu đương, kết hôn, có một đứa con luôn rồi, cũng có thể gặp mặt phụ huynh và cùng về quê, nhưng không thể trực tiếp tiến thẳng đến giai đoạn sống chung, nếu thật vậy thì cô còn lại vui thú gì đáng nói nữa đâu? Cô cũng không muốn một sớm mai – khi cô còn đang mặc đồ ngủ mà đã nhìn thấy Lục Dĩ Thành, càng không muốn chưa gì mà đã phải chen chúc đánh răng với anh trong phòng tắm.

Lục Dĩ Thành hoàn hồn lại, anh cũng gật đầu: “Đúng là không thích hợp cho lắm.”

Mặc dù anh cũng cảm thấy như thế rất thuận tiện, cũng tiết kiệm thêm được một khoản, nhưng với quan hệ của hai người họ bây giờ, lại còn ở chung dưới một mái hiên, một khi chuyện này bị đồn thổi ra ngoài thì chắc chắn sẽ khiến cô gặp phải rất nhiều phiền toái.

Lục Tư Nghiên nhún vai: “Con chỉ nói chơi thế thôi, mà sao bố mẹ lại kích động vậy ạ.”

Giang Nhược Kiều cắn răng: “…”

Bây giờ cô đã có thể hiểu được những lời mà mẹ của Trương Thần Vũ từng nói, đúng là đôi lúc sẽ bị mấy thằng nhóc này chọc cho tức sôi máu mà.

Cuối cùng, vẫn phải nhờ vào Lục Dĩ Thành hỗ trợ giải quyết vấn đề thuê phòng này, nhiều khi anh sẽ mang đến cho người khác cảm giác anh là một người không gì không làm được. Nhân duyên của Lục Dĩ Thành tốt, bất kể là đi đến đâu thì anh cũng sẽ khiến người khác yêu quý, nhất là mấy người lớn tuổi. Anh chỉ đi vứt rác thôi mà đã gặp được một dì ở cùng tầng, thuận miệng hàn huyên đôi ba câu, anh nói muốn tìm một căn cho thuê ngắn hạn, chưa đến hai ngày mà dì đó đã mang đến một tin tốt cho anh.

Vừa lúc đang có một căn hộ ở tầng trên do một cặp tình nhân thuê, hai ngày trước, cặp tình nhân đó cãi nhau rồi chia tay, căn hộ này vẫn còn nửa năm nữa mới đến hạn, cô gái kia muốn tìm một người bạn cùng phòng để thuê chung, nhưng có thể là do chẳng mấy ngày nữa là đến Tết, nên bây giờ có rất ít người muốn thuê phòng.

Cô gái kia sẵn lòng nhượng một căn phòng nhỏ hơn cho Giang Nhược Kiều thuê một tháng, một tháng sau cô ấy sẽ lên mạng tìm một bạn cùng phòng phù hợp.

Giá thuê cũng rất hợp lý, nằm trong mức mà Giang Nhược Kiều có thể chấp nhận được.

Trước khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, Giang Nhược Kiều thu dọn hành lý của mình, dọn vào căn hộ kia.

Giang Nhược Kiều ở tầng trên, Lục Dĩ Thành ở tầng dưới, rõ ràng là không ở chung, nhưng cô luôn có một cảm giá rất vi diệu, khi Giang Nhược Kiều tắm xong, cô sẽ bất giác dừng chân ở nơi nào đó trong phòng, lây chân đo đạc, chắc hẳn ngay dưới đây là phòng làm việc của Lục Dĩ Thành nhỉ… Bây giờ anh đang làm gì?

Suy đoán đó, cảm giác đó, nó vô cùng kỳ diệu.

Khiến lòng Giang Nhược Kiều mềm mại vô cùng trong đêm đông này, là một trải nghiệm mà trước đây cô chưa từng nếm trải.

Lục Dĩ Thành cũng vậy.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, nếu không có việc gì khác thì anh sẽ rời giường và bước vào thư phòng, ngồi trên ghế một hồi, nhưng không phải để dùng máy tính hay đọc sách, mà là ngửa đầu lên nhìn trần nhà – chỗ đã bị tróc một lớp sơn. Phòng của cô ở ngay phía trên thư phòng của anh. Cô… giờ đang làm gì nhỉ?

Đêm trước kỳ nghỉ đông, Tưởng Diên đột ngột nhắn mời mấy người còn lại trong phòng ký túc xá ra ngoài ăn một bữa. Anh ta còn đặc biệt nhắn với Đỗ Vũ một tiếng, là nhớ phải gọi cả Lục Dĩ Thành.

Đỗ Vũ hoảng sợ không thôi.

Bây giờ ai cũng sợ tình cảnh khi Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên ở cùng một chỗ với nhau, bầu không khí giữa hai người luôn tạo cho người ta ảo giác rằng, chỉ một giây tiếp theo thôi, hai người sẽ quăng ghế và lao vào ẩu đả nhau.

Mặt mày Tưởng Diên u tối hơn trước khá nhiều, chỉ một học kỳ ngắn ngủi mà cả người không còn toát lên vẻ hăng hái bừng bừng như trên sân bóng khi xưa, anh ta vỗ vai Đỗ Vũ: “Chỉ là muốn nói đôi lời thôi, sẽ không khiêu khích hay đánh nhau đâu.”

Đỗ Vũ nhìn về phía Vương Kiếm Phong, Vương Kiếm Phong gật đầu, bấy giờ Đỗ Vũ mới gọi điện thoại cho Lục Dĩ Thành.

Biết là bữa Tưởng Diên mời, Lục Dĩ Thành do dự một lúc, nhưng cuối cùng anh vẫn đến chỗ hẹn.

Hồi năm hai, cả phòng ký túc xá của bọn họ thường sẽ chọn một nhà hàng tên Tiểu Hương để tụ họp, đồ ăn ngon mà giá cả lại rẻ, rất được chào đón, tầng hai thì có phòng riêng nhưng khá chật hẹp. Lúc Lục Dĩ Thành đến, ba người kia đã ngồi vào chỗ, đang thảo luận xem nên trải qua kỳ nghỉ đông như thế nào. Trong nháy mắt, khi anh vừa đến, nơi đây chợt yên lặng trong vài giây, rồi Vương Kiếm Phong kéo ghế bên cạnh ra, gọi Lục Dĩ Thành: “Đến đây này, sếp Lục, ngồi chỗ này này.”

Lục Dĩ Thành không nhìn Tưởng Diên, anh ngồi xuống chỗ bên cạnh Vương Kiếm Phong.

Suốt một học kỳ qua, bọn họ chưa có buổi tụ họp ra hình ra dáng nào. Đỗ Vũ cảm thán: “Cứ có cảm giác rằng, buổi tụ họp đúng nghĩa như thế này đã là chuyện của đời trước rồi ấy.”

Tưởng Diên không lên tiếng, chỉ khẽ gọi thêm đồ ăn với nhân viên phục vụ, đặc biệt, anh ta còn dặn thêm một câu: “Cho một thùng bia lên đây, cảm ơn.”

Vương Kiếm Phong đưa một chai bia cho Lục Dĩ Thành, Lục Dĩ Thành xua tay từ chối khéo: “Hôm nay tôi không uống được. Ngày mai phải dậy sớm.”

Chuyến tàu cao tốc ngày mai đến thành phố Khê khởi hành lúc chín giờ, chưa đến bảy giờ là anh phải thức dậy.

Vương Kiếm Phong cũng không bắt ép anh.

Bọn họ như chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì, cứ dùng bữa và uống rượu, Lục Dĩ Thành vẫn ít nói như thường ngày, anh chỉ ngồi nghe bọn họ nói, Tưởng Diên cũng không nói câu nào. Đến khi ăn gần xong, Tưởng Diên chợt gọi: “Sếp Lục.”

Lục Dĩ Thành ngước mắt nhìn anh ta.

Lâu lắm rồi anh không nghe thấy Tưởng Diên gọi anh như vậy.

Chỉ là, giờ phút này, dù có bình yên đến mấy thì cũng chẳng thể thay đổi một sự thật rằng, từ lâu, họ đã trở thành người xa lạ.

Hai người họ có thể bình tĩnh, hòa nhã ngồi xuống ăn với nhau một bữa, nhưng từ rất lâu về trước, họ đã không còn là bạn của nhau nữa, cả đời này cũng không thể làm bạn với nhau một lần nào nữa.

Hốc mắt Tưởng Diên ửng đỏ, nhưng vẫn cố nở nụ cười mà nói một câu: “Lúc trước cậu từng nói rằng, cậu chưa từng làm chuyện gì có lỗi với thân phận bạn bè này…”

Vương Kiếm Phong và Đỗ Vũ cũng đã đặt đũa xuống.

Tưởng Diên nói: “Tôi tin.”

“Nhưng sếp Lục này, cậu phải thừa nhận một chuyện…” Tưởng Diên duỗi một ngón tay ra rồi lắc lắc: “Cậu đâm tôi một nhát là thật, con mẹ nó chứ, tới tận bây giờ tôi chưa từng ngờ rằng, có một ngày, bạn tốt của tôi sẽ cùng thích một một người với tôi. Cậu đã đâm tôi một nhát, cậu cũng nên nơm nớp lo sợ đi! Bởi vì tôi sẽ đứng một bên, sẽ dõi theo và chờ đợi, chờ ngày nào đó cũng sẽ ngáng chân cậu một lần…” Anh ta thoáng im lặng, giọng không còn lưu loát nữa, khó nhọc mà nói nốt phần còn lại: “Tốt nhất là cậu đừng cho tôi cơ hội đấy!”

Cho đến bây giờ, khi đếm lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian qua, anh ta không thể không thừa nhận rằng, Nhược Kiều sẽ không quay đầu lại, cô sẽ không thích anh ta thêm một lần nào nữa.

Mà, đúng là anh ta không thể chu đáo, tinh tế được như Lục Dĩ Thành.

Anh ta chỉ cảm thấy đau khổ sở, đau khổ vì đã mất đi cô gái mà anh ta rất rất thích, cũng đau khổ vì đã mất đi người bạn sẽ cùng uống rượu, tác gẫu với nhau năm họ năm mươi, sáu mươi tuổi.

Lục Dĩ Thành nhìn Tưởng Diên, từ trước tới nay, anh luôn là người điềm đạm, anh chưa từng tranh cái với người khác, nhưng ngay tại giờ phút này, mặt anh chẳng còn nở nụ cười, anh chỉ bình tĩnh mà nói rằng: “Sẽ không cho cậu cơ hội đó.”

Tưởng Diên cười, nụ cười cứ lớn dần, rồi anh ta nói: “Được, cậu được lắm! Lợi hại, vẫn là sếp Lục lợi hại!”

Buổi tụ họp kết thúc.

Bốn người họ đứng ở cửa nhà hàng.

Tưởng Diên đã uống chút rượu, toàn thân choáng váng, anh ta nhớ tới cảnh mình gặp cô trong thư viện vào ngày mưa hôm đó. Nước mưa bắn lên người anh ta khi cô khép ô lại, anh ta nghĩ, cả đời này anh ta cũng sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc đó.

Thật ra anh ta rất muốn nói với cô một câu, “Rất xin lỗi”.

Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên quên đi thoi, hẳn là cô cũng không muốn nghe.

Anh ta sẽ không quấy rầy cô nữa, anh ta chỉ hy vọng rằng, cô sẽ không cảm thấy việc gặp được anh ta là chuyện xui xẻo nhất, bởi vì, đối với anh ta mà nói, gặp được cô chính là chuyện may mắn nhất trong đời này.

“Đi đây.”

Tưởng Diên cất bước trong gió, đưa lưng về phía bọn họ, vẫy tay một cách thản nhiên.

Dáng vẻ lười nhác như vậy rất giống với Tưởng Diên mà Lục Dĩ Thành quen biết thuở ban đầu, nhưng tấm lưng của Tưởng Diên đã chẳng còn thẳng tắp như hồi mới quen biết nhau nữa, dường như anh ta đã bị một điều gì đó ép xuống để rồi buộc phải khom lưng, trong trời đông giá rét, trông hiu quạnh muôn phần.

Ngày hôm sau, mới sáu giờ mà Lục Dĩ Thành đã tỉnh, sau khi rửa mặt, Lục Tư Nghiên cũng đã dậy. Vào ngày nghỉ, đúnh thật là Lục Tư Nghiên không nằm ì ra nữa, còn dậy sớm hơn lúc đi học.

Đến khi Lục Dĩ Thành làm đồ ăn sáng xong xuôi, hai bố con ngồi trên ghế sô pha, cùng nhìn lên đồng hồ treo trên tường phòng khách.

Đã bảy giờ rồi.

Xuất phát từ đây đến ga tàu cao tốc mất khoảng nửa tiếng.

Tuy nhiên, nhà ga tàu cao tốc lại rộng lớn như vậy, còn phải soát vé nữa nên phải đến trước ít nhất hai mươi phút, tức là, muộn nhất là tám giờ bốn mươi là họ phải có mặt ở nhà ga tàu cao tốc, cũng có nghĩa là tám giờ phải xuất phát.

Còn một tiếng.

Lục Dĩ Thành thở dài.

Hai người tiếp tục ngồi chờ, chờ cô Giang ở tầng trên tỉnh dậy.

Bảy giờ rưỡi.

Cuối cùng, Lục Tư Nghiên đành phải lên tiếng: “Bố ơi, có phải bố nên lên gọi mẹ rồi không ạ?”

Lục Dĩ Thành chần chờ: “Đợi thêm một lúc nữa, giờ vẫn còn sớm.”

Tính toán thời gian một chút, họ có thể đợi cô thêm nửa tiếng nữa.

Lục Tư Nghiên thở dài: “Có phải mẹ quên đặt báo thức rồi không? Bố ơi, bố đi gọi đi!”

Lục Tư Nghiên nhìn nhóc: “Con đi đi.”

Lục Tư Nghiên: “… Con không dám.”

Tật gắt ngủ của mẹ lúc mới rời giường trầm trọng lắm luôn đó.

Lục Dĩ Thành: … Vậy bố dám chắc?

Hai người cứ bố đẩy con con đẩy bố, cả hai đều không muốn là người đi đánh thức người đẹp đang say giấc nồng kia.

Cũng đã gần bảy giờ bốn mươi lăm rồi.

Lục Tư Nghiên ngồi chờ đến hao mòn hết cả kiên nhẫn, bèn đề nghị: “Chơi kéo búa bao đi ạ, ai thua thì phải đi gọi mẹ!”

Lục Dĩ Thành: “?”

Anh thở dài: “Cũng được.”

Vẻ mặt hai bố con đều rất nghiêm túc, ai cũng không muốn thua, thậm chí Lục Dĩ Thành còn xảo quyệt đến mức lấy tâm thế như khi phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học và huy động hết tế bào não của mình ra để tính toán xác suất Tư Nghiên ra cái búa hay cái kéo.

Thực tế đã chứng minh, gừng càng già càng cay.

Lục Tư Nghiên thua.

Không chờ Lục Tư Nghiên chơi xấu nói chơi ba ván thắng hai thì chợt có người gõ cửa.

Lục Dĩ Thành đứng dậy mở cửa, người ngoài cửa là Giang Nhược Kiều, cô đã ăn mặc chỉnh tề, đang kéo vali.

Cô cầm trên tay một chiếc cốc, là chiếc cốc cà phê mà lần trước Lục Dĩ Thành đã tặng cho cô.

Giang Nhược Kiều nhíu mày: “Tôi còn tưởng hai người chưa dậy nữa chứ, bắt tôi đợi trong phòng hơi lâu rồi đấy.”

Lục Dĩ Thành: “…”

“Cậu không thấy tin nhắn tôi gửi cho cậu à?” Giang Nhược Kiều hỏi.

Lục Dĩ Thành vội vàng lấy điện thoại ra.

Giang Nhược Kiều cũng tiện thể mà nhìn thấy ghi chú WeChat anh đặt cho cô.

A Giang Nhược Kiều.

Lục Dĩ Thành vẫn đang nghiên cứu xem WeChat trong điện thoại có vấn đề gì không: “Sao lại không có chuông báo có tin nhắn mới vậy nhỉ, tôi không nghe thấy gì cả.”

Giang Nhược Kiều chậm rãi quay sang nhìn Lục Dĩ Thành, được lắm đấy, sao mà trong WeChat của điện thoại của anh, tài khoản của cô giống tài khoản kinh doanh vậy hả trời?

“Lục Dĩ Thành, có chuyện gì đây?” Giang Nhược Kiều vươn một ngón tay ra chỉ vào điện thoại của anh.

Lục Dĩ Thành ngẩng đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.

Anh hơi xấu hổ, không biết trả lời vấn đề này như thế nào… Anh chỉ cảm thấy là, thêm chữ A vào phía trước thì cô sẽ trở thành người hiện lên đầu tiên trong mục danh bạ.

“Đặt thế này sẽ tốn ít thời gian khi tìm tên hơn.” Anh nói.

Giang Nhược Kiều: “Cậu có biết WeChat có chức năng ghim lên trên cùng không? Sẽ luôn là cái tên đứng đầu trong khung chat WeChat của cậu đó?”

Lục Dĩ Thành không biết thật …

Anh rất ít khi ngồi mò mẫm công năng của WeChat, ngay cả vòng bạn bè thì cũng thi thoảng anh mới lướt xem.

Giang Nhược Kiều xích lại gần, vươn tay ra thao tác trên giao diện điện thoại của anh, định ghim khung thoại lên đầu khung chat, cô chợt dừng lại, bấy giờ mới nhớ ra đây là điện thoại của anh, cô nhìn anh rồi hỏi: “Cậu muốn ghim tôi lên đầu không?”

Lục Dĩ Thành chẳng thể nào khống chế bản thân mình được, anh mải ngắm nhìn hàng lông mi, gương mặt của cô: “Muốn.”

Giang Nhược Kiều bật cười: “Được rồi, cậu vẫn có thể ghim người khác lên trên.”

Lục Dĩ Thành: “Không được.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio