Giang Nhược Kiều dặm lại lớp trang điểm xong xuôi, khi cô đi ra ngoài thì vừa hay gặp được tiền bối.
Tiền bối rất quan tâm cô, hôm nay không hề bắt cô phải uống rượu. Lúc mời rượu, tiền bối cũng sẽ nói với những người khác rằng cô vẫn còn là sinh viên, không thích hợp để uống rượu.
“Tiểu Kiều, em đi đâu vậy?” Tiền bối nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Chị uống rượu nên không lái xe được, chị đã gọi tài xế rồi, có lẽ sẽ phải đợi một lát nữa.”
Giang Nhược Kiều vội nói: “Không cần, không cần đâu ạ. Hôm nay chị vất vả rồi, chị về thẳng nhà nghỉ ngơi đi ạ.”
“Vậy em về kiểu gì?” Tiền bối nói: “Ga tàu điện ngầm không gần đây lắm đâu.”
Giang Nhược Kiều mỉm cười: “Có người đón em về rồi.”
Tiền bối hơi kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: “Bạn trai à?”
Giang Nhược Kiều không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cười cười. Trong hội trường trang bị đầy đủ hệ thống sưởi, rõ ràng là cô không uống rượu nhưng hai gò má vẫn ửng đỏ lên, đôi mắt ươn ướt mà sáng ngời đến lạ thường, như đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.
“Vậy thì được rồi.” Tiền bối nói: “Nếu đã là bạn trai thì chị không miễn cưỡng em nữa, nhưng sau khi em về đến nhà thì nhớ gửi tin nhắn báo bình an cho chị nhé.”
Giang Nhược Kiều gật đầu lia lịa: “Vâng ạ!”
Cô cảm thấy mình thật may mắn.
Được gặp rất rất nhiều người tốt.
Bà chủ đối xử với cô rất tốt, đàn chị Sầm cũng vậy, cấp trên của cô kiêm tiền bối còn quan tâm đến cô một cách đầy chu đáo. Rõ ràng là tiền bối cũng chỉ mới ngoài ba mươi tuổi nhưng vẫn luôn coi cô như một cô bé con mà bảo vệ, chăm sóc.
Bữa tiệc kết thúc.
Mọi người lục tục rời đi, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành gặp nhau ở cổng, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi mỉm cười.
Lục Dĩ Thành tìm chuyện để nói: “Tôi gọi xe rồi, vừa nãy tài xế gọi điện cho tôi, nói là khoảng mười phút nữa sẽ tới.”
“Ừm.” Giang Nhược Kiều đi tới: “Tiền xe hết bao nhiêu đấy?”
Lục Dĩ Thành bất lực nói: “Không bỏ qua được à? Tôi không có ý đó. Không chia đôi.”
Giang Nhược Kiều híp mắt nói: “Nào có, tính hiệu suất chi phí của cậu chính là suối nguồn niềm vui của tôi đó. Nếu sau này cậu không nói nữa thì tôi sẽ thiếu nhiều niềm vui lắm đấy.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Anh cứ có cảm giác là cô đang cười anh.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, bên ngoài khách sạn có một đài phun nước, chỉ là, bây giờ đương lúc mùa đông khắc nghiệt nên chẳng ai có tâm trạng thưởng thức nó.
Đợi chừng mấy phút, tài xế đặt trực tuyến đến như đã hẹn.
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành ngồi ở hàng ghế sau.
Trong xe ấm hơn rất nhiều.
Hai người còn chưa kịp trò chuyện thì điện thoại di động của Lục Dĩ Thành đã đổ chuông. Là điện thoại từ Lục Tư Nghiên.
Giang Nhược Kiều: “?”
Ghen tị lắm nhé, vậy mà thằng bé này lại gọi điện cho bố nó trước, nó còn chưa gọi cho mẹ nó đâu!
Ghen tị quá!
Lục Dĩ Thành bắt máy, hai người ngồi tương đối gần nhau, hơn nữa, Lục Tư Nghiên lại nói lớn tiếng nên Giang Nhược Kiều ở bên cạnh cũng có thể nghe được cậu nhóc đang nói gì.
Ở trong điện thoại, Lục Tư Nghiên nói lớn: “Bố ơi! Con có chuyện rất quan trọng muốn nói với bố! Hôm nay có một người họ hàng đến nhà bà cố. Con nghe bọn họ nói là muốn giới thiệu bạn trai cho mẹ con đó!”
Giang Nhược Kiều: “…”
Cô có thể đoán trước được.
Có vẻ như từ hồi năm ngoái, cô đã trở thành nhân vật được nhiều người chú ý nhất, từ họ hàng cho đến làng xóm đều rất nhiệt tình giới thiệu bạn trai cho cô.
Tất nhiên, những đối tượng được giới thiệu đều có chút quan hệ với những người này.
Ví dụ như bà Lưu ở tầng trên vậy, đã cố gắng gán ghép cô với đứa cháu trai đang du học ở nước ngoài từ lâu lắm rồi.
Ví dụ như chị họ của bà ngoại cô nữa, cũng cố gắng giới thiệu cô cho cháu trai mình…
Đương nhiên, có thể là Lục Dĩ Thành sẽ không thể hiểu được những rắc rối như thế này.
Có thể hiểu sơ sơ uy lực của gia đình đông thành viên.
Lục Dĩ Thành liếc mắt nhìn Giang Nhược Kiều theo bản năng, nuốt câu “Mẹ con đang ở bên cạnh bố” xuống, anh rất bình tĩnh mà trả lời: “Ừm, bố biết rồi.”
Lục Tư Nghiên: “?”
Cậu nhóc này lại càng lớn tiếng hơn nữa, nhóc nói: “Bố, lẽ nào bố không lo lắng, không sốt ruột hay sao! Bọn họ giới thiệu bạn trai cho mẹ con đó!”
Lục Dĩ Thành: “…”
Tất nhiên là lo lắng rồi.
Nhưng bây giờ anh không để ý đến những thứ này, bởi vì Giang Nhược Kiều đang ở ngay bên cạnh anh.
Cảm giác xấu hổ lại càng thêm mãnh liệt.
Lục Dĩ Thành: “Con có nghe lời ông bà cố không đấy?”
Anh đang cố gắng thay đổi chủ đề. Nhưng đối với Lục Tư Nghiên mà nói, dù có tác dụng thì cậu nhóc vẫn không thể tin được: “Bọn họ muốn giới thiệu bạn trai cho mẹ. Một người đang du học ở nước ngoài, nói là đã quen biết mẹ rất nhiều năm, còn một người thì nói rằng bọn họ đã từng đi ăn cơm và xem phim với nhau trong dịp Tết!”
Lục Dĩ Thành nhìn về phía Giang Nhược Kiều.
Giang Nhược Kiều tỏ vẻ vô tội, dùng khẩu hình trả lời anh: “Tôi không biết.”
Lục Dĩ Thành trấn an Lục Tư Nghiên: “Chuyện của người lớn, con đừng xen vào. Con chỉ cần ở nhà nghe lời ông bà cố thôi.”
Lục Tư Nghiên nghe câu trả lời cho có lệ của bố mình thì chỉ thấy cạn lời, nhóc này lạnh nhạt nói: “Bố, con không bao giờ… muốn chơi với bố nữa, con không bao giờ… là bạn tốt của bố nữa đâu.”
Nhóc thấy vậy vẫn chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu: “Không ai chơi với bố đâu.”
“Sau này con mà nghe được những chuyện như thế này nữa thì con không bao giờ… nói cho bố nghe đâu!”
Lục Dĩ Thành do dự, muốn giữ lại.
Anh vẫn muốn biết mà.
Như câu nói “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” vậy.
Nhưng mà, Giang Nhược Kiều đang ở ngay bên cạnh anh, quả thật là anh không biết nên nói thế nào nữa.
Nói thẳng ra là “Đừng, bố muốn nghe” thì ý đồ có lộ liễu quá không nhỉ?
Lục Dĩ Thành chỉ có thể im lặng.
Lục Tư Nghiên hừ một tiếng, cao quý mà lạnh lùng cúp điện thoại.
Giang Nhược Kiều nín cười.
Cô chưa kịp trêu chọc Lục Dĩ Thành thì điện thoại di động của cô lại vang lên, là Lục Tư Nghiên gọi tới.
Giang Nhược Kiều: Gọi cho bố trước rồi mới gọi cho mẹ… Được lắm!
Cô nhấc máy.
Lục Tư Nghiên như đã thay đổi sắc mặt, rõ ràng là chỉ một phút trước còn dọa sẽ tuyệt giao với Lục Dĩ Thành, mà lúc này lại điên cuồng làm nũng với Giang Nhược Kiều trong điện thoại: “Mẹ ơi, mẹ yêu của con ơi, con nhớ mẹ chết đi được!”
Giang Nhược Kiều cao quý mà lạnh nhạt hỏi: “Thật không?”
Lục Tư Nghiên: “Thật ạ! Hôm nay con ăn mía siêu siêu ngọt, chợt thấy nhớ đến mẹ, năm nay mẹ đã ăn mía chưa ạ? Ngọt lắm luôn.”
Dù có giả vờ lạnh lùng đến đâu thì cũng không thể cưỡng lại được sự nhiệt tình của con trai.
Chẳng lâu sau, Giang Nhược Kiều bật cười: “Mẹ cũng nhớ con lắm, nhưng phải một thời gian nữa mẹ mới có thể về. Đến lúc đó mẹ dẫn con đi mua quần áo mới nhé, được không nào?”
“Dạ!! Mẹ, con nhớ mẹ!”
Lục Dĩ Thành im lặng không lên tiếng, anh chỉ ngồi bên cạnh cô như thế.
Anh sâu sắc cảm nhận được rằng, thằng bé Lục Tư Nghiên này cũng có chút chút bản lĩnh, còn biết thay đổi sắc mặt cơ mà.
Lúc nói chuyện với anh thì không giả bộ, còn nói muốn tuyệt giao với anh nữa chứ.
Còn đối với Giang Nhược Kiều thì lại “mẹ ơi con nhớ mẹ”, “con yêu mẹ”.
Hai mẹ con thân thiết một hồi, Lục Tư Nghiên mới lên tiếng: “Mẹ, bây giờ mẹ đã lớn tuổi rồi sao?”
Mặt Giang Nhược Kiều vẫn còn đọng lại ý cười cô chưa kịp thu lại: “Nào có!! Mẹ mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ!”
Cũng do da mặt cô quá mỏng, nếu không thì cô cũng muốn nói rằng cô vẫn còn là con nít.
Lục Tư Nghiên rầu rĩ nói: “Vậy thì tại sao bọn họ lại muốn mẹ tìm bạn trai để kết hôn vậy ạ?”
Chẳng phải mẹ vẫn còn đang đi học hay sao?
Giang Nhược Kiều an ủi nhóc: “Chuyện này à, đều là do cái bầu không khí này đấy, sau này con sẽ hiểu. Lúc còn đi học, ai cũng nói là con không được yêu sớm. Nhưng đến khi con tốt nghiệp thì mọi người lại hối thúc con kết hôn. Thường thì bọn họ đều thuộc cùng một nhóm người.”
“Vậy thì mẹ có muốn kết hôn không?” Lục Tư Nghiên hỏi.
Giang Nhược Kiều cứ cảm thấy việc thảo luận với con mình về vấn đề này là điều rất vi diệu.
Nhưng cô đã quyết chí trở thành bậc cha mẹ tiến bộ nhất, văn minh nhất. Bậc cha mẹ tiến bộ nhất có thể thành thật nói cho con của mình nó đến từ đâu, cũng có thể thảo luận vấn đề sâu xa như kết hôn.
“Tạm thời thì chưa.” Giang Nhược Kiều nói: “Mẹ chỉ mới hai mươi tuổi, còn trẻ lắm.”
Lục Tư Nghiên trả lời: “Vậy khi nào mẹ muốn kết hôn, mẹ có thể cho con biết được không?”
“Cục cưng à, con không cần tự hạ thấp mình như vậy đâu.” Giang Nhược Kiều đầy ẩn ý nói: “Nếu mẹ muốn kết hôn với ai thì chắc chắn mẹ sẽ để cho cục cưng kiểm định giúp mẹ, ý kiến của con cực kỳ quan trọng đấy!”
Lục Tư Nghiên: “Dạ!”
Trẻ con là như vậy đấy, bọn chúng chỉ mong muốn bố mẹ quan tâm đến mình thật nhiều mà thôi.
Hai mẹ con lại thân thiết một hồi, rồi Lục Tư Nghiên lại bắt đầu oán trách: “Mẹ, gần đây con thấy rất phiền, phiền chết đi được.”
“Sao vậy?”
“Bọn họ đặt cho con một biệt danh! Làm con thấy tức quá trời luôn!” Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Tư Nghiên liên tục phàn nàn: “Không ngờ bọn họ lại gọi con là bốn mắt luôn! Bởi vì tên con là Lục Tư Nghiên nên bọn họ đặt con là bốn mắt [], đúng là khó nghe thật đấy mẹ!”
[] Tư Nghiên là 斯砚 (pinyin: sī yàn), còn bốn mắt là 四眼 (pinyin: sì yǎn)
Giang Nhược Kiều: “?”
Cô không nhịn được mà cười: “Đúng là đáng ghét thật.”
“Bọn họ nói bốn mắt đều phải đeo kính.” Lục Tư Nghiên lo lắng hỏi: “Con sẽ không biến thành bốn mắt thật đâu, đúng không mẹ?”
Trong mắt Lục Dĩ Thành ngập tràn ý cười.
Lời Lục Tư Nghiên vừa nói anh cũng nghe thấy được.
Giang Nhược Kiều cũng nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này: “Chắc là không đâu, mẹ không cận, còn bố con thì…”
Đúng rồi, Lục Dĩ Thành có bị cận không nhỉ?
Cô cũng không biết, mặc dù cô đoán được tên ngốc này sẽ không bao giờ làm những việc tương đối hợp thời trang như đeo kính áp tròng, nhưng…
Cô nhìn về phía Lục Dĩ Thành, nghi hoặc mà cũng đầy tò mò, giơ ngón tay lên chỉ vào mắt anh.
Lục Dĩ Thành cười cười, cũng học cô dùng khẩu hình đáp: “Anh không bị cận.”
Giang Nhược Kiều thở phào nhẹ nhõm: “Bố con cũng không bị cận.”
Dường như trên người cô và anh đều có chút tài năng trời cho.
Từ lâu cô đã phát hiện ra mình có thể chất đặc biệt, ví dụ như cô chưa từng nổi mụn, ví dụ như, khi ở trong cùng cường độ và thời gian học tập như nhau, trong lúc một người bạn của cô đã phải đeo kính cận từ sớm thì thị lực của cô lại rất tốt.
Lục Tư Nghiên “wow” một tiếng: “Vậy có nghĩa là con sẽ không biến thành bốn mắt đúng không ạ?”
Giang Nhược Kiều trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Cũng không thể nói vậy được. Tình trạng mỗi người mỗi khác, con phải ít xem điện thoại di động, máy tính bảng và tivi, rồi ăn nhiều cà rốt và việt quất nữa.”
Lục Tư Nghiên nói đầy chắc nịch: “Biệt danh bốn mắt này thật là khó nghe! Để sau này không bị gọi như vậy, con nhất định sẽ bảo vệ mắt con thật tốt. Bắt đầu từ ngày mai con sẽ xem phim hoạt hình ít lại!”