Trong lúc làm việc, Giang Nhược Kiều thích nhất là phong cách đánh nhanh thắng nhanh.
Chắc hẳn là cô sẽ không tự lừa mình dối người, việc xét nghiệm quan hệ mẹ con phải tiến hành càng sớm càng tốt. Tất nhiên, kết quả xét nghiệm này sẽ không thể thay đổi vì bị trì hoãn, cho nên cô phải nhanh chóng giải quyết tất cả những nguy cơ có thể đem tới rắc rối về sau cho bản thân mình.
Dĩ nhiên là cơ sở xét nghiệm này không thể nằm ở Bắc Kinh được.
Cô quyết định sẽ đưa Lục Tư Nghiên tới khu vực lân cận.
Thêm vào đó, cô phải khiến cho những người khác không thể nhận ra cô. Chiều hôm qua, cô đã mua không ít thứ, nào là tóc giả, quần áo, giày dép,… Cô muốn cải trang đến mức dù cô có đứng trước mặt mẹ thì bà ấy cũng không thể nhận ra cô được.
Dưới bàn tay trang điểm đầy ma thuật của mình, đội thêm một bộ tóc giả, đeo thêm một cặp kính đen không thể đen hơn, phối hợp cùng với bộ trang phục công sở hoàn toàn khác hẳn với phong cách trước đây, khi nhìn vào gương, dường như cô đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Khả năng bị lật xe gần như là bằng không.
Mấy năm gần đây, cô từng ăn vô số dưa trên mạng cho nên đã đúc kết được không ít kinh nghiệm quý báu từ những người trong cuộc.
Đương nhiên là ai làm người cũng sẽ muốn học cách phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Chuyện của Lục Tư Nghiên không được nhiều người biết đến thì chắc chắn nhà nhà đều vui vẻ. Nhưng cô phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, lỡ may có một ngày sự việc bại lộ ra ngoài thì phải làm sao đây? Dựa vào việc tính toán tuổi tác, nếu như cô bị người ta vu khống mới mười lăm tuổi mà đã có con thì đó mới chính là lật xe []. Chính vì thế mà hôm qua, sau khi tạm biệt hai cha con kia xong, cô lập tức liên lạc với những người bạn cũ, hỏi xem trong tay bọn họ có còn giữ những tấm ảnh chụp chung trước kia hay không.
[] 翻车 Lật xe (gặp thất bại/ sự cố): Chủ yếu biểu thị tình huống khiến một người lộ bản chất, bị tự vả hoặc không biết giấu mặt đi đâu.
Vài người trong số đó tỏ thái độ ngờ vực.
Lý do mà cô đưa ra cũng cực kỳ hợp tình hợp lý: “Tớ sợ sau này có một ngày tớ nổi tiếng thì lại có người nói tớ phẫu thuật thẩm mỹ, vậy nên tớ muốn sắp xếp lại những hình ảnh từ nhỏ đến lớn làm thành một đoạn phim, đó chính là bằng chứng thuyết phục nhất ấy mà.”
Mấy người bạn: “Ôi trời ạ…”
“Ngưỡng mộ quá…”
“Giang Tiểu Kiều, cậu nhanh chân đi làm minh tinh đi, làm người hâm mộ của cậu, tớ vĩnh viễn không cần sợ cậu sẽ sập phòng [].”
[] Sập phòng/ sập nhà: thần tượng quen bạn trai hoặc bạn gái, hoặc bị vướng vào scandal, tai tiếng nào đó.
Cũng bởi vì tính tình của Giang Nhược Kiều từ nhỏ đến lớn cực kỳ cẩn trọng, cho tới thời điểm hiện tại, quả thật là cuộc sống của cô chưa từng gặp phải bất kỳ rắc rối nào.
Đã từng yêu đương với vài người bạn trai, kết quả cuối cùng đều là “bên nhau vui vẻ, chia tay hòa bình”, tất cả những người đó đều có thể liệt vào hàng ngũ “những người yêu cũ tốt nhất Trung Quốc”. Nói đến hắt nước bẩn [], mấy anh trai đó đều lập lời thề tỏ rõ lập trường, chỉ cần sau này cô lên tiếng nhờ vả, nhất định họ sẽ liều mạng giúp cô, chết không từ nan.
[] Hắt nước bẩn có thể hiểu là việc tung tin đồn ác ý, sai sự thật nhằm hạ bệ và quấy nhiễu sự nghiệp của người khác.
Cô không quá để bụng với người khác, thậm chí là quan hệ với các bạn nữ cũng khá tốt đẹp, cho dù cô đã từng bị họ cô lập nhưng thật ra họ cũng không gây khó dễ gì cho cô cả.
Cô có thói quen lúc nào cũng sẽ suy tính đến kết quả cuối cùng trước, sau đó chuẩn bị tốt các biện pháp đề phòng.
Giang Nhược Kiều: “Lúc nào nhà cậu mở công ty giải trí, chắc chắn tớ sẽ đầu quân làm minh tinh, còn phải nổi hơn cả Tâm Tâm.”
Chờ sau khi hình ảnh được sắp xếp thành một đoạn phim hoàn chỉnh, cô sẽ thong thả tạo một chủ đề mang tên “Hoài niệm” để đăng tải nó lên tài khoản mạng xã hội của mình.
Đầu tiên, nó có thể chứng minh được khuôn mặt thanh thuần này của cô hoàn toàn là tự nhiên, là do trời sinh.
Thứ hai, lỡ đâu có một ngày nào đó chuyện của Lục Tư Nghiên bị bại lộ thì cô cũng sẽ không bị hiểu lầm là đã mang thai ở tuổi vị thành niên.
Quá hoàn hảo ~
Giang Nhược Kiều xuất phát đến nhà của Lục Dĩ Thành trước.
Nhìn thấy địa chỉ trong tin nhắn mà Lục Dĩ Thành gửi tới, Giang Nhược Kiều thở dài một hơi.
May mà cô đã nghĩ thông suốt, hoàn toàn không xem Lục Dĩ Thành là chồng tương lai của mình, nếu không, hẳn là bây giờ cô sẽ rất hoài nghi tương lai của bản thân, rằng, cuối cùng cô sẽ có bao nhiêu tiền.
…
Sự thật đã chứng minh là không gì có thể làm khó được Lục Dĩ Thành.
Ngay từ ngày đầu tiên Lục Tư Nghiên xuất hiện, Lục Dĩ Thành – người vốn dĩ chưa từng chăm sóc trẻ con, cũng tự thấy bản thân mình không thể nào làm tốt việc này được. Nhưng đã một tuần trôi qua, Lục Dĩ Thành đảm nhận trách nhiệm của một ông bố bỉm sữa càng ngày càng thuần thục.
Trời vừa sáng anh đã dẫn cậu nhóc đi vào nhà vệ sinh.
Lấy cho cậu nhóc một ít kem đánh răng đắt tiền kia.
Cậu nhóc mắt nhắm mắt mở đánh răng, còn anh thì tay chân nhanh nhẹn giúp nhóc rửa mặt, mái tóc xoăn rối bù kia được chải chuốt gọn gàng đến nỗi có thể mang nhóc đi chụp quảng cáo ngay.
Trong lúc rửa mặt, Lục Dĩ Thành không quên chuẩn bị bữa ăn sáng, có thể nói là mọi việc được sắp xếp đâu ra đó.
Thân thể là vốn liếng của mỗi người, về phương diện này, Lục Dĩ Thành không hề ngược đãi bản thân mình. Từ sau khi Lục Tư Nghiên đến đây thì bữa ăn sáng càng trở nên phong phú hơn nữa. Những lúc nghỉ học, Lục Dĩ Thành rất ít khi mua đồ ăn sáng ở bên ngoài.
Bữa sáng hôm nay có trứng luộc, sữa tươi cùng với bắp nếp.
Bố con hai người đều ăn giống hệt nhau, mỗi người cầm một trái bắp nếp.
“Hôm nay mẹ đã hẹn sẽ đưa con đi làm kiểm tra.” Lục Dĩ Thành nói.
Ấy vậy mà Lục Tư Nghiên vẫn rất bình tĩnh: “Con biết rồi, nhưng mà lại phải nhổ tóc nữa.”
Nếu Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều lớn hơn chút nữa, có lẽ tâm tư của hai người sẽ tinh tế hơn, ít ra thì có khả năng hai người sẽ để tâm đến suy nghĩ của đứa bé, hoặc là sẽ lo lắng điều này có để lại bóng ma trong tâm lý cho đứa trẻ hay không, nhưng bây giờ thì… hai người vẫn còn quá trẻ, có thể nhanh chóng tiếp nhận vấn đề này, hơn nữa, còn muốn gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng đứa bé thì đã rất tốt rồi. Thân phận người làm bố làm mẹ này thật sự quá nặng nề. Đừng nói là Giang Nhược Kiều, ngay chính bản thân Lục Dĩ Thành cũng chưa hoàn toàn thích ứng được sự thật là anh đã có một đứa con.
May mắn thay, Lục Tư Nghiên là một đứa trẻ biết suy nghĩ, hay nói cách khác, cậu nhóc này rất thông minh. Nhóc đủ khôn ngoan để chấp nhận thực tế và cũng đủ nhạy bén để hiểu được bố mẹ lúc này vẫn chưa yêu thương mình.
Có lẽ con cái chính là như vậy.
Bất luận là bố mẹ có yêu thương mình hay không, bất kể là chúng đã chịu đựng bao nhiêu tổn thương thì chúng đều lựa chọn dành tình yêu thương vô bờ bến của mình cho bố mẹ.
Lục Dĩ Thành gật đầu: “Con phải ngoan đấy, nhớ phải nghe lời mẹ.”
“Không ai nghe lời mẹ hơn con đâu.” Lục Tư Nghiên nói: “Nói tới nghe lời mẹ thì con xếp thứ nhất, còn bố chỉ xếp thứ hai thôi.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Anh không tin đâu.
“Là thật đó, A Mẫn nói với con là bố nhìn thấy mẹ thì giống y như chuột thấy mèo vậy.” Lục Tư Nghiên nói thêm vào.
Lục Dĩ Thành đưa tay ra dấu với cậu nhóc: “Dừng lại, đây không phải chuyện đáng để tự hào đâu.”
“Đúng rồi, bố quên nhắc nhở con, tạm thời con không được gọi cô ấy là mẹ.” Lục Dĩ Thành tiếp tục dặn dò: “Lúc ra ngoài cũng không cần gọi cô ấy như vậy. Bố thì ổn nhưng cô ấy còn rất trẻ, vừa nhìn là biết vẫn đang đi học. Đứa bé năm tuổi như con ở ngoài đường gọi cô ấy là mẹ sẽ làm người khác chú ý tới cô ấy rồi suy đoán lung tung, đối với cô ấy thì không tốt chút nào cả.”
Lục Tư Nghiên: “… Bố nghĩ là con dám gọi mẹ sao?”
Sau đó cậu nhóc lại hỏi: “Thế lúc ra ngoài con phải gọi mẹ là gì?”
Lục Dĩ Thành: “Con hỏi cô ấy đi.”
Bấy giờ, điện thoại của Lục Dĩ Thành rung lên một hồi, là tin nhắn Giang Nhược Kiều gửi đến.
“Cô ấy nói còn mười phút nữa sẽ đến dưới tầng, đi thôi, chúng ta chuẩn bị một chút.”
Lục Dĩ Thành rót cho Lục Tư Nghiên một ly nước đầy, sau đó dẫn nhóc xuống lầu.
Tại sao lại nhanh đến thế cơ chứ?
Là bởi vì Lục Tư Nghiên đã nói với anh: “Mẹ ghét nhất là phải chờ đợi người khác. Bố ơi, bố quên mất rồi sao, có một lần con với mẹ đợi bố mười phút, mẹ nói…” Đến đây, bạn nhỏ Lục Tư Nghiên dừng lại trong giây lát, cố gắng bắt chước điệu bộ nói chuyện của Giang Nhược Kiều, quả nhiên là giống nhau y như đúc: “Lục Dĩ Thành, anh ở nước ngoài chạy tới hay sao thế?”
Lục Dĩ Thành ngẩn người, có thể là do Lục Tư Nghiên bắt chước quá giống nên trong mắt cũng ánh hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Hai bố con cùng nhau xuống lầu.
Giang Nhược Kiều đi vào khu chung cư nhỏ cũ kỹ này, từ xa đã nhìn thấy hai bố con có nhan sắc cực phẩm đang đứng dưới bóng cây cổ thụ.
Làm tốt lắm.
Ban nãy cô có nói mười phút nữa sẽ đến, hai người họ đã xuống sớm hơn nên cô không cần phải đứng ngây ngốc mà đợi họ.
Một lớn một nhỏ, thu hút vô vàn ánh nhìn từ người qua đường.
Hiển nhiên là không cần phải nói tới Lục Dĩ Thành, bỏ qua việc anh được mệnh danh là người ăn chay trường thì không thể nào phủ nhận được tính tình thân thiện, ôn hòa của anh luôn khiến người ta có cảm giác an toàn. Trước đây từng có một em gái khóa dưới nói rằng, nếu như buổi tối người đi vào thang máy là đàn anh Lục thì cô bé sẽ có cảm giác an tâm giống như là về quê vậy. Anh tạo cho người khác cảm giác an toàn, thoải mái, có lẽ chính vì vậy mà phụ huynh học sinh rất thích anh, yên tâm giáo con em họ cho anh dạy dỗ chăng?
Hôm nay anh mặc một chiếc anh phông màu trắng tay ngắn cùng chiếc quần cũ ngàn năm không đổi, dưới chân mang một đôi giày bằng vải bố.
Vóc người anh cao lớn, tư thế cực kỳ ngay thẳng.
Hiện giờ có rất nhiều nam sinh có vóc người cao lớn đều có thói quen còng lưng, nhưng anh không hề có thói quen này. Anh giống như một cây bạch dương, đứng cũng thẳng mà ngồi cũng thẳng, nói chính xác là ngay thẳng giống hệt con người của anh vậy.
Lục Tư Nghiên đã kết hợp được những gen tốt từ cả bố lẫn mẹ.
Mái tóc xoăn tự nhiên là một ưu điểm, cộng thêm đôi mắt sáng ngời, và cả thân hình mũm mĩm, gương mặt bầu bĩnh và làn da trắng sáng của nhóc, so ra, trông nhóc cũng không khác những đứa bé sành điệu trên Instagram cho lắm.
Giang Nhược Kiều vừa nhìn là đã thấy hai người họ.
Mà hai bố con ở bên này lại không nhìn thấy cô, mãi cho tới lúc cô bước nhanh về phía bọn họ.
Vẫn là Giang Nhược Kiều chủ động gọi anh trước: “Lục Dĩ Thành.”
Lục Dĩ Thành nương theo giọng nói mà di chuyển tầm mắt, ánh mắt của anh bỗng chốc cứng đờ, dừng lại trên người phụ nữ cách đó chừng hai mét.
Người phụ nữ với mái tóc xoăn mì gói.
Rõ ràng bộ váy cô ấy đang mặc lớn hơn một số so với thân hình của cô.
Cặp kính mắt màu đen cồng kềnh, sắc mặt của cô cũng xanh xao vàng vọt.
Lục Dĩ Thành hơi hoang mang, anh thử gọi: “Giang Nhược Kiều?”
Giang Nhược Kiều nhanh chân bước tới trước mặt anh: “Là tôi.”
Ngay cả Lục Tư Nghiên cũng vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ…” Cậu nhóc vừa định cất tiếng gọi mẹ, lại chợt nhớ tới lời dặn dò của Lục Dĩ Thành nên phản xạ sửa miệng cực nhanh: “Mẹ ơi! Tiên nữ từ đâu hạ phàm thế!”
Lục Dĩ Thành: “…”
Giang Nhược Kiều bị chọc đến bật cười.
Cô vẫn thường xuyên cười nhưng phần lớn thời gian sẽ không cười một cách thoái mái.
Mà nụ cười ngay lúc này mới là nụ cười thật sự.
Nụ cười này làm cho khuôn mặt đã được ngụy trang của cô rạng rỡ thêm vài phần.
Cô bước tới, đưa tay ra sờ lên mái tóc của Lục Tư Nghiên: “Không tệ, bạn nhỏ à, chị rất thích cái miệng nhỏ của em đó.”
Lục Tư Nghiên được đà thuận nước đẩy thuyền, cậu nhóc hơi kiễng chân, dụi dụi cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay cô: “Lời của em đều là lời thật lòng mà, dù thế nào thì vẫn là tiên nữ thôi ~”
Lục Dĩ Thành nghe mà thấy buồn nôn.
Mấy lời buồn nôn như thế này mà cũng có thể nói ra được à?
Anh nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Sao cậu lại thành ra thế này?”
Giang Nhược Kiều bày tỏ thái độ nghiêm túc nhưng lại như nói hưu nói vượn: “Không đẹp à? Đây là phong cách thời trang và cách trang điểm đang thịnh hành đó.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Anh phát hiện ra quả thật là anh có thể thoát ly khỏi thế giới thời trang.
Anh cũng cảm thấy vô cùng hoang mang, có thể là do gu thẩm mỹ của anh quá độc đáo nên không thể bắt kịp xu hướng của công chúng.
“Được rồi.” Lục Dĩ Thành cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi có một lớp buổi sáng và một lớp buổi chiều, nếu không có việc gì khác thì sau ba giờ rưỡi chiều tôi rảnh.”
Giang Nhược Kiều đáp: “Được.”
Bời vì vừa nãy cái miệng nhỏ ngọt ngào của Lục Tư Nghiên đã dỗ cho cô vui vẻ nên tâm tình của cô lúc này rất tốt. Cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt cậu nhóc, mắt cười cong cong: “Đi thôi, anh chàng đẹp trai, ngày hôm nay của em đều thuộc về chị.”
Lục Tư Nghiên cũng cười để lộ hàm răng trắng bóng, buông tay Lục Dĩ Thành không chút lưu luyến để nắm tay Giang Nhược Kiều, còn kèm theo một câu nói buồn nôn khác: “Đó là vinh hạnh của em.”
Lục Dĩ Thành đỡ trán.
Cuối cùng là, trong tương lai, anh đã dạy dỗ con trai anh bằng cách nào thế nhỉ?
Sao con trai anh miệng lưỡi lại trơn tru ngọt ngào, dáng vẻ không hề đáng tin như thế này cơ chứ?