"Hiện tại cảm thấy thế nào?" Lục Cảnh Hành hỏi, giọng nói không nhanh không chậm, rõ ràng rành mạch xuyên qua ống nghe truyền tới, ngay lập tức khiến cho tâm trạng khó chịu của Lục Tâm giảm đi rất nhiều.
Tỉnh táo lại một chút, nghĩ đến tính tình vừa rồi tự nhiên trở nên khó chịu cáu kỉnh, Lục Tâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi gặp người.
"Tại sao không nói nữa?" Không nghe thấy tiếng trả lời của Lục Tâm, Lục Cảnh Hành liền lên tiếng hỏi.
"Nên nói cái gì bây giờ?" Giọng Lục Tâm đã hoàn toàn xìu xuống, không còn nộ khí xung thiên như lúc nãy. Cô vùi cả người trong chăn, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
"Nói điều em muốn nói, hỏi điều em muốn hỏi ." Giọng nói vẫn không nhanh không chậm như cũ, âm điệu cao hơn một chút: "Không phải lúc nãy mới rống rất to sao? Lặp lại thêm lần nữa, vừa rồi nói nhanh quá anh nghe không kịp."
Hiện tại Lục Tâm đã vùi luôn cả khuôn mặt vào trong chăn, thở dài thườn thượt, làm gì còn sự hờn dỗi ban đầu.
"Em quên rồi." Lục Tâm lầu bầu đáp: "Nửa đêm không ngủ được nên muốn tìm người để nói hưu nói vượn thôi, lúc nãy anh không nghe rõ thì thôi. Em đi ngủ đây. Ngủ ngon!"
"Em dám cúp điện thoại thử xem!" Lục Tâm từ từ dừng động tác cúp điện thoại, ngữ điệu của Lục Cảnh Hành vẫn không nhanh không chậm: "Nói!"
Tuy ngữ điệu chậm rãi, nhưng lại mang theo một cỗ khí thế không cho phép người khác cự tuyệt.
Lục Tâm vô lực trợn trắng mắt, trừng mắt nhìn trần nhà: "Anh muốn em nói thế nào đây? Em thật sự rất mệt."
"Lúc gọi điện thoại cho anh không phải nộ khí xung thiên sao? Lúc gọi điện thoại cho anh không phải rất nhanh nhẹn sao? Tại sao lúc này lại mệt?".
"......" Lục Tâm hít hít cái mũi, thấp giọng lầu bầu: "Mệt chính là mệt."
"Tại sao lại tắt máy?" Lục Cảnh Hành tiếp tục hỏi.
"Muốn đi ngủ."
"Cứ như vậy?".
"Nếu không thì thế nào?".
"Tại sao lại đột nhiên gọi điện rồi nổi giận với anh?".
"Sâu ngủ chui vào đầu." Lục Tâm trả lời đại khái, không muốn nói nữa, sợ lại nói ra chuyện lung tung gì đấy, đành ngáp một cái thật to: "Em mệt rồi, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon!".
Nói xong nhanh chóng cúp điện thoại, tiện tay ném qua một bên, kê cằm lên mu bàn tay, nằm im trên giường không nói lời nào, tâm tình bởi vì câu nói vừa rồi của Lục Cảnh Hành mà có phần chán nản, lại cũng có phần tức giận.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng 'lạch cạch lạch cạch".
Cả người Lục Tâm theo bản năng trở nên căng thẳng hơn, nhanh chóng nghĩ tới chuyện ở khách sạn đêm hôm đó.
Lục Tâm khẽ cắn môi dưới, nhanh chóng xoay người ngồi dậy, lấy áo khoác ngoài mặc vào, cẩn thận mở cửa phòng ngủ, nhìn về phía cửa chính.
Nương theo ánh đèn mờ ảo bên ngoài, Lục Tâm thấy khóa cửa chuyển động.
Lục Tâm nín thở, nhẹ nhàng chạy đến chỗ cửa chính, nấp vào phía sau cửa, tập trung nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Cửa chính nhanh chóng bị mở ra từ bên ngoài, cánh cửa bị đẩy ra làm xuất hiện một khe hở.
Lục Tâm nhìn khe hở càng ngày càng rộng, đến khi một nửa cơ thể của người đến hiện ra, chân phải cô nhanh chóng bổ ra, cực lực muốn đá vào cằm người đến.
Nhưng chân chưa đá tới đã bị một bàn tay phía sau cánh cửa nhanh chóng bắt được.
"Lục Tâm, em muốn làm quả phụ cả đời phải không?".
Khi giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên ngoài cửa, Lục Tâm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người có chút gấp gáp: "Anh đến đây sao không báo trước một tiếng? Nếu vừa rồi em cầm dao trong tay thì làm sao bây giờ?".
"Là ai chưa đợi anh nói chuyện xong đã cúp điện thoại, đến tận bây giờ cũng không nghe điện thoại?" Lục Cảnh Hành lạnh nhạt đáp, bàn tay thả lỏng, buông mắt cá chân anh đang nắm ra: "Với tốc độ hiện tại của em, cho dù có cầm dao trong tay cũng đều dễ dàng bị người khác xử lý."
"Hơn nữa." Lục Cảnh Hành quay đầu đóng cửa lại, bàn tay cầm khóa bảo vệ chống trộm: "Tại sao anh có thể mở được cửa từ bên ngoài?".
Ổ khóa bảo vệ chống trộm màu trắng trong tay anh vang lên tiếng "Cạch cạch", theo ngón tay thon dài của anh mở ra, âm thanh vang lên trong đêm yên tĩnh nghe vô cùng chói tai.
Lục Tâm nhanh chóng trở nên đuối lý, cúi đầu không dám hé răng.
Lục Cảnh Hành tiếp tục nhắc: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, ở nhà một mình, cửa nẻo đều phải cẩn thận khóa kỹ lại, em đều xem như gió thổi bên tai phải không?"
"......" Lục Tâm tiếp tục không dám hé răng.
Lục Cảnh Hành liếc cô một cái, xoay người mở đèn, sau đó đóng cửa lại.
Lục Tâm cẩn thận nhìn khóa cửa: "Tại sao anh không khóa lại?".
"Có anh ở nhà, mấy ngày tới tạm thời không cần." Lục Cảnh Hành đáp, đi vào trong nhà.
Lục Tâm nghe mấy câu nói đó có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ theo anh đi vào phòng khách, nhìn anh ngồi trên sofa, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: "Không phải anh nói mình đi Quảng Châu sao? Tại sao lại đột nhiên trở về?".
"Từ đó đến đây chỉ mất một tiếng đi máy bay." Lục Cảnh Hành quay đầu nhìn cô, vẫy tay: "Lại đây."
Lục Tâm bước qua, nhưng còn chưa tới gần anh, tay Lục Cảnh Hành đã duỗi ra túm lấy cổ tay cô, kéo cô ngã vào lòng anh, cả người anh nhanh chóng lật sấp lại, ngăn không cho cô giãy dụa.
"Tại sao đang nói chuyện với anh lại cúp điện thoại?".
Anh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi, không biết có phải do đêm khuya hay không, tiếng nói đặc biệt trầm thấp từ tính.
Lục Tâm bị anh ôm như thế tim đập có phần nhanh hơn, khẽ vặn vẹo thân mình, nhìn thẳng anh: "Muốn tắt máy đi ngủ."
"Bình thường không phải luôn để tới sáng sao?" Lục Cảnh Hành vẫn đè lên cô như cũ: "Còn dám nói em không hờn dỗi không?".
Lục Tâm nghiêng mặt qua: "Không có."
Lục Cảnh Hành nắm lấy cằm của cô, đem mặt cô xoay lại nhìn thẳng vào anh: "Vẫn còn muốn dấu anh?".
Lục Tâm bị anh nói trúng nên có phần xấu hổ, nhất là lúc này, anh đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt cực kỳ giống đêm hôm đó. (Sâu: đúng rồi đó vỗ tay Tâm tỷ, hôm nay tỷ thật thông minh tung bông tỷ sắp bị ăn rồi hoho)
Cô có chút luống cuống, muốn đẩy anh ra để đứng dậy, nhưng Lục Cảnh Hành nào cho cô cơ hội, cánh tay ôm thắt lưng cô nhanh chóng thu lại, đầu cúi thấp xuống, môi áp lên môi của cô hôn một lúc, sau đó đứng dậy ôm cô đi vào phòng ngủ.
Lục Tâm lập tức phát hoảng đẩy anh ra.
Cánh tay của Lục Cảnh Hành lại không nhúc nhích, vẫn ôm cô vững vàng như trước, bước chân cũng rất ổn định, khi đi đến bên giường liền hơi xoay người, đem cô đặt lên chiếc giường mềm mại, cả người cao lớn của anh cũng nhanh chóng đè xuống, ngăn cô đứng lên.
"Lục Tâm." Lục Cảnh Hành nhẹ nắm lấy cằm cô, kêu tên cô, tuy không nói gì nhưng bàn tay đang mở áo ngủ của cô ra đã tiết lộ ý đồ của anh.
Động tác của anh từ đầu đến cuối đều rất thong thả nhẹ nhàng, ngón tay nắm đai lưng của áo ngủ rồi tháo ra, sau đó chậm rãi đem áo ngủ của cô cởi ra, động tác nhẹ nhàng khi nhìn thấy da thịt trắng nõn của cô thì trở nên có chút nặng nề, con ngươi cũng dần dần trở nên tối hơn, Lục Tâm có thể cảm nhận được hô hấp của anh đã có phần khó khăn.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút xấu hổ túng quẫn khi bị người khác nhìn như vậy. Bàn tay vô thức muốn xé ra giường để che lại cơ thể gần như xích lõa của mình nhưng giữa chừng đã bị Lục Cảnh Hành ngăn lại, bàn tay nóng rực của anh nắm lấy thắt lưng nhẵn bóng của cô, hơi nâng lên, tay kia cầm lấy áo ngủ dưới người cô, trực tiếp xé rách.
Hiện tại động tác của anh đã hoàn toàn không còn ôn nhu, khi quần áo bị xé ra Lục Cảnh Hành liền cúi đầu hôn lên môi Lục Tâm, vừa mau vừa chuẩn, Lục Tâm có thể cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của anh lúc này, hoàn toàn bộc lộ ra, không che lấp, không để tâm.
Lục Cảnh Hành quả thật không hề để tâm, động tác từ đầu đến cuối đều cuồng dã, bàn tay nóng rực đốt lên từng đốm lửa nhỏ, theo cơ thể run rẩy của Lục Tâm vuốt ve từng chút một, do quanh năm luyện bắn súng nên ngón cái cùng ngón trỏ của anh có một tầng chai mỏng, khi lướt qua da thịt nhẵn nhụi tạo ra một loại cảm giác khác thường.
Khi vật cứng rắn nóng bỏng kia chống vào nơi mềm mại của cô, Lục Tâm theo bản năng có phần sợ hãi, tay ôm lấy thắt lưng anh, cúi đầu gọi tên anh, giọng nói bởi vì tình dục mà trở nên hổn hển, hơi thở cũng rất lộn xộn.
"Lục Cảnh Hành......" Lục Tâm thật sự không biết làm sao cho phải, vừa muốn đẩy ra vừa muốn kéo gần lại.
Lục Cảnh Hành cúi đầu hôn cô, trấn an sự lo lắng trong lòng cô.
"Lục Tâm." Anh gọi tên cô, giọng nói khàn khàn thu hút sự chú ý của Lục Tâm, cô ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên Lục Tâm nhìn thấy Lục Cảnh Hành thế này, tóc đen ẩm ướt, ánh mắt vì tình dục mà trở nên sâu thẳm, trên trán cùng trên mặt đều dính một tầng mồ hôi tinh tế, hơi thở ướt mùi tình dục, toàn thân lộ ra gợi cảm cùng dụ hoặc trí mạng.
Lục Tâm cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, loại miệng lưỡi khô khốc ngoài cảm giác từ trên người truyền đến, còn bị thị giác mãnh liệt kích thích.
Một bàn tay Lục Cảnh Hành đỡ gáy cô, nâng nửa người trên của cô lên, ôm chặt vào trong ngực, buông mắt nhìn mái tóc đen ẩm ướt của cô, khí chất của anh trong trẻo mà lạnh lùng, tay anh nhẹ nhàng vỗ về hai má cô, ánh mắt anh lưu luyến bịn rịn.
"Lục Tâm." Giọng nói khàn khàn trầm thấp nhẹ nhàng kêu tên Lục Tâm khiến cô hoàn toàn không chống đỡ được, huống chi khi anh gọi tên cô anh còn khẽ hôn khiến cho mỗi một chữ rơi trên môi của cô, thu hút toàn bộ lực chú ý của cô, bởi vậy khi anh đột nhiên dùng sức mạnh mẽ tiến vào trong người cô, Lục Tâm không hề có sự phòng bị, xé rách đau đớn khiến người cô co lại cứng đờ, mi tâm cùng lông mày nhăn lại thành một đoàn, tiếng kêu đau bị nụ hôn của Lục Cảnh Hành nuốt chửng.
"Ngoan, một lúc sẽ không đau nữa." Lục Cảnh Hành thấp giọng trấn an cô, âm thanh rất khàn, mang theo sự kiềm chế cùng thống khổ, nhưng lại chỉ hôn cô, mãi cho đến khi Lục Tâm từ từ thích ứng được, thả lỏng người ra mới nắm lấy thắt lưng của cô mà dùng sức, tuy thế nhưng vẫn quan tâm đến cảm thụ của Lục Tâm nên Lục Cảnh Hành không dám phóng túng quá mức, tất cả đều vô cùng dịu dàng cẩn thận , đến khi cả hai đều .................... một lần thì ngừng lại, ôm cô ngủ đến sáng.
Lục Tâm mệt mỏi nên ngủ rất sâu, thẳng đến khi mặt trời nên cao mới tỉnh dậy. Khi mới thức dậy toàn thân đều không thoải mái, sau khi được Lục Cảnh Hành ôm đi ngâm nước ấm mới dễ chịu hơn một chút.
Được ăn no thoả mãn nên người nào đó thần thanh khí sảng, Lục Tâm lại vẫn cả người ủ rũ không thoải mái như cũ, tuy Lục Cảnh Hành đã kiềm chế rất nhiều, nhưng năng lực trên phương diện nào đó vẫn khiến cô chịu không nổi.
Từ khi rời giường Lục Tâm liền bắt đầu trừng mắt oán hận nhìn anh.
Tâm tình Lục Cảnh Hành lại rất tốt, tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, còn chu đáo đút cơm cho cô ăn.
Lục Tâm đương nhiên không dám để anh đút cho mình ăn, hơn nữa cũng không yếu ớt đến mức đã qua một đêm mà lại không xuống giường được.
"Tại sao hôm qua anh trở về mà không nói với em?" Khi ăn cơm Lục Tâm không nhịn được liền đem nỗi canh cánh đã ở trong lòng một ngày một đêm ra hỏi.
Vừa hỏi xong Lục Cảnh Hành liền vươn tay ra nhéo nhéo má nàng: "Cuốn cùng cũng chịu hỏi rồi? Tối hôm qua ai gọi điện thoại cho anh rồi rống lên như súng liên thanh? Khi thông suốt rồi thì lại không dám nghe điện thoại? Anh còn chưa tính toán với em đâu."