Lục Tâm lặng im một lát: "Lục Nhiên, cô là đồ đầu đất!"
Cắn răng cúp điện thoại, Lục Tâm nhanh chóng đứng dậy, động tác quá mau nên vô tình gạt đổ ly cà phê trên bàn, cà phê bắn ra ngoài, Lục Tâm vội lui về sau hai bước, cũng không để cẩn thận lại, một tay lấy chìa khóa trên bàn một tay lấy túi xách, vội vã đón taxi trở về khách sạn.
Khách sạn cô ở cách quảng trường không xa, đi hai mươi phút là tới.
Lục Tâm nhanh chóng thanh toán tiền xe, đi vào sảnh khách sạn, đặt thẻ mở cửa phòng cùng thẻ căn cước trong tay lên bàn: "Lễ tân, trả phòng."
Lễ tân ở sảnh tiếp nhận thẻ mở cửa phòng cùng thẻ căn cước, cẩn thận kiểm tra thông tin.
Lục Tâm ở một bên chờ, ánh mắt theo thói quen nhìn xung quanh, tầm mắt khi đến cửa thì thấy một chiếc xe đang dừng lại, sau đó cửa xe được mở ra từ bên trong, một thân ảnh cao lớn quen thuộc từ trong xe đi ra khiến Lục Tâm bối rối quay lưng lại, lễ tân còn chưa kiểm tra xong, tay cô đã vươn ra: "Xin lỗi cô, hôm nay tôi không trả phòng nữa."
Sau đó, ngay lúc cô lễ tân ngẩn người ra nhìn thì cô nhanh chóng cầm lấy thẻ mở cửa phòng cùng thẻ căn cước, bước nhanh về phía thang máy.
Lục Cảnh Hành trả tiền cho taxi, vừa ngẩng đầu liền thấy bóng dáng Lục Tâm ở xa, bóng dáng quen thuộc khiến anh nhất thời nhăn mặt.
"Lục Tâm!" Anh gọi cô một tiếng, chân cũng nhắc lên đuổi qua bên này, bước chân tuy nhanh, nhưng cũng rất trầm ổn.
Lục Tâm không quay đầu, nhanh chóng đi tới của thang máy, ấn nút mở cửa, cửa thang máy vừa mở liền lắc người đi vào, lại ấn nút đóng cửa, thấy cửa thang máy sắp khép lại, Lục Cảnh Hành cũng đã đuổi tới đây, bàn tay chen vào giữa cửa thang máy đang dần dần khép lại, dùng một chút lực, đem cửa thang máy mở ra.
"Lục Tâm." Anh nhìn cô, rồi đi vào, bàn tay hướng về phía cô, muốn kéo cô vào lòng.
Lục Tâm mặt không đổi sắc liếc nhìn hắn, khi anh đến gần thì thình lình xoay người, chui qua nách anh, chạy ra khỏi thang máy, còn thuận tay nhấn nút đóng cửa thang máy lại.
"Lục Tâm!" Ở bên trong thang máy, Lục Cảnh Hàn rống to, cửa thang máy đã đóng lại, nhanh chóng bình tĩnh ấn dừng ở lầu hai.
Lục Tâm nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, vẫy chiếc taxi mà lúc nãy chở Lục Cảnh Hành tới vẫn còn đậu ở đó, lên xe, chờ khi Lục Cảnh Hành theo cầu thang bộ lầu chạy xuống dưới lầu thì xe đã đi mất từ lâu.
Lục Tâm quay đầu nhìn khách sạn, xác định Lục Cảnh Hành không đuổi theo mới nhẹ nhàng thở ra, lấy từ trong túi ra tấm hình của một cô gái, đem tấm hình kia lật ngược lại, sau đó đưa cho lái xe: "Tài xế, phiền anh đưa tôi đến chỗ này."
Địa chỉ trong hình là nơi làm việc của cô gái kia.
Ngày đó tại sân bay, sau khi có được tin tức của cô gái kia, Lục Tâm đã cho người cẩn thận điều tra, cô gái đó tên là Ninh Tư, con một danh môn vọng tộc ở vùng nàu, người bình thường không dễ gì gặp được. Hai hôm nay cô cố gắng đến xin gặp mặt, nhưng chưa lần nào thành công, bất đắc dĩ phải đến nơi làm việc của Ninh Tư, hy vọng có thể gặp được.
Cô xin nghỉ bốn ngày, Tết Âm lịch được nghỉ tám ngày, tổng cộng được nghỉ hơn mười ngày, cũng đủ cho cô ở đây điều tra.
Bởi vì cô không có người nhà nên Tết Âm lịch đối với Lục Tâm mà nói cũng không khác gì ngày thường, trước kia lúc ở bên cạnh Lục Cảnh Hành thì còn có ít chờ mong đến Tết Âm lịch, nhưng mấy năm Lục Cảnh Hành phải đi công tác ở nước ngoài, cô cùng coi như không có Tết Âm lịch, bình ra đều trở về Lục gia ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng chỉ ở nhà một hai ngày liền rời đi.
Lục gia đối với cô rất tốt, coi cô như con gái ruột mà đối đãi, nhưng bởi vì tính cách cô có vấn đề, lúc trước cũng không gặp nhau thường xuyên, hơn nữa Lục Cảnh Hành không có ở đây, cô không có biện pháp hòa nhập hoàn toàn vào gia đình ấy, bởi trong lòng cô hiểu rõ, đây dù sao cũng không phải là gia đình của chính mình.
Ánh mắt bất giác nhìn đến tấm ảnh trong tay, Ninh Tư, vừa vặn cũng họ Trữ.
Lục Tâm đối với gia đình của mình không có ấn tượng quá lớn, lúc đó dù sao cũng còn quá nhỏ, lại đã qua hai mươi năm, nhiều ký ức đều chậm rãi nhạt đi theo thời gian, vô luận là cha mẹ hay người nhà, những thứ đó đối với cô mà nói chính là một khái niệm rất mơ hồ mà, thậm chí cô đã không còn nhớ nổi khuôn mặt của cha mẹ mình, trong đầu chỉ còn lại vài hình dáng mơ hồ, rất cao lớn, nhưng lại không thấy rõ mặt.
Những trí nhớ liên quan đến thân thế, Lục Tâm cũng chỉ nhớ rõ cô vốn họ Trữ, tên là Ninh Tâm mà thôi, là trước đây Lục Cảnh Hành thường nói cho cô nghe, nghe nói lúc anh cứu cô, chính cô đã nói cho anh biết cái tên này.
Ban vài năm đầu, Lục gia đều cố gắng hết sức giúp cô tìm người nhà, đăng tin tức cùng quảng cáo không ít, nhưng vẫn không có người tới cửa nhận, nên sau này cũng không tìm nữa.
Trên người Lục Tâm không có một vật chứng nào có thể chứng minh thân thế thật của cô, thậm chí ngay cả cái bớt hay trang sức đều không có, bọn buôn người lúc đó bởi vì dính líu đến nhiều vụ án mà đã bị phán tử hình, Lục Tâm tuy đã cố gắng đi tìm, nhưng do không có manh mối cũng không có nhiều ký ức hữu dụng, cho dù bản thân cô có làm công việc liên quan tình báo, thì cũng giống như mò kim đáy biển mà thôi. Từ từ cũng không còn ép buộc mình đi tìm nữa, không ngờ hôm nay lại ngẫu nhiên nhìn thấy họ này, từ đáy lòng gợi lên thứ gì đó.
Lục Tâm bất giác đánh giá cô gái trong ảnh, khoảng hai mươi tuổi, rất đẹp, các cô gái đang tuổi thanh xuân đều xinh đẹp, nhưng không tạo ra ấn tượng sâu sắc.
Lục Tâm nhìn một lát rồi đem tấm hình bỏ lại vào túi xách, vừa nhét vào trong xong thì di động vang lên, là Lục Nhiên gọi đến.
"Tâm Tâm, cô nhanh gọi điện thoại cho đại ca đi, cô mau nói chuyện với anh ấy đi, không anh ấy lại trút giận lên đầu tôi, tôi sắp không chịu nổi rồi." Điện thoại vừa được nối, Lục Nhiên đã thở hổn hển ai thán, giọng nói còn kèm theo tiếng khóc nức nở, xem ra vừa bị Lục Cảnh Hành gọi điện mắng một trận.
Ban đầu Lục Tâm làm sim số điện thoại này là để xin việc, đây là số diện thoại mới, vì sợ người trong nhà không tìm thấy cô sẽ sốt ruột, nên cô chủ động dùng số này liên lạc với Lục Nhiên, không ngờ lại bị Lục Cảnh Hành phát hiện, khiến hiện tại Lục Nhiên bị kẹt ở giữa hai người.
"Nhiên Nhiên, xin lỗi, khi nào về tôi sẽ gọi điện cho anh ấy " Lục Tâm trong lòng có chút áy náy: "Anh trai cô hiện tại đang ở Singapore này, cho dù anh ấy giận thế nào cũng không thể lập tức bay về nước trừng phạt cô được, cô không nghe điện thoại của anh ấy nữa là xong, hai ngày nữa anh ấy trở về cũng sớm hết giận rồi."
"......" Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó Lục Nhiên phấn chấn hẳn lên, ảo não vỗ đầu: "Đúng nha, tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ"
Cúp điện thoại, thật khoái trá khóa máy.
———————
Lục Cảnh Hành đợi tin tức của Lục Nhiên, đợi hơn mười phút cũng không thấy cô gọi lại, anh đành gọi cho cô nhưng anh không ngờ Lục Nhiên lại khóa máy không nghe.
Khuôn mặt tuấn tú Lục Cảnh Hành trong nháy mắt đen lại, thở hắt ra, xoay người lại lấy từ trong túi áo vest ra một tờ giấy chứng nhận cảnh sát quốc tế, hai ngón tay kẹp lấy quơ quơ trước mặt lễ tân: "Xin chào, người thuê phòng bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ án hình sự, hy vọng khách sạn có thể phối hợp điều tra."
Vẻ mặt lễ tân ngưng trọng: "Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?".
Tuy rằng nhìn Lục Tâm không giống tội phạm, nhưng thấy vừa rồi cô vội vàng làm thủ tục trả phòng, sau khi thấy Lục Cảnh Hành đến lại vội vã rời đi, lễ tân ở sảnh khách sạn cũng không nghi anh.
"Thông tin Lục tiểu thư đăng ký thuê phòng, bao gồm cả số điện thoại của cô ấy." Lục Cảnh Hành nhẹ giọng nói.
Số điện thoại mà Lục Tâm đăng ký là số điện thoại mới nhất của cô.