Giang Diệc Thành trầm ngâm cũng chen lời vào, khóe môi hơi mang ý cười: "Ninh Tư, em rất có duyên với Tâm Tâm nhỉ?"
"Đó là đương nhiên." Ninh Tư cười giòn giã đáp, quay đầu nói nhanh với Ngô Văn Nhã: "Mẹ, con xuống dưới lầu một lát, các người cứ từ từ trò chuyện."
Ngô Văn Nhã bất đắc dĩ cười: "Con đó...... Là con gái nên rụt rè một chút, nếu không đàn ông tốt sẽ bị con dọa chạy hết đấy."
Ninh Tư le lưỡi: "Biết rồi ạ." Người đã nhanh như chớp chạy đi mất.
Lục Tâm bất động thanh sắc nhìn Ngô Văn Nhã, thấy trong mắt bà toàn là nuông chiều, đột nhiên cảm thấy có chút mỉa mai, đây có thể coi là mẹ cô công khai dung túng cho em gái cô câu dẫn người đàn ông của cô không?
Ánh mắt Giang Diệc Thành vẫn đặt trên mặt Lục Tâm, thấy cô khẽ hạ đôi mắt, liền khẽ mím môi nhìn về phía Ngô Văn Nhã: "Chú dì Ninh, nghe Tông Viễn nói lần này hai người trở về là để tìm Ninh Tâm, thế nào rồi, có tin tức gì chưa ạ?".
Ngón tay đang buông xuống của Lục Tâm khẽ động, kiềm chế không ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy người, chỉ nghe Ngô Văn Nhã nói: "Chúng ta không......"
Hai chữ cuối bị Ninh Tông Viễn nhanh chóng cắt đứt: "Vừa mới trở về."
Hành động giấu đầu hở đuôi này khiến Lục Tâm nhịn không được ngước mắt lên, trên môi trước sau vẫn là nụ cười nhàn nhạt, im lặng không nói tiếng nào.
Ánh mắt Ninh Tông Viễn nhìn qua phía cô, trong đôi mắt ngoại sự quen thuộc của mấy ngày trước, mơ hồ còn chứa chút thương tiếc muốn nói lại thôi, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhận ra.
Lục Tâm không rõ loại ánh mắt này từ đâu mà có, cũng không có thời gian đi tìm hiểu, cửa thang máy vừa mở, giọng nói du dương mềm mại gọi "Lục đại ca, Lục đại ca" của Ninh Tư đã vang vọng khắp hành lang, xuyên qua cửa kính trong suốt, Lục Tâm nhìn thấy Lục Cảnh Hành đang cất bước đi về hướng bên này, châm mày hơi nhăn lại, khóe môi cũng hơi mím lại, mặt không chút thay đổi, trong chốc lát liền đi tới trước mắt.
Thấy trong phòng còn có những người khác, Lục Cảnh Hành vẫn khách khí lên tiếng chào hỏi: "Ninh tiên sinh, Ninh phu nhân."
Ninh Vịnh Tuấn Ngô Văn Nhã nhận ra Lục Cảnh Hành, cùng cười lên tiếng chào hỏi: "Thì ra Lục tiên sinh cũng làm ở Đế Tân à."
"Lục tiên sinh là giám đốc kinh doanh của Đế Tân ở khu vực Trung Quốc." Giang Diệc Thành giải thích.
Ninh Vịnh Tuấn cười nói: "Tuổi trẻ đầy hứa hẹn".
Lục Cảnh Hành cũng liền khách khí nói "Cám ơn", rồi quay đầu nhìn Lục Tâm, đôi mắt sắc bén dịu dàng lại: "Lục Tâm, ngày hôm qua nhờ cô tìm giúp tôi báo cáo điều tra hàng năm của thị trường tàu thuyền Tây Ban Nha, cô đã tìm được chưa?".
Lục Tâm sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, từ trên bàn rút ra hai tập tài liệu: "Vâng, đã tìm được rồi, nhưng toàn bộ đều là tiếng Tây Ban Nha."
Lục Cảnh Hành đưa tay nhận lấy: "Lát nữa trong cuộc họp, cô có thể thay tôi giải thích những số liệu quan trọng không?"
"Được ạ."
Cúi đầu gấp laptop lại, Lục Tâm áy náy cười cười nhìn mọi người: "Ngại quá, tôi đi họp rồi, các người cứ từ từ trò chuyện."
Lục Cảnh Hành đưa tay ra kéo tay cô qua, cũng áy náy cười cười nhìn mọi người, dẫn Lục Tâm rời đi.
Đi vào thang máy, cửa thang máy vừa khép lại, Lục Cảnh Hành đã xoay người, ngón tay khẽ đặt dưới cằm của cô, nâng mặt cô lên, con ngươi đen đảo một vòng trên mặt cô: "Không sao chứ?".
Lục Tâm bất giác nở nụ cười: "Em không sao, anh không cần lo lắng, vừa rồi cám ơn anh."
Cám ơn anh đã đem cô rời khỏi văn phòng, dưới hoàn cảnh đã biết rõ mình là người Ninh gia, đối mặt với người Ninh gia như vậy cảm giác quả thật không dễ chịu lắm.
Khuôn mặt căng thẳng của Lục Cảnh Hành cũng thả lỏng xuống, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: "Không có việc gì là tốt rồi."
Lục Cảnh Hành dẫn cô trở về văn phòng của mình, đem tài liệu mở ra, không hề có báo cáo điều tra gì cả, chỉ là một cái cớ để danh chính ngôn thuận dẫn cô đi mà thôi, Lục Tâm chán ngán ngồi trong phòng họp hai tiếng, lúc quay về thì đoàn người Ninh gia đã sớm rời đi, chỉ còn lại Giang Diệc Thành trong văn phòng.
Cô vừa quay về Giang Diệc Thành liền kêu cô vào văn phòng, khi cô vào lại chỉ nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào, giống như đang đánh giá vậy.
Lục Tâm bị hắn nhìn có phần không được tự nhiên, lên tiếng đánh vỡ sự im lặng: "Giang tổng, gọi tôi có chuyện gì sao?".
"Lục Tâm." Giang Diệc Thành rốt cục cũng mở miệng: "Buổi chiều anh cùng ba mẹ Tông Viễn đi ăn cơm, em cũng đi chung đi."
Lục Tâm sửng sốt nhìn hắn: "Giang tổng, chuyện này không ổn lắm đâu, em cũng không quá thân quen với bọn họ."
"Chẳng lẽ em......" Không muốn cùng người nhà của mình ăn cùng nhau cơm?
Phần còn lại của câu nói chưa ra khỏi miệng, Giang Diệc Thành đã thay đổi cách nói: "Nghe Ninh Tư nói, lần trước cô ấy xui xẻo gặp chuyện được em cùng Lục Cảnh Hành giúp đỡ, lại chiêu đãi cô ấy nhiều ngày như vậy, chú dì Ninh nói muốn mời hai người ăn bữa cơm, bày tỏ lòng biết ơn."
Lục Tâm cười cười, có phần áy náy: "Để khi khác đi, chiều hôm nay em với Lục Cảnh Hành không rảnh."
Giang Diệc Thành nhìn cô một hồi lâu, trầm ngâm mở miệng: "Lục Tâm, anh nghe nói em là con gái nuôi của Lục gia?".
Lục Tâm gật gật đầu: "Đúng vậy."
Nếu đã cùng Lục Cảnh Hành công khai quan hệ, thì sẽ không còn tồn tại quan hệ huyết thống.
"Vậy cha mẹ ruột của em......"
"Chưa từng nghĩ tới." Lục Tâm cắt ngang lời hắn đang nói: "Lục gia đối với em rất tốt."
"Bọn họ mất rồi sao?" Trong lời nói mơ hồ mang theo một tia dò hỏi.
Lục Tâm lắc đầu: "Không biết."
"Em không đi tìm họ sao?"
Lục Tâm vẫn lắc đầu như cũ: "Đối với trước đây, em hoàn toàn không nhớ gì cả, không thể nào tìm được, bọn họ có thể tìm cũng còn chưa tìm được, huống chi là em."
Chân mày Giang Diệc Thành cau lại: "Hoàn toàn không nhớ gì cả?".
Lục Tâm gật đầu.
Mí mắt Giang Diệc Thành buông xuống, trầm mặc một lát, vẫy vẫy tay: "Em ra ngoài trước đi."
Lục Tâm y lời Giang Diệc Thành đi ra ngoài, khi tan tầm thì đi chung với Lục Cảnh Hành.
Từ sau khi cô xuất viện trở về, trong khoảng thời gian điều dưỡng thân thể, Lục Tâm vẫn luôn bị bắt phải chặt chẽ ăn cơm uống thuốc theo sự phân chia của chuyên gia dinh dưỡng cùng bác sĩ, cho dù tay nghề của Lục Cảnh Hành có tốt hơn nữa nhưng ăn hai tháng liền đã khiến cô ngán đến tận cổ, sau khi tan tầm liền làm nũng đòi Lục Cảnh Hành dẫn cô đi ăn đồ ăn tiệm, cô thật sự cần đổi khẩu vị.
Lục Cảnh Hành không lay chuyển được cô, thấy cơ thể cô cũng đã khỏi hẳn, liền phá lệ khai ân, dẫn cô đi nơi được xưng là có thức ăn ngon nhất Ân Thành – Đào Nhiên Cư ăn cơm, lại không ngờ rằng ở chỗ này lại gặp được người của Ninh gia cùng Giang gia.