"Anh có việc cần ra ngoài, em nhớ ngủ sớm." Vừa ngắt điện thoại, Lục Cảnh Hành quay sang nói với Lục Tâm.
Lục Tâm cảm thấy Lục Cảnh Hành có một điểm tốt, đó là dù bất kể chuyện gì xảy ra, trước khi ra ngoài Lục Cảnh Hành đều báo cho cô biết, mặc dù anh không nói rõ đi đâu, hay làm gì.
Nhưng cô vẫn có thể thông cảm, bởi lẽ do thân phận đặc thù mà thôi.
Nghĩ vậy, cô gật đầu đồng ý, lại thuận miệng hỏi một câu: "Có cần em để cửa đợi anh về không?"
Hỏi xong lại cảm thấy có chút không đúng, nghe thế nào cũng ra vợ muốn đợi chồng về. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Lục Tâm cảm thấy da mặt sắp cháy đến nơi rồi. Vừa ngẩng mặt lên lại bắt gặp ánh mắt chế nhạo của Lục Cảnh Hành, trong lòng quẫn bách, ấp úng muốn giải thích:"Em...... Em...... Anh...... Anh đừng có hiểu lầm."
Đuôi lông mày Lục Cảnh Hành hơi hơi nhếch: "Hiểu lầm chuyện gì?"
"...... Không...... Không có gì." Lúng ta lúng túng trả lời, lại phát hiện Lục Cảnh Hành vẫn còn nhìn cô chằm chằm, ý chế nhạo trong mắt tỏa ra càng nồng đậm, Lục Tâm càng thêm bối rối, dứt khoát đẩy anh: "Anh đang có việc gấp còn không mau đi nhanh, còn ở đây nhìn cái gì nữa!"
Bất chợt Lục Cảnh Hành nắm tay cô, ánh mắt mơ hồ mang theo vài phần cười: "Lục Tâm, em vừa mời anh đêm nay ở lại sao?"
"Anh đừng có nghĩ lung tung." Lục Tâm lắc đầu theo phản xạ, tay muốn rút về nhưng bị hắn nắm quá chặt, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, như có như không bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trái tim bỗng chốc lại nhanh thêm vài nhịp, Lục Tâm gấp đến độ giơ chân, thúc giục anh, "Lục Cảnh Hành anh đi ngay lập tức cho em!"
Lục Cảnh Hành mỉm cười, đưa tay khẽ nhéo má cô: "Vẫn ngốc như lúc trước."
Đứng dậy với lấy áo khoác, nhưng vẫn không quên ngoáy đầu nói với Lục Tâm: "Đêm nay anh phải phụ ý tốt của em rồi, đợi vài ngày anh xong việc lại về với em nhá."
Nhìn vẻ mặt Lục Tâm trong nháy mắt lại quẫn bách không chịu nổi, tâm tình Lục Cảnh Hành cực kỳ tốt, bất chợt xoay người, tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ đặt lên trán một nụ hôn: "Em nhớ đi ngủ sớm một chút. Còn nữa, ở nhà một mình phải khóa kỹ cửa sổ."
Cả người Lục Tâm lập tức cứng lại, ngơ ngác tùy ý để tay anh vuốt ve tóc cô, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
—-
Sau khi rời khỏi nhà Lục Tâm, Lục Cảnh Hành lập tức trực tiếp lái xe tới nhà Đinh Viễn Tân. Cuộc điện thoại hắn vừa nhận được là của Đinh Viễn Tân gọi tới.
Đinh Viễn Tân từng là thủ hạ đắc lực của Lục Trình Hải, ông nội Lục Cảnh Hành, do một tay Lục Trình Hải nâng đỡ, sau đó theo quân đội chuyển sang nghiên cứu nội bộ tổ chức khoa học. Trong mắt người ngoài, ông chỉ là một nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường, hơn bảy mươi tuổi, vừa nghỉ hưu được vài năm, hiện đang nhàn rỗi ở nhà.
Khi Lục Cảnh Hành đến nhà Đinh Viễn Tân thì Bạch Chỉ mới về nước cách đây không lâu cũng đã ở đó, đang ở phòng khách nói chuyện phiếm với Đinh Viễn Tân.
"Bác Đinh." Lục Cảnh Hành cung kính chào hỏi.
Ngày trước Lục Trình Hải bồi dưỡng nâng đỡ Đinh Viễn Tân, Lục Cảnh Hành cũng do một tay Đinh Viễn Tân bồi dưỡng nên, vì thế tình cảm đôi bên rất tốt, hai người vừa là thầy, vừa là bạn của nhau.
Đinh Viễn Tân cười lớn với Lục Cảnh Hành: "Cảnh Hành, lại đây."
Lục Cảnh Hành ngồi xuống, ba người lại tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu về chuyện gia đình, lúc này Đinh Viễn Tân mới đứng lên, đi tới thư phòng.
Lục Cảnh Hành và Bạch Chỉ cũng đi theo tới đó.
Đinh Viễn Tân lấy một tập tài liệu mỏng trong ngăn bàn, đưa cho Lục Cảnh Hành.
Bạch Chỉ nhận tài liệu từ tay Lục Cảnh Hành thì vô tình trông thấy hai chữ "Đế Tân", đôi mày nhíu lại, nhìn Lục Cảnh Hành: "Cậu muốn nhận vụ này? Chẳng phải là dùng dao mổ trâu để giết gà sao?"
Đinh Viễn Tân cũng thuận miệng phụ họa: "Đúng thật là rất lãng phí , nhưng nó nhất quyết phải xen vào vũng nước đục này. Còn nữa, chúng ta đã cài người ở bên trong từ trước."
"Năng lực của người đó có thể tin được không?" Lục Cảnh Hành thuận miệng hỏi, mắt vẫn không rời tập tài liệu.
"Chắc là không có vấn đề gì bất thường. Con bé sau khi tốt nghiệp đại học từng nhận qua vài vụ án giết người, hoàn thành cực kỳ sạch sẽ. Chú mày đừng nhìn nó có vẻ đơn thuần vô hại mà đánh giá sai năng lực của nó."
Bạch Chỉ cười: "Bác Đinh rất ít khi khen người khác đó."
Lại quay đầu hỏi Lục Cảnh Hành: "Tiểu nha đầu năm đó luôn bám phía sau cậu sao bây giờ không nghe tin tức gì nữa? Lúc trước không phải cậu nói muốn bồi dưỡng cô ấy thành trợ thủ đắc lực của mình sao?"
"Cô ấy không làm được." Đầu Lục Cảnh Hành cũng không ngước lên, vẫn tập trung xem tài liệu.
Bạch Chỉ vỗ vai anh: "Bớt đi Lục thiếu, người do một tay cậu đào tạo, trình độ tất nhiên mọi người đã tỏ như ban ngỳa rồi."
"Tôi đã nói cô ấy không thích hợp là không thích hợp." Lục Cảnh Hành rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, "Cậu đừng có ý đồ gì với cô ấy."
Nói xong liền bắt gặp Đinh lão đang cười, có chút ý tứ hàm xúc không rõ, thậm chí là ái muội, nhưng không nói với Lục Cảnh Hành chuyện gì mà quay đầu trách cứ Bạch Chỉ: "Đầu óc của xú tiểu tử ngươi thật đúng là làm bằng gỗ, chẳng trách tuổi đã một bó to rồi mà vẫn chưa tìm được bạn gái, ngươi xem Cảnh Hành người ta là đang thương hương tiếc ngọc đó thôi."
Bạch Chỉ giật mình vỗ trán: "Con đã hiểu rồi, nếu là con, con cũng sẽ không đẩy con gái của mình đến nơi nguy hiểm."
Vừa nói xong liền bị Đinh lão đạp một cước: "Thật là hết thuốc chữa."
Bạch Chỉ bất ngờ bị đánh, nhìn Lục Cảnh Hành cầm tư liệu trong tay nhét vào thùng giấy vụn, nhìn hai chữ "Đế Tân" lại đột nhiên nghĩ tới Giang Chỉ Khê, mắt chợt mở to ra, không nhịn được nháy mắt với Lục Cảnh Hành: "Thì ra là thế."
"Chuyện gì?" Lục Cảnh Hành nhìn cậu, trực giác thấy có điều bất ổn.
Bạch Chỉ vỗ vỗ vai anh: "Không có gì, không cần giải thích, anh em với nhau tôi hiểu mà."
Loading...
Sau khi Lục Cảnh Hành mang mọi thứ tiêu hủy sạch sẽ, lấy ra bức ảnh lần trước Lục Tâm vô tình chụp được, bước tới mở máy tính của Đinh lão, bắt đầu thảo luận một đề tài khác.
Không ngờ một lần thảo luận mất cả một buổi tối, ngày hôm sau Lục Cảnh Hành lại bay đi Iceland.
Lục Tâm không gặp Lục Cảnh Hành đã vài ngày, cũng không hề liên lạc.
Từ nhỏ đến bây giờ, cô đã có thể thích ứng được cuộc sống khi Lục Cảnh Hành đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, cũng có thể chịu đựng không liên lạc gì với anh. Có thể nói Lục Cảnh Hành đã huấn luyện cô rất tốt.
Lục Tâm luôn cảm thấy Lục Cảnh Hành huấn luyện cô như vậy, chỉ là để anh thỏa mãn.
Vì rằng lòng để ý nhưng vẫn phải ra vẻ bình thản chịu đựng gian khổ, lúc Lục Cảnh Hành xuất hiện một lần nữa vào mấy ngày trước, cuộc sống gia đình của Lục Tâm tạm ổn, vẫn tư nhuận mỹ mãn như cũ, không hề dậy sóng.
Công việc xâm nhập vào công ty đối tác càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Mặc dù Giang Diệc Thành không giao phó cho cô những trọng trách to lớn, nhưng anh cũng không gây áp lực cho cô.
Giang Chỉ Khê cũng không khiến cô khó xử. Mặc dù cô ta là thiên kim của công ty, lại là một nửa cổ đông, nhưng không vì những chuyện vặt vãnh mà tìm cô gây phiền toái. Lục Tâm nghĩ có lẽ nhờ ảnh hưởng của Lục Cảnh Hành, nên khiến công việc làm ăn thuận lợi, tất nhiên sẽ không rảnh rỗi để ý đến người không có khả năng uy hiếp đến lợi ích như cô, nhờ đó cuộc sống tại công ty tương đối bình yên.
Cuộc sống hằng ngày sau giờ làm việc cũng không có thay đổi gì lớn, đi làm, sau giờ tan ca, thỉnh thoảng đọc vài quyển sách, xem vài bộ phim đã khiến cô tương đối thỏa mãn. Quý Lâm Lâm chỉ biết lắc đầu, cảm thấy cuộc sống của một cô gái đang ở tuổi hơn hai mươi năng động lại chẳng khác gì một bà lão bảy tám mươi tuổi, chẳng những người không thú vị, ngay cả cuộc sống cũng chẳng thú vị gì hơn. Bởi vậy cô gấp rút nghĩ cách kéo Lục Tâm đi ra ngoài nhiều hơn, để nhận thức thế giới, và quen thêm nhiều bạn bè.
Lục Tâm lại không đồng ý. Cô chỉ muốn tìm một người thích hợp tiến hành yêu đương, sau đó thuận theo tự nhiên mà kết hôn, tiếp tục sống cuộc sống gia đình không gợn sóng của một bà lão này. Cô không muốn luẩn quẩn với Quý Lâm Lâm trong vòng xoáy phức tạp của việc thiết lập những mối quan hệ xã hội, cũng chỉ biêt trông chờ vào Thư Hàm, hy vọng Thư Hàm có thể tìm được một người bạn trai thích hợp cho cô.
Có tấm gương gỗ mục không thể đẽo thành ngọc như Lục Cảnh Hành, yêu cầu của Lục Tâm trong việc chọn bạn trai cũng không quá cao. Không cần quá xuất sắc, chỉ cần hợp nhau là được. Vì vậy người làm người trung gian như Thư Hàm cũng dễ làm, chẳng mấy chốc đã sắp xếp cho cô một buổi hẹn gặp mặt. Nhưng cũng vào lúc đó, vị thần long đại nhân thấy đầu không thấy đuôi Lục Cảnh Hành đã về nước, cất hành lý cùng nhau đi tới,
Lục Cảnh Hành tới công ty đón Lục Tâm, sau đó lái xe chạy thẳng một mạch tới nhà trọ của cô. Nhìn Lục Cảnh Hành xách hành lý đi vào một cách vô cùng tự nhiên, Lục Tâm hơi mất bình tĩnh, dùng tay chặn hành lý của anh, giọng run run: "Anh thật sư muốn đi vào?"
Lục Cảnh Hành nhìn cô một cách kỳ quái: "Phòng của anh tại sao anh lại không thể đi vào?"
Lại nhìn đuôi lông mày của cô nhăn tít lại, bàn tay hắn khẽ vuốt gương mặt nhỏ nhắn: "Làm sao vậy, thấy anh ở lại em vui quá nói không nên lời sao?"
Xoa mặt cô, rồi bàn tay vòng qua vai vô lấy lại hành lý, đẩy cô đi lên lầu.
Lại phát hiện phòng của anh chưa được dọn dẹp, bàn tay liền vỗ vô lên vai Lục Tâm: "Ngoan, giúp anh dọn dẹp sạch sẽ một chút nào."
Lục Tâm trả lời ngay lập tức không cần suy nghĩ: "Em không dọn."
Lục Cảnh Hành đưa mắt nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen hơi nheo lại: "Thật sự không muốn dọn?"
"Không dọn."
"Được rồi." Lục Cảnh Hành buông cô ra, kéo hành lý đi vào phòng của cô.
Lục Tâm vội vàng theo sau, nhìn anh từng bước lấy quần áo trong hành lý xếp vào tủ của cô, cô lập tức chạy tới ngăn cản: "Lục Cảnh Hành, anh đang làm cái gì vậy?"
"Không phải em muốn anh ở chung phòng với anh nên mới cố ý không dọn phòng cho anh sao?" Lục Cảnh Hành đầu cũng không thèm nhấc, hất tay cô ra, cẩn thận đem một bộ Âu phục treo vào tủ quần áo, động tác vô cùng thành thạo. Không những thế, anh còn cố ý xoay người nhìn về phía giường của Lục Tâm, gật đầu tỏ vẻ vừa lòng: "Tốt lắm, giường cũng khá rộng rãi."
Lục Tâm cảm thấy vô cùng khó thở. Cô lấy bộ tây trang của anh xuống, không nói gì, nhét vào ngực anh: "Em dọn, em dọn là được chứ gì. Anh không được ở phòng của em."
Lập tức đẩy Lục Cảnh Hành đi ra ngoài, sau đó "Rầm" một tiếng, đóng cửa lại thật mạnh, tức giận sang phòng bên cạnh dọn dẹp phòng cho anh.
Bình thường Lục Tâm rất ít khi dọn dẹp phòng, nên dọn chậm, chạy tới chạy lui cả nửa ngày vẫn chưa xong việc, Lục Cảnh Hành ở bên cạnh nhịn không được ném một câu: "Vẫn vụng về như vậy." Ngày trước anh toàn dọn phòng giúp cô. =.=|||
Lục Tâm không phục: "Em như thế nào anh còn không biết sao."
"Anh chỉ biết có người đã hai mươi lăm tuổi đầu vẫn ngốc nghếch như xưa thôi." Mang mọi thứ sắp xếp một cách tươm tất, Lục Cảnh Hành có chút nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Không chịu xuống bếp, không biết dọn phòng, đã lười lại còn biếng, thật không hiểu tại sao lúc trước anh lại thu nhận em."
Lục Tâm nghẹn họng trân trối, không phản bác được câu nào. Chỉ biết kiễng chân chăm chú xem hắn dọn dẹp phòng, sau đó không một tiếng động xuống phòng bếp nấu cơm.
Lục Tâm cũng không phải chỉ biết ăn. Cô ngoan ngoãn theo sau giúp hắn những việc vặt. Lúc này, sắc mặt Lục Cảnh Hành mới khá hơn.
"Ngày mai sáu giờ sáng nhất định phải dậy, nhớ rời giường." Lục Cảnh Hành dặn dò sau khi cơm nước xong xuôi.
Ngày hôm sau đồng hồ vừa điểm sáu giờ, Lục Tâm đã bị Lục Cảnh Hành lôi ra từ trong ổ chăn dậy chạy bộ. Sau bốn mươi lăm phút Lục Tâm thở cũng không thở nổi, cũng may Lục Cảnh Hành biết cô lâu nay không được rèn luyện nên có chút thông cảm, không bức cô đứng chịu gió lạnh bên ngoài mà mang cô trở về, không những thế còn tự tay xuống bếp làm bữa sáng cho cả hai ăn, cuối cùng còn tự mình đưa cô đi làm.
Xe ngừng lại trước cổng công ty Đế Tân, không đợi Lục Cảnh Hành mở miệng, Lục Tâm lập tức chào tạm biệt rồi đi làm. Tuy nhiên đi chưa được vài bước lại phát hiện Lục Cảnh Hành cũng theo cô xuống xe, cùng cô đi vào trong công ty.
Lục Tâm ngẩn người, đang muốn hỏi anh đi lên làm gì, chợt nhớ tới Giang Chỉ Khê cũng đang làm việc ở đây, bỗng chốc cô hiểu ra, cũng không tiếp tục truy hỏi, cúi đầu im lặng lên lầu điểm danh.
Sau khi trở lại văn phòng đã thấy mọi người ở đây đều đang thảo luận về một vị tổng giám mới nhận chức. Lúc này Lục Tâm mới nhớ lại lần trước họp cũng đã nghe đề cập qua tháng, này sẽ có một vị tổng giám mới bắt đầu đi làm.
"Tôi nghe nói vị tổng giám mới này là do Giang tổng đặc biệt mời tới, nghe đồn cùng Giang tổng có quan hệ không bình thường. Tâm Tâm à, cô có biết không?" Lâm Phỉ nhìn Lục Tâm, nhớ tới lần trước Lục Tâm còn ngồi ăn cơm chung với Giang Chỉ Khê, tính bát quái trong lòng không nhịn được mà trỗi dậy.
Lục Tâm lắc đầu. Cô quả thật không biết. Mối quan hệ giữa Lục Cảnh Hành và Giang Chỉ Khê cũng được xem là không bình thường, nhưng việc Lục Cảnh Hành đến Đế Tân.....
Lục Tâm đột nhiên nghĩ tới lúc nãy Lục Cảnh Hành cũng theo cô đi vào công ty, đuôi lông mày nhíu lại vì nghi hoặc.