Editor: Lưu Tinh
Khi Lý Nhược Tư tỉnh dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy là Dung Doãn Trinh.
Đây là một khách sạn nằm gần bãi biển ở Santa Monica. Tối hôm qua, anh uống say mèm, sở dĩ anh uống đến say mèm như vậy là vì Tiểu Vân đã nói cho anh biết một bí mật. Một bí mật về Tiểu Hoan. Mà bí mật đó đã khiến trái tim anh đau thắt lại, đau đến nỗi phải lạm dụng chất cồn để gây tê.
Trước khi say, Lý Nhược Tư đã gọi điện thoại cho Loan Hoan. Trong chút ý thức còn sót lại, anh nhớ Loan Hoan đã đưa anh tới đây. Trong lúc mơ hồ, nhìn thấy làn nước làm ướt quần áo Loan Hoan, lớp vải mỏng manh dán sát vào cơ thể cô, phô bày tất cả những đường cong đẹp đẽ và duyên dáng của cô. Làm sao mà người đàn ông kia lại dám…
Sau khi biết được bí mật đó, Lý Nhược Tư thề sẽ vĩnh viễn chôn sâu nó vào dưới đáy biển. Tiểu Hoan là một cô gái đầy kiêu ngạo, Lý Nhược Tư nghĩ một mình Tiểu Vân đã đủ khiến Tiểu Hoan thương tâm rồi, không thể lại có thêm một Lý Nhược Tư khiến cô ấy càng thương tâm hơn.
Anh có thể cho qua bí mật đó ư? Không, vĩnh viễn không, chỉ là xem ra anh không thể tiếp tục đợi được nữa.
Lý Nhược Tư bước xuống giường. Anh đi đến chỗ người đàn ông đang ngồi ở ban công kia. Sắc mặt người đàn ông có chút nhợt nhạt, gương mặt đang hướng ra biển. Nước biển vào lúc sáng sớm có màu xanh tươi sáng, sắc màu đẹp đẽ đó phản chiếu vào đáy mắt người đàn ông, khiến cho khung cảnh càng thêm thơ mộng.
Có dễ dàng để yêu một người đàn ông như thế này? Cho dù là một người đã từng lớn lên ở phố Queen, có vẻ cũng chẳng là gì trong mắt anh ta.
“Dung Doãn Trinh, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Lý Nhược Tư hỏi.
“Bởi vì tôi không xuất hiện ở đây, Loan Hoan sẽ ở đây.” Dung Doãn Trinh cho Lý Nhược Tư một đáp án như vậy.
Giữa trưa Loan Hoan đã rời khỏi khách sạn. Tối hôm qua Dung Doãn Trinh nói một câu trước khi rời khỏi phòng: Anh chưa từng theo dõi em và cũng không cho người theo dõi em.
Lúc Loan Hoan tỉnh lại, thấy bộ quần áo đặt trên tủ đầu giường liền mặc vào rồi rời khỏi khách sạn.
Đêm đó, Loan Hoan thấy Dung Doãn Trinh xuất hiện trên ti vi. Anh đi Ấn Độ. Tin tức về Dung Doãn Trinh được các kênh tài chính và kinh tế của Ấn Độ đưa lên đầu đề. Rất nhiều nhà bình luận đều nói lần này Dung Doãn Trinh đến Ấn Độ là để khảo sát. Bọn họ cho rằng chú sư tử nhỏ này nhất định phải giành lấy một mảnh đất ở đây.
Ừ, hiện tại, mọi người càng thích gọi Dung Doãn Trinh là sư tử nhỏ. Dung Doãn Trinh có biệt danh này từ nửa tháng trước. Trong một cuộc phỏng vấn, người chủ trì hỏi anh có thích mọi người gọi mình bằng một biệt danh nào hay không. Anh ngẩm nghĩ một chút, sau đó cười đến có chút ngại ngùng, mặt mặt cũng đỏ bừng cả lên. Anh nói: Có, gần đây có một người gọi tôi là sư tử nhỏ.
Điều này khơi gợi sở thích của người Mỹ, ở quốc gia này mọi người đều sùng bái những thứ có khả năng xâm chiếm.
Lần đầu tiên nghe được Dung Doãn Trinh bị gọi là sư tử nhỏ, Loan Hoan đang ăn tối tại một nhà hàng. Một vị phu nhân ngồi gần đó đã dùng giọng điệu khoa trương của mình quay sang nói với bạn bè của bà ta rằng: Tôi rất thích biệt danh này của Dung Doãn Trinh.
Còn Loan Hoan, sau khi nghe thấy biệt danh đó liền phun toàn bộ cà phê trong miệng ra ngay tại chỗ.
—
Cuối tháng tám, Loan Hoan trở về San Francisco thăm Lý Tuấn Khải bởi vì ông được bác sĩ chỉ định phải nghỉ ngơi ba ngày. Tại một hành lang gấp khúc, cô lấy tay gạt đám cỏ xanh um tươi tốt trong đình viện ra, ngắm nhìn cảnh sắc tràn đầy nhựa sống.
Trái ngược với khu vườn tươi tốt kia là hình ảnh của Lý Tuấn Khải. Loan Hoan cảm giác được tốc độc lão hóa cực kì nhanh của người đàn ông này. Ngay cả vị bác sĩ gia đình cũng phải vô cùng lo lắng mà nói: Tình trạng sức khỏe của Lý Tuấn Khải không được lạc quan cho lắm. Mặc dù thông qua sự hỗ trợ của Dung Doãn Trinh, ngân hàng đã đồng ý cho vay kịp thời. Tuy nhiên đó cũng chỉ có thể xem miễn cưỡng cầm máu.
Detroit, từng được gọi là thành phố trên bánh xe, bây giờ đã trở thành một thành phố chết. Tháng trước đã có tin đồn rằng chính phủ Detroit đã chuẩn bị nộp đơn xin phá sản đến Washington. Đến lúc đó…
Loan Hoan cũng không dám nghĩ tới.
Một vài năm trước đây, kế hoạch cho sự chuyển hướng về phía đông của Lý thị đã trở nên tồi tệ, giống như nhiều công ty lớn ở phương Tây, nó đã gặp phải những trở ngại ở phương Đông.
Hiện tại, Lý thị trong mắt rất nhiều người chẳng khác nào chiếc tàu Titanic khổng lồ đã va phải một tảng băng trôi, tất cả chỉ còn vấn đề thời gian. Mà Lý Tuấn Khải, chỉ là một thương nhân có lương tâm mà không có tài năng. Nhìn gương mặt tiều tụy, thất thần của Lý Tuấn Khải, Loan Hoan khổ sở vô cùng.
“Ba, có lẽ con có thể giúp ba.” Loan Hoan nói. “Nếu không, con mang tất cả của hồi môn của mình ra giúp công ty đầu tư.”
Lời này đã thành công thu hút sự chú ý của Lý Tuấn Khải. Ông nhìn Loan Hoan một hồi, nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Tiểu Hoan, ba phát hiện con vô cùng đáng yêu .”
Loan Hoan sờ sờ mặt mình, cũng cười, nhưng càng cười thì trong lòng cô lại càng khổ sở. Từ trước đến nay, Lý Tuấn Khải luôn mang giọng cười vô cùng sảng khoái, vang vọng. Hiện tại, ông ấy cười như vậy, chẳng phải là cười không nổi sao?
“Ba, con sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Vân.” Loan Hoan nói với Lý Tuấn Khải.
Nghe được câu này, nét cười trên mặt Lý Tuấn Khải in sâu hơn một chút.
Lý Nhược Vân đang ở Los Angeles.
Một tháng trước Lý Nhược Vân ở Los Angeles thành lập văn phòng làm việc của riêng mình. Cô ta cười đến rạng rỡ trước giới truyền thông mà tuyên bố rằng: Ngã ở nơi nào thì bò lên ở chính nơi đó.
Loan Hoan và Lý Nhược Vân sống cùng một thành phố. Từ phòng triển lãm tranh đến văn phòng làm việc của Lý Nhược Vân chỉ cách phút lái xe. Thế nhưng Loan Hoan chưa một lần đến đó. Hai người sống cùng một thành phố cũng chỉ như hai người xa lạ.
Giữa trưa, Loan Hoan gọi điện thoại cho Lý Nhược Vân. Đây là lần đầu tiên sau khi cô và Lý Nhược Vân trở mặt, cô chủ động gọi cho cô ta.
“Tiểu Vân, tối nay có muốn về nhà không?”
Buổi tối, Lý Nhược Vân trở về, không chỉ có Lý Nhược Vân mà Lý Nhược Tư cũng đã trở lại.
Trên bàn ăn nhà họ Lý náo nhiệt hẳn lên. Lý Nhược Vân vẫn như cũ, là người vô cùng thân thiện, hòa nhã. Cô ta nói cười vui vẻ cùng quản gia. Lý Tuấn Khải vui vẻ uống chút rượu. Sau bữa tối, ông còn tựa vào một bên xem bọn họ chơi cờ, xem một lúc liền ngủ thiếp đi.
Ít nhất, bên dưới ánh đèn ấm áp, Loan Hoan cảm thấy Lý Tuấn Khải là đang ngủ.
Quản gia đến nhắc nhở Lý Tuấn Khải đã đến giờ uống thuốc. Quản gia phát hiện có gì đó không đúng liền gọi điện thoại cho bác sĩ. Trong thời gian chờ bác sĩ tới, Lý Nhược Tư quỳ gối bên người Lý Tuấn Khải, gắt gao nắm chặt tay ông. Loan Hoan quỳ gối trên thảm, công cũng nắm tay ông, cô cần xác định tay Lý Tuấn Khải vẫn còn ấm. Lý Nhược Vân cũng quỳ, cô ta ngả đầu trên vai Loan Hoan, mờ mịt quan sát gương mặt già nua của cha mình.
Vào thời điểm đó, Loan Hoan mới biết được người đàn ông đang nằm hôn mê kia quan trọng đến mức nào. Quan trọng đến nổi cô nguyện dùng linh hồn của chính mình để dâng cho ma quỷ, chỉ cần ông đừng ra đi.
Lý Tuấn Khải hôn mê suốt ba giờ. Và sau khi bác sĩ nói những lời đó, Loan Hoan mới hiểu tại sao quản gia có thể bình tĩnh như vậy. Đây là lần thứ hai Lý Tuấn Khải rơi vào trạng thái hôn mê kể từ sau hôm sinh nhật của ông. Lần thứ hai hôn mê còn dài hơn một giờ so với lần đầu tiên.
Bác sĩ nói là: Cao huyết áp cộng thêm làm việc vất vả quá độ, Lý Tuấn Khải đã có dấu hiệu suy tim.
Ngày kế tiếp, Lý Tuấn Khải xuất hiện trước mặt Loan Hoan với bộ dáng điềm tĩnh. Ông cam đoan với bọn họ: Về sau nhất định sẽ phối hợp với bác sĩ. Ông nói sự việc kia là ngoài ý muốn. Ông nói về sau ông sẽ chú ý, ông còn muốn sống đến trăm tuổi, được vui vẻ ôm cháu.
Lúc trước, Lý Nhược Vân rất thích lôi kéo Loan Hoan đến phòng của người giúp việc. Nơi đó vốn chẳng còn ai lưu lại, nhưng lại còn lưu giữ số đo chiều cao của Tiểu Hoan và Tiểu Vân.
Trong suốt hai năm mười bốn, mười lăm tuổi, các vạch đánh dấu không có sự thay đổi nhiều bởi vì họ đã cao chậm lại. Cho đến năm mười tám tuổi thì đã không còn sự ghi nhận nào nữa, bởi vì cả hai cô gái đều đã ngừng cao lên thêm.
Lý Nhược Vân chỉ vào năm mười bảy tuổi, buồn bã nói: “Tiểu Hoan, cậu nói xem, nếu thời gian có thể ngừng lại tại thời điểm này thì thật tốt biết mấy.”
Đúng vậy, nếu thời gian ngừng lại tại đó, thật là tốt.
“Tiểu Hoan.”
“Ừ.” Sau một hồi ngẩn người, Loan Hoan nhàn nhạt đáp. Giống hệt với bộ dáng đơn thuần của năm mười bảy tuổi kia.
Bất chợt, Loan Hoan nghe Lý Nhược Vân nói như vậy: Tiểu Hoan trong hốc mắt cậu thật sự không thể chảy ra nước mắt sao?
Thế nào chứ? Bây giờ trên thế giới này không chỉ có một người biết được bí mật đó.
Thế nào? Dung Doãn Trinh lại lần nữa đem bí mật của cô nói cho Tiểu Vân biết sao?
Thời điểm đó, thật sự trong lòng Loan Hoan cũng không quá buồn.
“Thực xin lỗi, Tiểu Hoan, tớ không hề biết gì về chuyện đó. Tiểu Hoan, thực xin lỗi, gần đây tớ đã làm không ít chuyện ngu ngốc. Tiểu Hoan, cậu có thể tha thứ cho tớ không?”
Thời điểm đó, Loan Hoan cho rằng Lý Nhược Vân thật lòng xin lỗi. Tuy rằng cô không nói gì, nhưng thật ra trong lòng cô chẳng còn chút sức lực để mà nổi giận với Lý Nhược Vân nữa.
Chỉ vài tháng sau ngày mà Lý Nhược Vân và Dung Doãn Trinh cùng nhau xuất hiện ở sân bay, Loan Hoan giống như là đã được tái sinh.
Hoàng hôn, Loan Hoan cùng Lý Nhược Tư rời khỏi San Francisco trở lại Los Angeles. Lý Nhược Vân ở lại nhà.
Loan Hoan cùng Lý Nhược Tư trở lại Los Angeles vào lúc mười giờ tối. Sau mấy giờ lái xe liên tục, Lý Nhược Tư có chút mệt mỏi. Chiếc xe vừa dừng trước cửa nhà trọ, Lý Nhược Tư liền gấp rút châm một điếu thuốc.
Ánh sáng của đèn cabin làm cho bộ dáng của Lý Nhược Tư càng thêm cô đơn. Gần đây, cuộc sống của Lý Nhược Tư trở nên gian nan hơn rất nhiều. Bởi vì Lý thị đang ngày càng suy tàn, tất cả cổ đông đều đứng ngồi không yên. Sự mỉa mai của bọn họ đối với Lý Nhược Tư ngày càng bộc lộ trắng trợn hơn.
Loan Hoan giành lấy điếu thuốc trong tay Lý Nhược Tư, nói: Đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe.
Lý Nhược Tư gật đầu, vuốt tóc Loan Hoan, nói: Anh biết rồi.
Loan Hoan không hề né tránh động tác vuốt tóc của Lý Nhược Tư.
Một hồi sau, Loan Hoan nói với Lý Nhược Tư: “Nếu không, ở lại đây nghỉ qua đêm đi.”
Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến cho bầu không khí yên tĩnh trong xe liền trở nên vô cùng kì quái. Ánh mắt Lý Nhược Tư nhuộm đầy ý cười, nhưng Loan Hoan lại xấu hổ sờ sờ tóc mình, ngượng ngùng nói: “Ý em là anh vừa lái xe đường dài như vậy…”
“Hôm khác đi, bây giờ anh muốn về công ty một chuyến.”
Loan Hoan gật gật đầu, định mở cửa xuống xe. Lý Nhược Tư gọi lại: “Tiểu Hoan.”
Loan Hoan ngồi trở lại, nhìn Lý Nhược Tư. Ánh mắt Lý Nhược Tư sáng ngời: “Anh cam đoan với em, vì nhà họ Lý, anh có thể chống đỡ nổi, em có tin anh không?”
Loan Hoan ra sức gật đầu. Lý Nhược Tư luôn luôn là người thông minh, chỉ cần anh không ngừng nỗ lực.
Giờ phút này, Loan Hoan căn bản không biết rằng cô chính một phần của “nhà họ Lý” mà anh vừa nhắc đến.
Lý Nhược Tư đi không lâu, Loan Hoan đứng bên cột đèn màu trắng ngà trước nhà trọ nghe điện thoại, là Dung Doãn Trinh gọi tới.
“Nếu có một ngày anh hút thuốc ở trước mặt em, có phải em cũng sẽ giật lấy điếu thuốc như vậy, bảo anh đừng hút nữa?” Dung Doãn Trinh đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Loan Hoan không trả lời vấn đề đó mà trực tiếp cúp máy. Sau đó cô cẩn thận nhìn quanh bốn phía, chung quanh thật yên tĩnh, một bóng người cũng không có.
Dung Doãn Trinh đã từ Ấn Độ trở lại? Cũng không đúng, mấy ngày trước khi trả lời phỏng vấn Dung Doãn Trinh có nói anh sẽ ở lại Ấn Độ và có thể cuối tháng chín mới trở lại Los Angeles.
Tuy nhiên, Loan Hoan đã nhanh chóng cảnh cáo bản thân không cần dành quá nhiều thời gian cho những vấn đề như vậy.
Tiểu Tông ngồi ở ghế lái, thầm mắng người phụ nữ kia.
Người phụ nữ đó đương nhiên là Dung phu nhân. Nếu chú ý một chút cô đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ trong góc kia. Từ Ấn Độ bay về Mỹ rồi lại từ Mỹ bay trở về Ấn Độ mất không dưới bốn mươi tiếng đồng hồ. Dung Doãn Trinh cũng chỉ vì muốn nhìn người phụ nữ đó một lát, thậm chí anh chỉ dám lén lút trốn trong một góc, giấu xe đi, không muốn cho cô biết anh đang vụng trộm nhìn cô.
Năm phút sau, chiếc xe rời đi, chạy thẳng tới sân bay.
Tháng tám trôi qua, tháng chín liền đến.
Tháng chín năm nay là thời gian bận rộn đối với Loan Hoan. Tháng chín năm nay cũng là thời điểm đẹp đẽ, cực thịnh như một màn pháo hoa rực rỡ đối với Loan Hoan.
Nhưng, tất cả những gì đẹp đẽ nở rộ rồi cũng sẽ đến lúc suy tàn.