Editor: Lưu Tinh
“Đi tắm sao lại không cởi quần áo?” Dung Doãn Trinh hỏi.
Loan Hoan cuống quýt quay người trở lại, đứng đối diện với Dung Doãn Trinh. Anh đang mặc bộ quần áo ở nhà, cũng chỉ đứng cách cô vài bước chân.
“Dung Doãn Trinh, anh mau đi ra ngoài.” Loan Hoan vừa nói vừa lui về sau một bước.
Dung Doãn Trinh lắc đầu, tiến lên. Cô lùi một bước, anh lại tiến ba bước. Một tay anh nâng gương mặt cô lên, một tay lại tắt vòi sen đi.
“Anh đã từng suy nghĩ về khoảnh khắc này.” Mu bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên gường mặt cô. Anh nói: “Kể từ sau lần đó, anh vẫn luôn nghĩ…”
Anh hạ tầm mắt xuống, ánh mắt anh dán chặt trên chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên. Kế tiếp, ngón tay thon dài của anh cũng dời đến điểm đó: “Anh nghĩ, nếu như em mặc chiếc áo sơ mi của anh vào người, nhất định phải là như thế này…”
Khi anh nói đến đoạn “như thế này” thì cũng đã đồng thời cởi bỏ chiếc cúc áo đầu tiên. Sau đó lần lượt là những chiếc cúc áo thứ hai, thứ ba, …
Loan Hoan lại mơ màng cảm thấy giọng nói của anh đầy gợi cảm và mê hoặc. Mà người đàn ông này không chỉ có có giọng nói mê hoặc, từng biểu cảm trên gương mặt anh cũng đã mê hoặc đôi mắt cô.
Sau khi cởi bỏ hàng cúc áo, anh vẫn không vội vàng lột bỏ chiếc áo sơ mi ra khỏi người cô mà lại nhẹ nhàng đẩy nó ra phía sau lưng cô.
“Dung… Dung Doãn Trinh, anh… Muốn làm gì?” Cho dù đã biết anh muốn làm gì nhưng tại thời điểm anh áp người tới, Loan Hoan vẫn lắp bắp hỏi như thế.
“Em đoán thử xem?” Anh hỏi lại.
“Dung Doãn Trinh… , vừa rồi không phải anh mới…” Ý của Loan Hoan là muốn nói: Không phải anh vừa mới làm xong rồi sao?
“Sao anh có thể… Như vậy?”
“Không sai, đúng là chúng ta vừa mới làm, nhưng đó đã là chuyện của hơn một tiếng đồng hồ trước.” Dung Doãn Trinh xoay người, ôm lấy cô.
Cô cắn môi, không dám để mình bật ra bất kì âm thanh gì. Trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dốc của hai người. Loan Hoan nghĩ nếu như không ép buộc bản thân phải im lặng, có lẽ cô sẽ bị vây hãm mãi trong vòng tay anh, mãi mãi không có cách nào thoát ra được.
Ít nhất, trái tim không bị trói buộc, điều duy nhất bị trói buộc là thân thể này.
Hiện tại, cô đang ngồi trên bồn rửa tay trong phòng tắm. Sau một hồi ân ái, anh ôm cô đến bên bồn rửa, anh đặt cô ngồi lên đó còn bản thân mình thì đứng đối diện với cô. Anh để hai chân cô quấn chặt bên hông mình, anh ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: Hoan, anh muốn em, ở trong này, tư thế này.
Nào có ai lại mang chuyện này ra nói một cách nghiêm túc như vậy chứ?
Sự nghiêm túc trong mắt Dung Doãn Trinh là loại của một đứa trẻ hồn nhiên đang muốn quyết định một việc gì đó. Chính ánh mắt ấy đã khiến Loan Hoan nhất thời quên đi rất nhiều chuyện, bao gồm cả mục đích chính cô đến Brazil. Đều do tầng hơi nước trong phòng tắm này đã khiến cô sinh ra một loại ảo giác, như đang ở vườn địa đàng.
Cô nghe thấy bản thân mình đã đáp “ừ” một tiếng. Một tiếng “ừ” đó đã trở thành phát súng ra hiệu cho người đàn ông phải mạnh mẽ tiến lên. Khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đi vào.
Anh đang ở trong cơ thể cô. Loan Hoan thầm nhắc nhở bản thân phải nhắm hai mắt lại. Cô không có dũng khí nhìn vào hình bóng đôi nam nữ đang quấn lấy nhau phản chiếu trong gương.
Loan Hoan nắm chặt lấy thành bồn rửa, răng cũng cắn chặt lấy môi dưới. Mặc dù anh đã rất cố gắng giữ nhịp nhàng, thế nhưng sự hiện hữu của vật to lớn bên trong cơ thể mình vẫn khiến Loan Hoan suýt không chống cự nổi.
Trong phòng tắm chỉ có tiếng thở dốc của hai người. Tình huống này dường như khiến anh không được hài lòng lắm. Anh ở bên tai cô buông lời dụ ngọt: Hoan, đừng cắn môi nữa. Hoan, anh thích nghe tiếng rên rỉ của em. Ngoan, ưm!
Loan Hoan vẫn gắt gao cắn chặt môi, cô sợ. Cô sợ một khi đã buông thả bản thân rồi thì sẽ vô tình tiết lộ bí mật cho Dung Doãn Trinh biết.
Không có được điều mình muốn, người đàn ông liền dùng biện pháp mạnh để trừng phạt cô.
Giây tiếp theo, Dung Doãn Trinh siết chặt lấy eo cô, mạnh mẽ mang cô rời khỏi bồn rửa. Cứ như vậy, cô cũng chỉ có thể dùng sức kẹp chặt lấy thắt lưng anh. Bởi vì ngoại trừ như vậy cô không còn cách nào khác. Anh vẫn còn đang chôn người trong cơ thể cô.
Khi cô vẫn còn đang run rẩy, anh lại chỉ đứng ở đó, không hề vận động, chỉ muốn cô có thể cảm nhận anh, loại cảm giác tuyệt vời khi nam nữ cùng nhau giao hòa.
Trên tấm gương phảng chiếu hình ảnh người phụ nữ chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, hai chân thon dài đang quấn chặt lấy hông người đàn ông. Mà quần áo trên cơ thể người đàn ông vẫn còn nguyên vẹn.
Hình ảnh đó khiến Loan Hoan hình dung bản thân như đang đứng bên vách núi cheo leo. Cảm giác cheo leo đó khiến từng lỗ chân long trên người cô đều co rút lại, bao gồm cả nơi đang bao bọc lấy một phần cơ thể anh. Hành động nhỏ ấy biểu lộ cho sự ương ngạnh của cô. Cô không trực tiếp kháng cự mà dùng hành động biểu đạt.
Loan Hoan cúi đầu nhìn.
Hiển nhiên, người kia cũng không chịu nổi, cứ nhìn những giọt mồ hôi dày đặc trên trán anh thì biết.
Loan Hoan chậm rãi đặt tay lên vai Dung Doãn Trinh: Chết tiệt, Dung Doãn Trinh, anh đúng là một tên khốn kiếp.
“Cái gì?” Anh vô tội hỏi.
“Doãn Trinh…” Cô nhỏ giọng, nũng nịu nói: “Em sắp chịu không nổi.”
“Cái gì?” Anh lại hỏi.
“Khốn kiếp, hoặc là đi ra ngoài hoặc là tiếp tục.” Loan Hoan cắn răng.
Anh vẫn án binh bất động như cũ.
Thật ra hai bả vai Dung Doãn Trinh cũng đã bắt đầu run lên. Cô ngả đầu lên vai anh, nói tiếp: Doãn Trinh, trở lại chỗ lúc nãy đi, được không?
Anh cũng không nhúc nhích.
“Em… anh thích nghe em kêu, em sẽ kêu cho anh nghe. Em …”
Bên tai truyền đến tiếng cười mờ ám của anh. Chỉ là anh cũng không mang cô trở lại bồn rửa mà áp cô lên trên tường.
Lúc này anh mới bắt đầu chuỗi động tác ra, vào trong cơ thể cô. Anh ngẩng đầu, nhìn cô. Lần này hai tay cô vòng chặt lấy cổ anh, cô không né tránh ánh mắt anh nữa, mặc dù cô đã nhìn thấy hai bầu ngực trắng nõn của mình liên tục bị cọ sát theo từng cử động của anh. Thậm chí anh còn dùng răng của mình để giữ chặt chúng lại, dường như không muốn để cho đôi thỏ trắng đào thoát.
Lần này cô cũng không tiếp tục cắn chặt môi mình như một cách biểu đạt việc mình thích hay không thích. Cô biết không thể chống đối người đàn ông này được. Cô rất sợ hãi. Cô muốn bộc lộ tất cả để cầu mong được anh thương xót. Cô luôn cảm thấy chỉ một giây tiếp theo nữa thôi toàn bộ cơ thể này sẽ đều bị anh nghiền nát ra mất.
Cuối cùng, Loan Hoan ngẩng đầu lên, cảm thấy bản thân đã được đưa lên cao, thậm chí là đã lên đếnt ận các tầng mây. Cô mở rộng bàn tay, bầu trời có thể cô đôn, lại có thể tuyệt vời đến như vậy. Nhắm hai mắt lại, một giọt nước nóng hổi liền rơi xuống từ khóe mắt cô.
Dòng chất lỏng nóng bỏng tuôn trào vào nơi tận cùng sâu thẳm trong cơ thể cô, Lúc này đây, cô dường như không còn sợ hãi nữa.
Hiện tại, giờ này khắc này, thân thể hai người dính chặt vào nhau không rời. Đầu anh chôn ở một bên thái dương của cô. Dấu răng của cô vẫn còn in đậm trên vai anh, cả người cô không ngừng run run.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngừng trôi. Loan Hoan phảng phất nghe được từng nhịp đập mạnh mẽ trong người anh, cô còn cảm nhận được rõ ràng vị tanh của máu Dung Doãn Trinh tồn động trong khoang miệng mình. Rất rõ ràng.
Buông anh ra, Loan Hoan mở miệng nói: “Dung Doãn Trinh, lần này tôi đến đây, là có mục đích .”
Loan Hoan không hề ngu ngốc, cô chỉ là ở giả vờ không biết mà thôi.
Giờ phút này, tại tòa thị chính St. Paul, Chúc An Kỳ kiên nhẫn gọi lại cho Dung Doãn Trinh thêm lần nữa. Đáp lại cô ta là tín hiệu của trạng thái thuê bao đã tắt máy. Hôm nay, chính phủ Brazil tổ chức buổi đấu giá đất cho người nước ngoài. Chỉ còn khoảng nửa giờ nữa thôi, buổi đấu giá sẽ bắt đầu. Bọn họ nhất định phải có được khu đấy đắt giá đó, thời còn lại cũng chỉ còn có nửa giờ. Vì khu đất đó, Dung Doãn Trinh cũng đã ăn không ít đau khổ.
Trong căn phòng tắm tràn ngập hơi nước, có đôi nam nữ đã liều chết triền miên cùng nhau.
Loan Hoan nhắm hai mắt lại, tiếp tục nói:
“Dung Doãn Trinh, em nghĩ nếu bây giờ anh rời khỏi đây có lẽ vẫn còn kịp. Anh có thể nhờ lễ tân khách sạn tìm cho anh một chiếc xe máy. Như vậy anh có thể tránh được tình huống kẹt xe, tắt đường. Trước chín giờ chắc chắn anh có thể có mặt ở tòa thị chính…”
Nói xong những lời này, Loan Hoan thở hắt ra một hơi. Tuy rằng cô lựa chọn nói thật, nhưng lúc nói ra cô cũng có chút xấu hổ. Nhưng điều Loan Hoan không ngờ chính là: Dung Doãn Trinh vẫn không buông cô ra..
“Doãn Trinh.” Loan Hoan đẩy đẩy Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh không có phản ứng.
Loan Hoan cắn răng: “Dung Doãn Trinh, anh còn không mau đi.”
Dung Doãn Trinh vẫn là không nhúc nhích.
“Em biết bây giờ anh rất tức giận.” Loan Hoan cắn răng: “Nhưng mà anh phải biết rằng em ở đây đang làm chuyện ngu xuẩn tiền mất tật mang đấy.”
Vừa dứt lời, một tiếng cười vang lên bên tai cô. Là giọng nói mà cô đã từng vẫn luôn nhớ nhung: “Có chút đạo lý.”
Một lần nữa trở lại trên bồn rửa, Loan Hoan cảm thấy hơi mất tự nhiên. Dung Doãn Trinh đang giúp cô cài lại các cục áo sơ mi. Anh bắt đầu từ chiếc cúc dưới cùng. Biểu cảm của anh vô cùng nghiêm túc, tựa như giờ phút này chẳng có chuyện gì quan trọng hơn việc cái lại cúc áo cho cô.
Khi Dung Doãn Trinh cái đến chiếc cúc thứ ba thì Loan Hoan không nhịn được nữa: “Dung Doãn Trinh, lời em vừa nói anh có hiểu không?”
Anh gật đầu.
“Vậy sao anh còn không đi?”
Sau khi cái xong chiếc cúc thứ tư từ dưới đếm lên, anh ngẩng đầu, dùng tay nâng mặt cô lên, sau đó đưa gần mặt mình tới gần cô, cho đến khi chóp mũi hai người vừa cọ vào nhau.
“Nhưng mà, làm sao bây giờ, anh luyến tiếc không muốn rời khỏi em, một giây cũng không muốn.”
Loan Hoan cúi đầu, nuốt nước miếng, nói: “Dung Doãn Trinh, anh có nhớ tối hôm qua em đưa anh uống ly sữa đó không? Em đã lén bỏ thuốc trong đó. Hôm nay… Chuyện sáng nay cũng đã được sắp xếp từ trước. Dung Doãn Trinh, anh có hiểu không…”
“Em có mệt không?” Dung Doãn Trinh đột nhiên hỏi.
“Sao cơ?”
“Anh đoán, trước khi em quyết định làm như vậy, hẳn là đã mất ngủ vài đêm?” Dung Doãn Trinh thở dài: “Em phải ngồi máy bay thời gian dài như vậy, sau đó còn…”
Nói tới đây Dung Doãn Trinh đột nhiên dừng lại. Giờ phút này Loan Hoan lại thấy gương mặt anh ửng hồng lên, trông thật đáng yêu. Sự đáng yêu đó khiến cô không nhịn được mà muốn trêu chọc anh. Nhưng mà cô vẫn phải cố gắng nhịn xuống.
“Dung Doãn Trinh, nếu bây giờ anh lên xe rời khỏi nơi này, emsẽ cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.” Loan Hoan cứng ngắc nói. Ý của cô là: Nếu anh không đi thì cô sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Dung Doãn Trinh nói: “Em có muốn tắm nước ấm không?”
Loan Hoan nhìn chằm chằm Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh thở dài một hơi, cọ đầu vào chop mũi cô: “Em đúng là một con nhím tiểu thư. Được rồi, anh lập tức đi ngay, chỉ có điều…”
Theo yêu cầu của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan quấn khăn tắm nằm ngâm mình trong bồn tắm lớn, để làn nước nóng ấm bao bọc lấy thân thể cô. Nhìn thấy Dung Doãn Trinh vẫn còn ngơ ngác đứng nơi đó, Loan Hoan giục: “Dung Doãn Trinh, anh còn không đi.”
Dung Doãn Trinh nhấc chân: “Đi, đi ngay.”
giờ rưỡi, tại tòa thị chính St. Paul, Bộ Đất đai và Tài nguyên, đặc biệt là những người bán đấu giá đã gõ búa cuối cùng. Cuộc đấu giá đất đai lớn nhất năm tại Brazil đã kết thúc. Ngồi ở nhất dễ thấy nhất là một người phụ nữ và hai người đàn ông, mặt mũi họ đều xanh mét. Các đối thủ cạnh tranh của họ đến bắt tay và cháo tạm biệt. Hai người đàn ông cùng người đại diện cho tập đoàn Á Đông Trọng Công được đánh giá là người có khả năng mua được khu đất có vị trí đắc địa nhất Brazil. Nhưng mà hiện tại, bọn họ chỉ có thể dùng khuôn mặt tươi cười nói lời chúc mừng với đối thủ.
Theo tình hình này, nguyên nhân là vì sự vắng mặt của lãnh đạo Á Đông Trọng Công: Dung Doãn Trinh.
Chúc An Kỳ đứng ở bên ngoài toà thị chính, siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay.
“Tôi đoán, nói không chừng bây giờ Dung tiên sinh đang bận hưởng thụ bên cạnh người đẹp rồi.” Người Hà Lan mua được khu đất đó hớn hở nói với cô ta.
Khi chiếc xe hướng về phía Chúc An Kỳ, duỗi tay ra, ném chiếc điện thoại di động xuống đất, chiếc xe lướt qua, nghiền nát.