Editor: Vện
“Đó là chuyện mà con người có thể làm ra sao?!”
“Bắt người sống chôn cùng người chết, lũ này đúng là táng tận lương tâm!!”
“Vì tiền mà bán mạng con gái mình, súc sinh!”
Các đệ tử toàn thanh thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết, nghe A Sở kể xong thì tức không chịu được, bất bình thay nàng, hai nữ đệ tử cũng sụt sùi.
Mạnh Trần, “Vậy cô bắt tân nương vì không muốn các cô ấy bị giết hại?”
A Sở gật đầu, “Gả đi tức là chết, còn nếu đưa họ về nhà… không chừng bị bán lần nữa. Tôi không còn cách nào cả, đành phải giấu các cô ấy ở đây trước, giữ mạng rồi tính tiếp.”
Các đệ tử im lặng.
Quỷ thì muốn cứu người, con người lại vì lợi ích mà đang tâm giết hại cốt nhục thân sinh của mình, hoàn toàn thay đổi nhận thức cố hữu của mọi người.
Trên đời thật sự có những người đáng sợ hơn quỷ gấp trăm lần.
A Sở hô mấy tiếng vào sâu trong hang, ba cô gái mặc áo cưới đỏ nắm tay nhau rụt rè đi ra, đúng là Nhị Phượng, Quế Hoa và Nhị Nha. Sau khi nghe A Sở giới thiệu thân phận những người lạ mặt, các nàng không nhịn được rơi lệ, quỳ xuống vái lạy, “Cầu xin tiên quân cứu chúng tôi!”
Có nhà mà không thể về, các nàng không biết sau này phải sống ra sao.
Chúng đệ tử đỡ các cô nương đứng dậy, vừa đồng cảm vừa phẫn uất, bèn đưa mắt nhìn Mạnh Trần, chờ chỉ thị tiếp theo.
Mạnh Trần trầm ngâm một lát rồi bảo, “Theo quy tắc thì người tu tiên không được can thiệp việc của nhân gian, tuy Triệu huyện lệnh xem mạng người như cỏ rác nhưng chúng ta không thể giết lão ta.”
Các đệ tử như bị dội nước lạnh, thất vọng ra mặt.
“Tuy nhiên dọa lão thì được mà.” Mạnh Trần thản nhiên nói, “Để A Sở cô nương đi gặp lão, ném lão vào quan tài của con mình ngủ một đêm, chờ lão ngắc ngoải thì thả ra. Tiếp đó báo việc này lên Tri phủ, theo luật pháp nhân gian, lão ắt sẽ bị lột mũ quan rồi lưu đày. Lão mắng người khác mạng hèn, vậy hãy để lão tự thân trải nghiệm cuộc sống của kẻ nghèo hèn là như thế nào.”
Các đệ tử nhìn Mạnh sư huynh hiền hòa vô hại mà run từng cơn.
Giết người cùng lắm là đầu rơi máu chảy, còn chiêu của Mạnh sư huynh thì bắt tên cẩu quan kia sống không bằng chết! Đúng là tuyệt cú mèo!
Nói là làm, cả nhóm chia nhau hành động. Ngoại trừ Triệu huyện lệnh, không thể bỏ qua cho ba nhà Trương – Lý – Vương và đám cha mẹ bán con. Các đệ tử chia làm bốn đội tìm đến nhà của bốn cô nương ngay trong đêm đó.
—oo—
Triệu huyện lệnh đang ngủ trên giường lớn ấm áp thì tự dưng thấy sau gáy lành lạnh, lão rùng mình tỉnh giấc, tưởng cửa sổ không đóng kín nên gió lùa vào. Lão chửi một tiếng rồi xuống giường đi đóng cửa sổ.
Ai biết vừa mới xoay qua đã chạm mặt một cô gái.
Cô gái nằm nhoài bên mép giường, mặc áo cưới đỏ thẫm, tóc tai rối bời, mặt tái xanh. Nàng nhìn lão trừng trừng, sau đó nhoẻn cười hết sức ma mị.
“Á—–“
Triệu huyện lệnh hoảng hồn hét toáng lên, sợ khiếp vía lăn xuống giường. Lão nhận ra cô gái này, không dám tin run cầm cập, “Mày… mày là…”
“Chính ông ra lệnh giam hồn phách ta lại nhân gian mà, như ông mong muốn nhé.” Nữ quỷ cười quái dị, vươn tay túm tóc lão, “Cơ mà con trai ông muốn ở cùng ông hơn là ở với ta.”
Móng tay nhọn như mũi dao của nàng cào ra năm vệt máu trên da đầu Triệu huyện lệnh. Triệu huyện lệnh kêu đau, sợ hãi nhận ra nữ quỷ thật sự nắm tóc lão lôi xềnh xệch ra cửa.
“Mày muốn gì…” Ngẫm lại lời nữ quỷ vừa nói, Triệu huyện lệnh sợ tái mặt, “Thả tao ra, thả ra… người đâu, người đâu cứu ta!”
Lão la rất to, nhưng quái lạ là cả phủ đệ rộng lớn như vậy mà không có ai đến cứu. Lão bị kéo đến phần mộ sau núi, nấm mộ đã đắp bị xới tung, quan tài bật nắp. Trong đêm tối vẫn loáng thoáng thấy được thi thể trong quan tài, mùi xác thối bốc nồng nặc.
“Ta xin con… tha cho ta, tha cho ta!” Triệu huyện lệnh quỳ mọp, dùng sức dập đầu, bản mặt béo phệ rúm ró vì sợ, nước mắt nước mũi nhoe nhoét, “Ta sai rồi, ta không nên hại con, van cầu con tha cho ta lần này!”
Nữ quỷ lạnh lùng nhìn lão, “Lúc trước ta cũng van xin ông như thế, mà ông có tha cho ta không?”
Nàng bóp cổ Triệu huyện lệnh, vứt lão vào quan tài.
Triệu huyện lệnh la hét muốn trèo ra nhưng nắp quan tài đã đóng. Tầm mắt đen kịt, mùi thối càng nồng hơn, lão vừa nhịn cơn buồn nôn vừa cuống quýt đẩy nắp quan tài. Đúng lúc này, lão nhận ra thứ bên cạnh mình giật giật.
Lão xoay cần cổ cứng ngắc, thấy xác chết lâu ngày của con trai phát sáng mờ mờ, thi thể từ từ ngồi dậy, gương mặt rữa nát không còn hình người quay qua nhìn lão, đột ngột mở mắt.
“Aaaaaaaaaaa!!”
Lão dựng tóc gáy, gào la điên cuồng!
“Cha ơi, con nhớ cha lắm…” Xác chết dựa vào người lão, giơ đôi tay phân hủy thấy cả xương trắng bóp cổ lão, “Cha đi theo con được không? Cha xuống dưới với con…”
“Không! Mày cút ngay! Cút đi—“
Trên mặt đất, Mạnh Trần và Tiết Lãng ngồi xổm bên nấm mộ, Tiết Lãng cầm một cây nhang đã bắt lửa, vừa thổi cho nhang cháy lớn vừa nghe tiếng hét thảm thiết trong quan tài.
Cây nhang trong tay hắn tên Tiêu Cốt Phệ Tâm, mùi hương thơm mát rất dễ chịu nhưng tác dụng vô cùng đáng sợ. Nó sẽ dựa theo ý muốn của người sử dụng để tạo ra ảo giác, người trúng thuật không thể nào tự thoát ra, là công cụ chuyên dùng để tra tấn tinh thần.
Tiết Lãng nghi ngờ nhìn người bên cạnh, “Huynh mang theo thứ này làm gì?”
Hương Tiêu Cốt Phệ Tâm tuy là vật phẩm tà ma nhưng có thể lấy ác trị ác, đã bị Thái Huyền Tông liệt vào danh mục hàng cấm. Mạnh Trần là tấm gương của đệ tử trong môn phái, sao lại có thứ hàng cấm này?
Mạnh Trần, “Lúc trước xuống núi làm nhiệm vụ, ta tịch thu từ chỗ ma tu.”
“Ồ.” Tiết Lãng đáp một tiếng. Giờ là nửa đêm, nấm mộ lại nằm ở chốn rừng núi hoang vu, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài nhiều, gió lạnh như cắt.
Hắn liếc người bên cạnh, Mạnh Trần ăn mặc đơn bạc, đoạn cổ tay trắng muốt lộ ra dưới ống tay áo rộng. Tiết Lãng làm như vô ý, “Nhìn huynh èo uột thế kia, gió thổi cái là bay, chả giống đệ tử Thái Huyền Tông gì hết.”
Mạnh Trần đã quen với cái nết quái gở của hắn, nên tốt tính gật đầu, “Đệ nói đúng.”
Tiết Lãng cứng họng, nhịn được một lúc lại quạu, “Ý ta là nếu huynh trúng gió thì truyền ra mất mặt lắm! Nên nếu lạnh thì nói, ta miễn cưỡng cho huynh mượn ngoại bào.”
Mạnh Trần tuy mảnh khảnh song thể chất không yếu, hứng gió một đêm cũng chẳng bệnh được, nhưng nhìn thiếu niên cố tỏ vẻ hằn học, lén nhìn y mãi mà cứ tưởng mình kín đáo lắm, ánh mắt y đượm ý cười, phối hợp bảo, “Vậy thì cảm ơn sư đệ.”
A Sở ngồi xổm ở đối diện nhìn hai người nói qua nói lại, tự dưng cảm thấy bản thân hơi bị dư thừa.
Cũng may vị tiên quân tuấn tú kia khoác thêm ngoại bào xong thì nhớ tới nàng, y dịu giọng hỏi, “A Sở cô nương, sau này cô tính làm gì?”
Mấy cô nương khác ít ra vẫn còn sống, còn nàng đã thành quỷ, không thể nào về nhà được nữa.
“Tôi nghĩ kỹ rồi.” A Sở chỉnh lại đầu tóc, hồn nhiên cười với y, “Những nơi khác chắc chắn cũng có cô nương bị ép bán cho người ta làm âm hôn, tôi sẽ đi khắp nơi để cứu họ rồi dọa lũ người xấu chạy tóe khói.”
Mạnh Trần nhìn nàng thật lâu, sau đó đưa cho nàng một lá bùa xanh, dạy nàng khẩu quyết.
“Nếu ngày nào đó cô mỏi gối chồn chân, hãy đốt lá bùa này rồi niệm khẩu quyết, linh hồn cô sẽ được giải thoát, đi vào luân hồi đầu thai làm người.”
A Sở nhận lá bùa bằng hai tay, mắt rưng rưng, trịnh trọng làm đại lễ với hai người.
—oo—
Sau nửa đêm, các đệ tử lần lượt tập hợp, ai cũng hớn hở cười khoái chí.
“Ông chủ tiệm cầm đồ Trương gia nhát như thỏ đế, bị hù đến nỗi sùi bọt mép xỉu ngang ha ha ha ha!”
“Lý gia còn thảm hơn, vãi cả ra quần!”
“Còn đám súc sinh bán con gái, bọn đệ rêu rao chuyện họ làm cho cả thôn biết. Thôn dân kéo nhau đến phỉ nhổ, lấy vàng bạc chọi họ bể đầu, nhìn sướng cả người!”
Trước đó Mạnh Trần cũng đã báo lên quan trên, vì có người tu tiên nhúng tay nên đối phương không dám qua loa, nhận án ngay lập tức, những kẻ thủ ác chắc chắn sẽ bị trừng trị theo pháp luật.
Nhiệm vụ xem như được giải quyết êm xuôi, thần kinh căng như dây đàn của chúng đệ tử suốt hai ngày cuối cùng cũng thả lỏng, đứng trong gió đêm chốc lát bỗng thấy choáng váng.
“Chuyện gì thế nhỉ…” Có đệ tử lắc đầu, “Tự dưng chóng mặt quá…”
Mạnh Trần nhạy bén nhận ra có điều bất thường.
Làn sương mù mỏng manh từ từ biến thành dày đặc, bao vây họ trong âm thầm.
Mạnh Trần biến sắc, lạnh giọng bảo, “Tất cả bịt mũi miệng, niệm Thanh Tâm Quyết!”
Trong màn sương xám che giấu hơi thở quen thuộc…
Là ma khí!