Lục Chính Phi biết tình trạng của Trần Thiên Khanh có chút khác thường, nhanh chóng theo đề nghị của bác sĩ kia tìm cho cậu một vị bác sĩ tâm lí.
Trần Thiên Khanh thật thông minh, khi nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đi vào phòng bệnh của hắn, tự nhiên đoán được thân phận của người đến.
Tính chiếm hữu của Lục Chính Phi rất mạnh, nếu không thực sự cần thiết, tuyệt đối không đồng ý cho Trần Thiên Khanh tiếp xúc với những người khác, lần này nếu không phải chân bị gãy lại chịu mềm mỏng, Lục Chính Phi sẽ không đồng ý yêu cầu đến trường của hắn.
Bác sĩ kia còn trẻ tuổi, thoạt nhìn vô cùng hòa ái dễ gần, chỉ hỏi Trần Thiên Khanh một ít chuyện ngày thường, cũng không làm người khác khó chịu.
Trần Thiên Khanh trả lời câu được câu mất từng vấn đề của bác sĩ, thỉnh thoảng lại thất thần, nhưng đó không phải là nguyên nhân chính làm người khác lo lắng, điều gây bất an nhất là con người Trần Thiên Khanh trước sau đối lập.
Nếu nói trước khi chân cậu bị gãy sinh mệnh của cậu tựa như một bông hướng dương tươi tốt, thì giờ phút này, cậu lại như một cây nấm trong góc tối, trầm lặng, lãnh đạm, tựa hồ mọi chuyện chung quanh không khơi cho cậu chút hứng thú nào.
Trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn một mảnh lãnh đạm, có người nói chuyện với cậu, cậu cũng đáp lời, nhưng cả người lại như một mình đi vào cõi thần tiên.
Bác sĩ hỏi thêm vài vấn đề nữa, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Thiên Khanh nhìn theo bóng dáng vị bác sĩ kia, trên mặt cũng không lộ ra bất kỳ điều gì.
“Tình trạng không tốt lắm.” Bác sĩ nói với Lục Chính Phi đang chờ ngoài cửa: “Có chút biểu hiện trầm cảm, còn có thêm vài bệnh khác, cần theo dõi điều trị thêm nữa.”
Mặt Lục Chính Phi không thay đổi nói: “Nghiêm trọng lắm sao? Có khuynh hướng tự sát hay không?”
“Không….” Bác sĩ có chút do dự nhưng vẫn nói về thu hoạch sau khi quan sát bệnh nhân của mình: “Ý thức sinh tồn rất mạnh, điều này có chút khó hiểu….” Theo lí thuyết, bệnh nhân mắc chứng u uất đều có ý định coi thường mạng sống mới đúng, nhưng mà người trong kia lại thể hiện khát vọng sống thật mãnh liệt.
Đáp án này thực hợp ý của Lục Chính Phi, gã chỉ ừ một tiếng, rồi im lặng.
Vị bác sĩ cũng trầm mặc một lát, mới nói: “Lục tiên sinh, tôi đi trước, nếu có gì bất thường, ngài cứ gọi điện cho tôi.”
Lục Chính Phi gật gật đầu.
Bác sĩ đi rồi, Lục Chính Phi tìm một nơi để hút thuốc, dù gã không nghiện thuốc lắm, nhưng sau khi ở cùng với Trần Thiên Khanh, hầu như mỗi ngày một gói, đặc biệt là gần đây chân Trần Thiên Khanh bị đánh gãy, lúc nào cậu cũng mang vẻ mặt lãnh đạm.
Trần Thiên Khanh không thích gã, điều này bản thân Lục Chính Phi rõ nhất, gã biết những gì mình đã làm với cậu sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ, nhưng gã không quan tâm.
Gã có thể cho Trần Thiên Khanh bất kể điều gì, trừ sự tự do.
Suy nghĩ lúc này của Lục Chính Phi tất nhiên Trần Thiên Khanh không biết được, thời gian đeo đuổi cuộc tình này quá dài, hắn cũng sắp quên đi khi đó mình rốt cuộc đã ôm suy nghĩ gì nữa rồi.
Người nào ngu xuẩn đã nói chỉ cần đánh gãy đôi chân, sẽ giữ lại được người mình yêu ở bên cạnh.
Giờ phút này, chân bị gãy, Trần Thiên Khanh không có gì để làm, chỉ có thể nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, hoặc bảo y tá mang cho hắn vài cuốn tiểu thuyết để đọc.
Khi Lục Chính Phi đến, gã nhìn thấy Trần Thiên Khanh đang đọc sách.
Mấy tháng không cắt, tóc cậu có chút dài, khi cậu cúi xuống đọc sách, cả người an tĩnh như một pho tượng.
“Trần Thiên Khanh.” Lục Chính Phi gọi. “Mẹ em gọi điện tới.”
Cơ thể Trần Thiên Khanh cứng lại, lời nói của Lục Chính Phi nhắc nhở hắn, ít nhất lúc này cha mẹ cậu còn sống, chưa có bởi vì Lục Chính Phi mà xảy ra vụ tai nạn khiến cả hai bỏ mạng.
Chuyện này cũng là nguyên nhân chính làm Trần Thiên Khanh thật trước đây thẳng thừng chống đối Lục Chính Phi hắn, cậu không có cách nào tha thứ cho hắn, làm cho khoảng cách hai người tựa như vực sâu không thể cứu vãn.
Trần Thiên Khanh ngẩng đầu nói với Lục Chính Phi kia: “Tôi có thể nói chuyện điện thoại với mẹ không?”
Lục Chính Phi cười như không cười nhìn cậu: “Nếu em hôn tôi, tôi sẽ cho em nói chuyện với mẹ.”
Trần Thiên Khanh: “……” Nhìn vẻ mặt này của Lục Chính Phi, hắn chỉ muốn cho gã hai cái bạt tai.
Lục Chính Phi nhìn Trần Thiên Khanh nhíu mày, cũng không nói gì, nhưng nụ cười trên mặt từng chút phai dần.
Nếu là Trần Thiên Khanh thật sự, cậu chắc chắn sẽ tát cho gã mấy cái, nhưng giờ phút này, Trần Thiên Khanh phải nhẫn nhịn, hắn biết giờ đây đã khác, vì thế yên lặng một hồi, mới nhắm mắt lại, một nụ hôn lướt nhẹ trên khóe miệng Lục Chính Phi, —- nói thật thì, cảm giác tự hôn chính mình thật sự khó tả.
Lục Chính Phi vốn không mong đợi Trần Thiên Khanh sẽ hôn gã, nhưng khi cảm giác cậu chạm đến, gã cũng không né tránh, nhìn cậu từ từ nhắm hai mắt lại, giống như chú cún nhỏ đáng thương hôn gã, nụ hôn chỉ lướt qua, rồi nhanh chóng rời đi.
Lục Chính Phi thật sự muốn ấn gáy cậu hôn thật sâu, nhưng khi liếc qua đôi chân vẫn còn bó bột của cậu, những xung động ấy chỉ đành đè xuống.
Không cần gấp, thời gian bên cậu gã có rất nhiều.
Hôn xong, Lục Chính Phi liền đưa di động cho Trần Thiên Khanh, trên màn hình còn hiện hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều từ cha mẹ cậu.
Trần Thiên Khanh nhận lấy di động, bấm gọi lại.
“Thiên Khanh.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của mẹ, bàn tay cầm điện thoại của hắn bắt đầu đổ mồ hôi, hắn rất muốn gọi một tiếng mẹ, nhưng cố gắng thế nào cũng không gọi ra được.bg-ssp-{height:px}
“Thiên Khanh? Sao con không nói chuyện?” Mẹ Trần có chút lo lắng, mấy ngày này không liên lạc được cho Trần Thiên Khanh, nếu không phải Lục Chính Phi gọi cho bà, bà đã đi báo nguy rồi.
Giọng mẹ Trần đầy lo âu, cũng nghe ra việc bà rất lo lắng cho con trai mình.
“Mẹ.” Cuối cùng, Trần Thiên Khanh vẫn gọi, chính là khi vừa gọi xong tim hắn chợt đau đớn kịch liệt, môi hắn run run, nước mắt chỉ chực chảy xuống.
Hắn có lỗi với người bên kia điện thoại, hắn đâu có phải là con của họ, làm cho họ cả đời hạnh phúc thì hắn mới xem như chuộc lại lỗi lầm.
“Thiên Khanh? Con bị sao vậy? Nói cho mẹ nghe.” Mẹ Trần có chút sốt ruột.
“Mẹ, con không sao cả.” Trần Thiên Khanh nói. “Chỉ là con bị tai nạn ô tô, hai chân đều bị gãy.”
“Con bị tai nạn ư?” Bà nghe càng thêm căng thẳng: “Có nghiêm trọng lắm không? Bị thương ở chỗ nào? Ngày mai mẹ đến chăm sóc con, con đang ở đâu, bệnh viện hay ở nhà?”
Từng câu hỏi liên tiếp đặt ra đủ để thể hiện tâm tình của bà lúc này.
Trần Thiên Khanh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, con chỉ bị gãy xương nhẹ thôi, không nghiêm trọng lắm, mẹ không cần tới đây, bạn của con chăm sóc con rất tốt.”
“Làm sao thế được.” Mẹ Trần nói: “Mẹ phải qua thăm con một chút. Con ở nhà hay ở bệnh viện?”
Trần Thiên Khanh biết không ngăn được mẹ Trần, vì thế nói địa chỉ cho bà, nghe xong, bà dặn dò hắn một hồi lâu, mới không yên lòng mà cúp máy.
“Tôi là bạn của em ư?” Lục Chính Phi ở bên cạnh chợt mở miệng hỏi.
Trần Thiên Khanh chỉ cúi đầu, đặt di động qua một bên, không có chút tình cảm nào đáp: “Trước kia tôi thật sự xem anh là bạn.”
Lục Chính Phi chỉ cười: “Thế bây giờ thì sao?”
Trần Thiên Khanh nâng mắt lên nhìn gã: “Anh sẽ không muốn biết đáp án đâu.” —- Trần Thiên Khanh bây giờ, chỉ xem Lục Chính Phi như kẻ địch, một kẻ địch mà hắn chán ghét.
Lục Chính Phi có thể tự hiểu được, cũng không hỏi nhiều, chẳng qua ý cười tràn ngập trên đầu mi lại phai nhạt không ít, gã nói: “Trần Thiên Khanh, em để mẹ tới, không sợ bị phát hiện ra điều gì sao?”
Trần Thiên Khanh sao lại không biết ý nghĩ của gã, liền nói: “Lục Chính Phi, anh sẽ không nỡ để mẹ tôi biết đâu nhỉ?”
Bởi vì cha mẹ cậu là sự uy hiếp tốt nhất để bó buộc Trần Thiên Khanh, giống như hắn năm đó, nếu không phải do cậu không nghe lời, thì sẽ không giận điên lên mà làm hại cha mẹ cậu.
“Tôi nói được thì làm được, không phải đã đánh gãy chân em rồi đó sao?” Lục Chính Phi nói tiếp.
Trần Thiên Khanh: “…..” Hắn lại quên mất chuyện này.
Gã thấy sắc mặt cậu dần khó coi, lại cười: “Không cần lo lắng, tôi sẽ không để bà biết.” —- Bà phát hiện ra, tôi cũng không được cái gì tốt cả.
Trần Thiên Khanh lúc này mới yên lòng: “Anh có thể mang cho tôi vài quyển sách không?”
Lục Chính Phi hỏi: “Em muốn xem sách gì?”
Trần Thiên Khanh nói: “Gì cũng được, kinh tế, lịch sử cũng được, tùy anh.” Ngồi ở phòng bệnh hắn không chịu nổi, vẫn còn một thời gian nữa mới được xuất viện, không bằng đọc sách.
Chuyện này Lục Chính Phi đáp ứng dễ dàng, gã nói: “Cũng được, ngày mai sẽ mang đến cho em.”
Trần Thiên Khanh gật gật đầu.
Vào lúc ăn trưa, Lục Chính Phi mang hai cái cặp g bước vào phòng bệnh.
Trong khoảng thời gian Trần Thiên Khanh nằm viện, Lục Chính Phi ngày nào cũng đến, làm việc cũng như ăn cơm luôn trong phòng bệnh. Trần Thiên Khanh cảm thấy không quen, nhưng dần dần cũng mặc kệ.
Món ăn hôm nay là canh cá trích, nước canh trắng ngà, thịt cá non mịn, đáng tiếc là, Trần Thiên Khanh bây giờ không thích ăn cá, thậm chí có chút chán ghét.
Nhưng Trần Thiên Khanh chân chính thích cá trích nhất, có thể ăn rất nhiều, cho dù hấp hay nấu canh, đều yêu thích không thôi.
Lục Chính Phi nhìn thấy hắn bưng cặp g mà ngẩn người liền nói: “Sao vậy? Không thích ư?”
Trần Thiên Khanh cười cười bình tĩnh, cầm đũa lên: “Sao thế được, tôi thích cá nhất mà.” Trên thế giới này, chỉ có một Lục Chính Phi, cũng chỉ có một Trần Thiên Khanh, từ khi tỉnh lại trong thân thể này, hắn đã không còn là chính mình nữa, Lục Chính Phi trước kia đã tan biến mà bây giờ hắn là một người khác, cho nên hắn cũng thích cá.
Thời gian ăn trưa thật yên lặng, sau khi ăn xong, Trần Thiên Khanh đọc sách một lát mới bắt đầu ngủ trưa.
Lục Chính Phi chăm chú đánh máy thì Trần Thiên Khanh bắt đầu ngủ, động tác trên tay cũng ngừng lại, gã đưa lưng về phía cậu, lúc này xoay người lại, chăm chú nhìn người sau mình.
Lông mi cậu thật dài, lúc nhắm mắt cực kì xinh đẹp, sắc mặt cậu so với lúc mới vào viện đã khá lên, nhưng vẫn còn tái nhợt.
Lục Chính Phi rất muốn vươn tay ra chạm vào mặt cậu, nhưng khi nhìn vẻ mặt đang ngủ của cậu, gã biết mình không được gấp gáp, thời gian còn thật nhiều, thật lâu.