Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

chương 129: 129: tới một người đánh một người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thủ trưởng của thành phố Thanh Thủy cao thịnh mạnh, mỗi năm đều sẽ tổ chức cuộc tụ họp thanh niên tuấn kiệt, mục đích đương nhiên là vì để tìm kiếm và tuyển chọn những người trẻ tuổi có tiềm lực để cho ông ta sử dụng, còn có thể từ đó chọn ra mười thanh niên có thực lực nhất trao tặng danh hiệu mười thanh niên tiêu biểu, cổ vũ cho họ.

Đương nhiên những người trẻ tuổi có thể được mời tham gia bữa tiệc, không giàu sang thì cũng cao quý, đều là quý tộc hào môn trong các tỉnh lân cận hoặc là trong thành phố Thanh Thuỷ, bọn họ để con cái tham gia bữa tiệc này, ngoại trừ để thử vận may có thể được chọn là mười thanh niên tiêu biểu hay không ra, phần lớn là vì để cho bọn họ mở mang hiểu biết và kết giao mạng lưới giao thiệp, cho nên bữa tiệc này cơ bản thuộc về tiệc của xã hội thượng lưu, chỉ có điều đối tượng là người trẻ tuổi mà thôi.

Sáng sớm Vương Thành đã lái xe tới nhà của Hà Hiểu Nghiên, lúc này cô đang dày công trang điểm, mà Hà Dương sau khi nhìn thấy Vương Thành đến, vội vàng đặt bánh mì ăn sáng trong tay xuống, vẻ mặt tươi cười chạy tới nghênh đón.

“Vương Thành, con đã đến rồi! Hiểu Nghiên đang trang điểm ở trên lầu, chú đi gọi nó xuống!”

“Không cần, dù sao thời gian vẫn còn sớm, con chờ đợi cô ấy một lát!” Vương Thành nói xong thì nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy mẹ của Hà Hiểu Nghiên, thuận miệng hỏi: “Dì đâu ạ?”

“Dự án bất động sản Dung Viên ở phía Tây thành phố vừa qua khiến bà ấy đau đầu, mỗi đêm trên công trường đều có người lén lút bán vật liệu xây dựng, nhiều lần cấm không được, sáng sớm hôm nay bà ấy liền tới ban ngành liên quan nhờ quan hệ đi giải quyết chuyện này rồi.

” Hà Dương nói chuyện này cũng là với dáng vẻ đau đầu, loại truyện trộm vặt móc túi là khó xử lý nhất, bắt được thì cũng chỉ là tạm giữ mấy ngày, còn không bắt được, mỗi đêm đều sẽ mất vật liệu.

“Dung Viên bên kia không phái người canh giữ vào ban đêm sao?” Vương Thành nhíu mày, trên công trường bị trộm vật liệu xây dựng thì không có gì mới mẻ, nhưng cảm thấy phái người gác đêm là được rồi mà.

“Phái người gác đêm cũng chẳng ăn thua gì, đối phương có khi lại còn kết bè kết phái, âm thầm trộn không thành thì đổi thành ăn cướp trắng trợn! Dung Viên bên kia cũng rất đau đầu, hơn nữa những người này rất là gian xảo, liên tục thay đổi vị trí, cả công trường to như thế, không trông coi hết được.

” Hà Dương thở dài nói.

Vương Thành khẽ gật đầu, cảm thấy dường như những người này đang tiến hành phá hỏng dự án này một cách có tổ chức, đặc biệt là nhằm vào khối vật liệu xây dựng này, Vương Thành âm thầm để tâm, định sau khi trở về thì điều tra chuyện này một phen.

Rất nhanh, sau khi Hà Hiểu Nghiên trang điểm xong, mặc một bộ áo váy lộng lẫy màu trắng tinh, từ trên lầu đi xuống.

Chỉ thấy bước chân của cô nhẹ nhàng, dáng vẻ thướt tha, mái tóc đen được uốn sóng to, da dẻ trên gò má mịn màng, thêm đồ trang sức tinh xảo, khiến cho Hà Hiểu Nghiên càng thêm xinh đẹp động lòng người, dùng từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung cũng không quá đáng.

Lúc nhìn về phía Vương Thành đã lâu không gặp, trong mắt Hà Hiểu Nghiên đều là sự vui mừng, mà Vương Thành lại nhìn đến có hơi ngơ ngẩn, hôm nay Hà Hiểu Nghiên thực sự quá đẹp, giống như tiên nữ vậy.

“Trông đẹp không?” Hà Hiểu Nghiên có chút hài lòng với biểu cảm Vương Thành nhìn cô, sau khi nhanh chóng thân mật khoát tay Vương Thành, nửa người đều dựa lên trên người anh, lập tức một mùi thơm mùi hoa lan nức mũi toả ra thấm vào ruột gan.

Vương Thành ngửi đến có hơi say mê, xem ra Hà Hiểu Nghiên vẫn chưa xịt nước hoa.

“Rất đẹp.

” Vương Thành gật đầu một cái, trong lòng cảm thấy Hà Hiểu Nghiên cực kỳ xinh đẹp.

Rất nhanh Vương Thành đã lái xe chở Hà Hiểu Nghiên đến khách sạn Nghê Hồng ở trung tâm thành phố, đây là một trong những khách sạn xa hoa nhất trong thành phố Thanh Thủy, người có thể tới đây không giàu sang thì cũng cao quý.

Mà lần này cuộc tụ họp thanh niên tuấn kiệt mà thị trưởng tổ chức lại còn ở lầu tám của khách sạn Nghê Hồng, lúc Vương Thành bọn họ tới, trong bãi đậu xe tất cả đều là xe sang trọng, Ferrari, Porche, Rolls Royce vân vân, đếm cũng không đếm hết.

“Những người tới đây thật đúng là có tiền.

” Trước đây ở nơi khác Vương Thành cũng đã gặp rất nhiều chiếc xe sang trọng, nhưng chưa từng nhiều giống như ở đây, trung tâm thành phố quả nhiên là nơi tụ tập của các con cháu nhà phú hào.

Nhưng mà khách sạn Nghê Hồng này, hình như là ở dưới cờ của tập đoàn Thụy Đàn, nghĩ tới đây, Vương Thành không nhịn được mà có hơi cảm thán sự lợi hại của cha anh.

“Đi thôi, bữa tiệc lần này ở lầu tám, em có hai tấm thiệp mời, trực tiếp đi vào là được rồi.

” Hà Hiểu Nghiên cười xinh đẹp một tiếng, kéo cánh tay Vương Thành đi về phía trước.

Sau khi đi vào bên trong khách sạn Nghê Hồng, chỉ thấy trang trí ở nơi này cũng có phần xa hoa, ngay cả mỗi người phục vụ đều là trai xinh gái đẹp, nhìn rất là mát mắt.

Người đến người đi đều là quan to hiển quý, cho dù đây là sản nghiệp của nhà mình, Vương Thành vẫn nhìn đến có hơi giật mình.

“Đây chính là xã hội thượng lưu à.

Vương Thành lớn lên từ nông thôn nhỏ, đối với các loại hình thái xã hội thì vẫn còn rất xa lạ.

Lúc Vương Thành bọn họ đang chờ thang máy, cách đó không xa đột nhiên có mấy vị trai xinh gái đẹp đi tới, sau khi nhìn thấy Hà Hiểu Nghiên, còn bước nhanh tới phía cô bên này.

“Hiểu Nghiên.

” Một giọng nói mang theo từ tính vang lên ở phía sau lưng bọn người Vương Thành, Vương Thành vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một đám nam nữ trẻ tuổi cao phú soái đi về phía bọn họ bên này.

Lúc Vương Thành quay đầu lại nhìn bọn họ, Hà Hiểu Nghiên cũng nhìn thấy bọn họ, chỉ là bên trong đôi mắt thoáng qua một tia chán ghét, sau đó theo bản năng dựa sát vào Vương Thành hơn.

“Hiểu Nghiên, em cũng tới rồi, vị bên cạnh là??” Vị cao phú soái đang nói chuyện tên là Bạch Nam, hào môn thế gia khá có gốc gác bên trong thành phố Thanh Thủy, xem như là thế gia chỉ đứng sau tứ đại hào môn, nghe nói là một chi nhánh của nhà họ Bạch ở thủ đô, nhưng có rất ít người đi kiểm chứng về nó.

Lúc Bạch Nam nói chuyện, ánh mắt đã dán vào trên người Vương Thành từ lâu, thằng nghèo này ăn mặc tùy ý, quần áo giá rẻ, thế mà lại khiến Hà Hiểu Nghiên thân mật với nó như vậy, trong lòng nổi lên một trận đố kỵ không có lý do.

“Anh ấy là bạn trai của tôi, Vương Thành.

” Hà Hiểu Nghiên thoải mái nói, cô là muốn nói cho Bạch Nam nghe, cô là hoa đã có chủ rồi, đừng tới làm phiền cô nữa.

“Bạn trai em? Chính là thằng nghèo này á??” Ánh mắt Bạch Nam lóe lên một tia trào phúng, nhưng trong lòng lại rất là ghen tị, một thằng nghèo thế mà lại có được Hà Hiểu Nghiên, điều này anh ta không thể dễ dàng tha thứ được.

Hà Hiểu Nghiên cau mày, không muốn để ý đến anh ta nữa, đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Hà Hiểu Nghiên lập tức kéo tay Vương Thành, muốn đi vào trong, lại bị mấy người nam nữ trẻ tuổi Bạch Nam ở phía sau chặn cửa thang máy lại, còn khá là phách lối mà nói.

“Thật ngại quá, cậu Bạch của chúng tôi muốn đi thang máy này, mấy người đi thang bộ đi!”

“Dựa vào cái gì mà thang máy chỉ có thể cho các người đi??” Hà Hiểu Nghiên có chút tức giận, người tham gia tụ họp là ở lầu tám, bây giờ nếu như đi thang bộ, cô mang giày cao gót đoán chừng phải đi đến nỗi đau cả chân.

“Hiểu Nghiên, đương nhiên là em có thể đi thang máy rồi, nhưng mà, thằng nghèo này thì không được!” Bạch Nam rất hài lòng với mấy chó săn này của anh ta, chính là muốn cho tên nghèo này biết mặt một chút, nói xong còn dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Vương Thành.

Ý tứ rất là rõ ràng, nghèo hèn còn muốn tranh giành Hà Hiểu Nghiên với tao, tao chơi chết mày.

“Anh, các người.

” Gương mặt xinh đẹp của Hà Hiểu Nghiên nén giận, đây không phải rõ ràng là ức hiếp Vương Thành hay sao, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, tranh chấp nữa sẽ chỉ ăn thiệt vào mình, cô lập tức nắm tay Vương Thành nói: “Vương Thành, chúng ta đi thang bộ được rồi! Không cần tranh cãi với những người như bọn họ.

“Em mang giày cao gót đi thang bộ không tiện, vẫn là đi thang máy đi.

” Vương Thành có chút quan tâm nói, sau đó chuyển ánh mắt lên trên người Bạch Nam, giọng điệu lạnh lẽo nói.

“Bạch Nam phải không, kêu mấy con chó của anh tránh ra cho tôi, bằng không thì tôi sẽ không khách khí đâu.

“Uầy uầy? Thằng nghèo mày thế mà lại còn dám đe dọa tao?? Không tránh ra đấy thì làm sao, hôm nay ông đây muốn để mày đi thang bộ, muốn không khách khí với tao, tới đây đi, ông đây chờ này.

” Giọng điệu của Bạch Nam phách lối, hoàn toàn không để thằng nhãi nghèo Vương Thành vào trong mắt, hơn nữa bây giờ ở đây bọn họ có năm người, mà Vương Thành chỉ có một, muốn đánh nhau phải không, thế nào cũng sẽ không thua được.

“Đã như vậy, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.

” Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười, tức thời dùng sức đá một cước thẳng lên trên bụng của Bạch Nam, đá anh ta bay ra xa đến mấy mét, trực tiếp ngã như chó ăn cứt ở trên mặt đất.

Nhóm người nhìn tới đây thì hoảng sợ rớt cằm xuống đất, thằng nghèo này nói ra tay thì ra tay, hoàn toàn không để Bạch Nam vào trong mắt! Phải biết rằng Bạch Nam là cậu chủ của nhà họ Bạch đó, lịch sử gia tộc bọn họ lâu đời, gốc gác vững vàng, còn có người lui tới con đường kia, đắc tội với Bạch Nam, tên này đây là muốn chết à!

Sau khi Bạch Nam chật vật từ dưới đất bò dậy, nhưng mà trên mặt dần hiện ra vẻ hung ác, hét lớn đối với mấy người bạn vẫn đang chặn ở của thang máy.

“Con mẹ mày, mấy người còn ngớ ra cái gì, đánh nó cho tôi, đánh chết nó! Xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Lời này lập tức khơi dậy tính tàn độc của mấy người bạn kia, ngoại trừ một người bạn nữ không ra tay ra, ba người bạn nam khác đều vén tay áo lên, hung ác đánh về phía Vương Thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio