Trương Hạo Đông không ngờ Vương Thành lại thích thể hiện đến vậy, trực tiếp tăng phí ăn liên hoan của mỗi một người từ tệ lên đến tệ.
Ở đây có tổng cộng người, tổng nghìn tệ, chi tiền nhanh đến mức không thèm chớp mắt, việc này nằm ngoài dự đoán của Trương Hạo Đông.
Cứ nghĩ tên tiểu tử này ít nhất cũng sẽ đau túi tiền lắm, nhưng hình như nghìn tệ đối với hắn chỉ giống như cọng cỏ, không đáng giá.
Nhưng Vương Thành cũng đã nói rồi, người này không bao gồm Trương Hạo Đông, trực tiếp vả mặt hắn như vậy làm Vương Hạo Đông cực kỳ khó xử.
Có điều tệ tiền đối với Vương Hạo Đông cũng không là gì cả, hắn nói với Vương Thành:
“Tiền ăn của tôi, tôi tự trả, không phiền cậu quan tâm.”
Thấy hắn ta tự trả tiền, Vương Thành nhếch miệng cười, đổi câu chuyện:
”Xin lỗi, tôi đổi ý rồi.
Các cùng lớp Học Viện Truyền Thông chúng tôi họp lớp, người ngoài như cậu tham gia vào làm gì? Mời ra ngoài!”
Cả đám bắt đầu nhôn nhao, Vương Thành trực tiếp đuổi nhị thiếu gia của tập đoàn Minh Dương ra ngoài, khiến mọi người thật sự sốc.
Có câu: vuốt mặt nể mũi, Trương Hạo Đông đường đường là nhị thiếu gia của tập đoàn Minh Dương, thế này chẳng khác nào tát vào mặt anh ta.
Quả nhiên, nghe đến đây, Trương Hạo Đông điên lên.
“Vương Thành, tôi là được Lâm Thiến Thiến mời đến đây, cậu đừng có mà quá đáng.”
Trương Hạo Đông không ngờ, cái tên nghèo Vương Thành này lại muốn đuổi anh đi, quả là một sự sỉ nhục lớn.
“Cái này tôi không quyết được, hay là để mọi người bỏ phiếu, nếu như người muốn anh ở lại vượt quá một nửa, vậy thì tôi cũng sẽ chấp nhận.” Vương Thành nhếch miệng cười.
“Vương Thành, cậu đừng có quá đáng, Hạo Đông là do tôi mời đến, anh ấy là thiếu gia của tập đoàn Minh Dương, không phải là người mà dân thường như anh có thể so sánh được.
Lẽ nào anh không sợ đắc tội với tập đoàn Minh Dương sao?” Lâm Thiến Thiến tức không chịu được cũng lên tiếng chỉ trích, giọng nói mang chút hăm doạ.
Những người khác không dám lên tiếng, lỡ như đắc tội với Trương Hạo Đông, bị tên phú nhị đại này trả thù thì sẽ đáng sợ lắm, bọn họ chọn lặng lẽ đứng ngoài quan sát.
“Một tập đoàn Minh Dương nhỏ bé, tôi còn không coi ra gì.” Vương Thành nhếch miệng cười, không để cho Hạo Đông chút thể diện nào.
“Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn.” Trương Hạo Đông nhếch miệng cười lạnh, Vương Thành lại có thể làm đến cùng như vậy, vậy hắn cũng không nương tay nữa.
Hắn quay lại hét lớn với mọi người.
“Các vị, chuyện đến nước này, tôi có một sự thật nhất định phải nói.”
“Sự thật gì?” Ánh mắt của tất cả đều hướng về Trương Hạo Đông với vẻ mặt tò mò.
“Là chuyện có liên quan đến Vương Thành.” Trương Hạo Đông nhếch miệng cười, cuộc nói chuyện trước đây của Vương Thành với Mã Đại Đông đã bị hắn nghe lén không sót một từ.
Hắn vốn định để cho Vương Thành đắc ý chút, sau đó mới vạch trần.
Xem ra bây giờ không thể để anh ta tiếp tục nữa, bằng không anh ta sẽ leo thẳng lên đầu hắn làm bậy quá.
“Chuyện liên quan đến Vương Thành?” Cậu ấy làm sao?” Mọi người bắt đầu xôn xao.
Ngược lại Vương Thành rất bình thản, anh thực sự không sợ bị phú nhị đại của tập đoàn hạng hai uy hiếp.
“Thật ra Vương Thành là một tên nghèo, chiếc Ferrari hôm nay hắn lái đến đây là do mượn hoặc thuê, bản thân hắn cũng đã mất việc từ lâu, ngay cả tiền nhà cũng không đóng nổi, còn tại sao hắn hào phóng bao mọi người ăn uống là do hắn trúng số nghìn tệ.
Có điều tên ngốc này đã tiêu mất nghìn tệ rồi, thế nên hắn hoàn toàn là một tên nghèo đang thể hiện trước mặt mọi người.”
Trương Hạo Đông nói xong, khoé miệng hiện ra vẻ tự mãn, một cảm giác sảng khoái dâng lên từ đáy lòng hắn.
Nghe vậy, mọi người như lập tức hiểu ra, chiếc Ferrari là đồ đi mượn, điều này khiến thiện cảm của họ đối với Vương Thành lập tức giảm xuống con số .
“Không có việc thì không có việc, mượn Ferrari để thể hiện thì không ổn rồi.”
“Hoá ra Ferrari là xe mượn, còn ở đây thể hiện! Đúng là đồ nghèo.”
Lớp trưởng Hà Quyền nhìn thấy tình thế xoay chuyển trong nháy mắt thì tâm trạng đột nhiên vui mừng không ngớt, nhanh chóng bồi thêm:
“Vương Thành, cậu không có tiền lại đi mượn xe Ferrari để thể hiện, mọi người đều là bạn bè, thành thật với nhau một chút không được sao? Bọn tôi cũng đâu có khinh cậu.”
“Đúng vậy, kinh tế không tốt cũng không sao, nhưng làm màu với bạn bè vậy là sai rồi.”
……..
Ánh mắt mọi người nhìn Vương Thành không còn nhiệt tình như trước mà đồng loạt trốn tránh, có thể thấy rõ bộ mặt khó coi của bọn họ.
Còn Lâm Thiến Thiến xem đến đây thì vui mừng, hoá ra Vương Thành là do trúng số mới có tiền, quả nhiên đều là do anh ta diễn trò.
“Haha, Vương Thành, quả nhiên cậu là một tên nghèo kiết xác, bây giờ bị lật lẩy trước mặt mọi người, xem cậu còn tiếp tục giả vờ như thế nào.”
Xem đến đây, Mã Đại Đông nôn nóng, cậu biết Ferrari là do Vương Thành thuê đến, nhưng bị lật tẩy tại thời điểm này, bị bạn cùng lớp chế giễu, cậu không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Mọi người đều là bạn học, đừng có kiểu nói đểu nhau như vậy có được không?”
“Đại Đông, cậu là cái thá gì, cút sang một bên.” Hà Quyền lớn tiếng mắng.
“Cậu nói lại lần nữa, có tin ông đây đập chết cậu không?” Mã Đại Đông nổi cơn thịnh nộ, xắn tay áo lên định đánh nhau, doạ mọi người sợ hãi lùi lại.
Tên mập họ Mã này nổi tiếng to khỏe, ai dám đánh nhau với hắn chứ.
Vương Thành vươn tay ra ngăn Mã Đại Đông lại, ra hiệu không vội.
“Ferrari không phải tôi mượn hay thuê, cứ gọi điện hỏi cửa hàng bán xe là biết ngay thôi, có nhất thiết ở đây đoán mò không? Thành phố Thanh Thuỷ có một cửa hàng bán xe sang, những người khác không biết số điện thoại, nhưng Trương Hạo Đông chắc là biết nhỉ.”
“Haha, cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Được, hôm nay ông đây sẽ khiến cho cậu hết đường chối cãi, để xem sau này còn dám ra oai với ai.”
Trương Hạo Đông là phú nhị đại, đương nhiên biết số điện thoại của cửa hàng đó, bình thường hắn còn thường đi dạo quanh đó nữa.
Ngay lập tức hắn lấy điện thoại ra gọi, vì để cho mọi người tin hơn, hắn mở chế độ loa ngoài, điện thoại được kết nối ngay sau đó.