Lâm Tĩnh Nhã có côn tam khúc trong tay nên ra tay thậm chí còn tàn nhẫn hơn, phàm bất cứ ai dám tiến đến gần cô đều nghênh tiếp, thường là sau một chiêu đã quật người ngã trên mặt đất.
Trong nháy mắt, mấy người ngã xuống, Trương Hạo Đông thấy vậy âm thầm hít một ngụm khí lạnh.
Hắn không ngờ em họ của Vương Thành quá biến thái, một phụ nữ đơn đả độc đấu nhiều người như vậy vẫn không hề rơi vào thế hạ phong.
"Cô gái này lợi hại quá ~" Trương Thiên Long vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhã thực sự mạnh mẽ như vậy.
"Lên hết cho tao, bắt cho được cô gái này, về sau thưởng cho mỗi người một vạn ~" Trương Thiên Long đột nhiên muốn có được Lâm Tĩnh Nhã.
Nếu có thể khuất phục được cô gái này, thực lực của Trương Thiên Long sẽ mạnh hơn một chút, vì vậy hắn không tiếc thưởng rất nhiều tiền cho những kẻ can đảm.
Phần thưởng lớn tất có dũng phu.
Câu nói này rất đúng.
Bọn côn đồ khi nghe tin anh Long treo thưởng số tiền lớn thì không hề nương tay.
Những tên nằm dưới đất cũng vùng đứng dậy, lấy ra gậy gỗ rồi lại bao vây tiến đánh.
Mặc dù Lâm Tĩnh Nhã rất giỏi đánh nhưng cô không thể chống đỡ được nhiều người, đánh luân phiên đã làm cô tiêu hao thể lực quá nhiều, trên trán bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ, hơi thở có chút rối loạn.
Điều quan trọng nhất là trên người cô đã có vài chỗ bị đánh trúng.
Thấy vậy, Vương Thành nhíu mày, không đợi được nữa.
Anh nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Lưu Hào đang đợi bên ngoài, bảo anh ta dẫn người vào.
Mà Trương Hạo Đông nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhã đang dần kiệt sức, đột nhiên hét lên đầy phấn khích.
"Haha, cô ta sắp chịu hết nổi rồi, các anh em thêm sức vào."
Đồng thời khi hắn nói, ánh mắt giống như rắn độc lại chuyển sang Vương Thành, trong lòng thầm tàn nhẫn.
"Vương Thành, đợi tí nữa em họ mày ngã xuống, tao xem mày còn giả bộ thế nào.
Ông đây phải bắt mày quỳ trên đất gọi tao là ba, nếu không khó mà hả được cơn giận này.”
Lúc này tâm trạng Trương Hạo Đông rất tốt, hình như hắn đã nhìn thấy cảnh mình chuẩn bị giẫm nát Vương Thành dưới chân.
Nhưng mà Lâm Tĩnh Nhã vẫn ngoan cường chống cự, trên mặt đất có ít nhất mười người ngã xuống, một người chọi lại hai mươi người, đánh luân phiên mà có thể hạ gục một nửa số người, quả thực rất ấn tượng.
Trương Thiên Long thấy vậy vừa đau lòng vừa kích động.
Hắn đau lòng vì cấp dưới của mình một lúc bị đánh hạ quá nhiều, nhưng lại vui mừng vì em họ của Vương Thành dường như ngày càng yếu đi, một số vết thương bắt đầu xuất hiện trên người cô.
“Chà chà, cô em này đánh khá giỏi, nhưng cuối cùng sẽ bại trong tay tao.” Trương Thiên Long tìm một vị trí thoải mái, tiếp tục ngồi xuống ghế thái sư xoay quả cầu đá trong tay, bắt đầu thả lỏng tâm tình thư giãn.
Không sớm thì muộn, Lâm Tĩnh Nhã sẽ thua.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng hô, sau đó một thằng nhóc phụ trách tuần tra bên ngoài vội vàng chạy vào, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Trương Thiên Long, lo lắng báo cáo.
"Anh Long, bên ngoài anh Hào mang theo một tốp người vào."
"Anh Hào? Có phải là Lưu Hào không?" Vẻ mặt Trương Thiên Long kinh ngạc, trên đường phố chỉ có Lưu Hào được gọi là anh Hào.
“Đúng, là Lưu Hào.” Thằng nhóc gật đầu xác nhận.
"Anh Hào và tao nước giếng không phạm nước sông.
Anh ta dẫn người đến đây là có ý gì? Mang theo bao nhiêu người?" Trương Thiên Long cau mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Hình như có hơn trăm người ~" Thằng nhóc lo lắng đáp.
"Cái gì? Hơn trăm người." Trương Thiên Long kinh hãi, anh Hào chỉ có hơn một trăm thủ hạ, rõ ràng dẫn tất cả tới, đây là muốn tiêu diệt hắn sao?
Nghĩ đến đây, Trương Thiên Long không thể quan tâm đến chuyện gì khác nữa, hắn nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị hỏi anh Hào đang muốn làm gì.
Nhưng vừa mới đứng dậy, cửa phòng chữ Bính đột nhiên bị người dùng sức đá văng ra, sau đó Lưu Hào mặc áo dài đen, để râu quai nón dẫn theo hơn một trăm người không hề kiêng dè xông vào.
"Anh Long, đã lâu không gặp."
Nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Hào, trán Trương Thiên Long lập tức đổ mồ hôi, vội vàng xun xoe bước tới chào hỏi.
"Sao anh Hào lại ở đây? Thất lễ không đón tiếp từ xa, thất lễ không đón tiếp từ xa." Trương Thiên Long vội vàng cười chào hỏi, thực lực của Lưu Hào mạnh hơn hắn rất nhiều, lúc này anh ta mang theo hơn trăm người, nếu không giả vờ nịnh nọt thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Trương Hạo Đông lúc này cũng sững sờ, sao Lưu Hào có thể xuất hiện vào thời khắc mấu chốt này, hơn nữa nhìn tư thế người đến là không có ý tốt.
Lưu Hào cũng không thèm liếc nhìn Trương Thiên Long mà đảo qua đám người, đột nhiên dán mắt vào Vương Thành đang ngồi trên ghế, thấy anh còn nguyên vẹn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh ta vội vàng đi đến bên cạnh Vương Thành, đến gần thì khẽ cúi đầu chào.
"Vương thiếu gia, tôi đến muộn, để cậu kinh sợ rồi."
Ngay khi câu này nói ra, Trương Thiên Long lập tức sửng sốt, nhìn thấy thái độ kính nể của Lưu Hào, coi Vương Thành như ông chủ, vừa rồi hắn còn đang nghĩ cách đối phó Vương Thành và thu phục em họ của cậu ta.
"Xong rồi, xong rồi, lần này mình đụng phải thứ dữ rồi ~" Trương Thiên Long đổ mồ hôi trán, không còn tâm tình nào để nghịch hai cục đá, thầm suy nghĩ làm thế nào để nịnh bợ Vương Thành hay nhất, để chuyện lớn cũng biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, điều quan trọng là giữ mạng trước.
Còn Trương Hạo Đông thì càng kinh ngạc không nói nên lời, mồ hôi lạnh vô thức chảy xuống, cơ thể khẽ run lên.
"Làm sao có khả năng, tên nghèo mạt này dựa thế anh Hào từ khi nào..." Trương Hạo Đông nuốt khan, lúc này cục diện trong phòng lập tức đảo ngược, hắn làm sao dám kiêu ngạo nữa.