Nhà họ Tôn cũng được coi là gia đình thượng lưu nhất nhì ở thành phố Thanh Thủy.
Họ tham gia vào nhiều ngành nghề khác nhau như khách sạn, bất động sản, Internet và ăn uống.
Đây là gia tộc có triển vọng nhất trong những gia tộc thượng lưu ở thành phố Thanh Thủy.
Bản thân Tôn Diệu ngoài việc là phú nhị đại giàu có còn mở được một công ty bất động sản, tài sản của hắn cũng không ít.
Suốt mấy năm nay hắn theo đuổi Hà Hiểu Nghiên nhưng đều bị cô từ chối, nhưng hắn không có ý định từ bỏ, khi nhìn thấy Hà Hiểu Nghiên ở bữa tiệc, hắn lập tức tham gia.
“Đã lâu không gặp ~” Hà Hiểu Nghiên lễ phép chào hỏi, sau đó mặc kệ hắn, bầu không khí có chút ngượng ngùng, còn Lâm Nghệ Phân có vẻ rất thích vị Tôn Diệu này.
"Tôn Diệu, tính tình Hiểu Nghiên nhà ta như vậy, cậu đừng lấy làm lạ!"
"Không sao đâu dì, cháu quen rồi.
Nghe nói vốn công ty của chú bị kẹt ở khu đất phía đông thành phố, nếu cần thì cho cháu biết, gia đình cháu muốn huy động vốn một tỷ vẫn có khả năng.” Tôn Diệu tự tin nói, hắn đã điều tra kỹ tình hình công ty của Hà Dương trước khi đến đây và muốn thông qua ba của Hà Hiểu Nghiên để có được cô.
"Thật không? Hay quá ~" Lâm Nghệ Phân lập tức mừng rỡ.
"Nào, ngồi đây với dì."
Tôn Diệu cũng không ngồi xuống mà lấy ra một hộp quà tinh xảo đưa cho Hà Hiểu Nghiên.
"Hiểu Nghiên, đây là chiếc vòng tay hoa hồng vàng K của Cartier anh mang về từ nước M, cho em."
Hà Hiểu Nghiên không nhận, thậm chí không thèm nhìn, nhưng mẹ cô ngạc nhiên trước tiên và đứng dậy.
"Vòng tay hồng vàng K của Cartier, chiếc này ít nhất cũng phải hơn một trăm nghìn!"
“Tôi xin lỗi, Tôn Diệu, tôi đã có bạn trai rồi, đừng làm phiền tôi nữa.” Hà Hiểu Nghiên trực tiếp từ chối.
“Em có bạn trai rồi sao??” Tôn Diệu nghĩ rằng Hà Hiểu Nghiên từ chối mình theo thói quen, đúng lúc này Vương Thành bước vào phòng bao cao cấp, anh đứng ở cửa tìm nhóm Hà Hiểu Nghiên.
“A, Vương Thành đến rồi ~” Hà Dương tuy đang ngậm điếu thuốc nhưng vẫn dán mắt vào cửa, vừa thấy Vương Thành xuất hiện thì lập tức rút tàn thuốc ra, sau đó chào hỏi nồng nhiệt.
Hà Hiểu Nghiên nhìn thấy Vương Thành đi tới cũng cười tươi như hoa, cô đẩy Tôn Diệu ra và đi theo Hà Dương đến đón Vương Thành.
Tôn Diệu xấu hổ dám đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt ghen tị rơi trên người Vương Thành, nhìn thấy Hà Hiểu Nghiên thân mật ôm lấy cánh tay Vương Thành, vui vẻ mỉm cười, hai mắt hắn như sắp bốc hỏa, lòng bàn tay không nhịn được siết chặt thành nắm đấm.
"Dám cướp Hiểu Nghiên khỏi tay tôi, muốn chết ~" Ánh mắt Tôn Diệu dữ tợn.
Thấy vậy, Lâm Nghệ Phân muốn tiến tới an ủi nhưng lại bị Tôn Diệu gạt ra, Lâm Nghệ Phân tự rước nhục, vẻ mặt xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên Vương Thành đến khách sạn Hồng Thái, nhưng anh nhớ rằng khách sạn này thuộc sở hữu của tập đoàn Đỉnh Hòa, là tài sản của cha anh.
"Vương Thành, sao giờ mới tới? Chú đã hút gần xong một bao thuốc." Hà Dương cười nịnh nọt, ông nôn nóng muốn gặp Vương Thành đương nhiên là có mục đích.
“Vương Thành, chúng ta vào đó ngồi đi!” Hà Hiểu Nghiên trìu mến ôm lấy cánh tay Vương Thành, vẻ mặt vui vẻ muốn anh qua đó ngồi.
"Hiểu Nghiên, cha và Vương Thành có chuyện cần bàn bạc.
Con với mẹ đi trước, chút nữa sẽ trả Vương Thành cho con." Hà Dương sốt sắng đưa Vương Thành đến một góc khuất người, dĩ nhiên có mục đích.
“Được rồi!” Hà Hiểu Nghiên chỉ có thể ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi.
“Chú, chú tìm cháu có chuyện gì sao?” Vẻ mặt Vương Thành bối rối, không biết Hà Dương tìm mình có chuyện gì.
"Là như vậy, chú mua một mảnh đất ở phía đông thành phố, lúc đầu nói có thể xây khách sạn, nhưng giờ lại hối hận.
Chuỗi vốn của công ty đều bị kẹt ở đó, vì vậy chú muốn tìm cháu để tìm vốn đầu tư.” Hà Dương khá ngượng ngùng nói.
“Chú còn thiếu bao nhiêu?” Vương Thành nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên giúp ông, thứ nhất, ông là ba của Hà Hiểu Nghiên, Vương Thành không thể nhìn gia đình cô phá sản được.
Thứ hai, anh cũng có thể tận dụng cơ hội lần này nắm cổ phần khách sạn của công ty Hà thị để củng cố sức mạnh của bản thân.
"Một tỷ, chú sẽ chia cho cháu tám phần trăm cổ phần ~" Hà Dương suy nghĩ một hồi nói.
"Cháu sẽ đưa chú hai tỷ, nhưng cháu muốn hai mươi phần trăm cổ phần.
Ngoài ra, cháu sẽ giúp chú giải quyết vấn đề xây khách sạn trên khu đất trống." Vương Thành cảm thấy tám phần trăm quá ít nên anh trực tiếp tăng cổ phần lên hai mươi phần trăm.
"Hai tỷ ~" Hà Dương hít sâu một hơi, Vương Thành này đúng là giàu có, vung tay một cái xuất ra hai tỷ không chớp mắt, so với Tôn Diệu kia chi một trăm triệu còn phải thông qua qua gia tộc, hai người khác nhau một trời một vực.
Ngoài ra, Vương Thành còn có thể giải quyết vấn đề khách sạn trên khu đất trống, quá tốt, ông lập tức hào hứng đồng ý: "Được, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, chú cũng chỉ có một đứa con gái là Hiểu Nghiên, cuối cùng cũng để lại cho hai đứa thôi."
Giải quyết xong vấn đề của công ty, tâm trạng Hà Dương rất sảng khoái, khi nhìn Vương Thành, ánh mắt càng nhìn càng vui vẻ.
Lúc Hà Dương và Vương Thành đang bàn bạc trong góc, đột nhiên một người đàn ông trung niên nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của Hà Dương, đoán rằng cậu nhóc này có thể là công tử nhà giàu bí ẩn nào đó nên không khỏi tò mò đi tới hóng chuyện.
"Anh hai, thiếu gia này là ai, sao không giới thiệu với mọi người?"
Người đàn ông này là con trai thứ ba của Hà Thịnh, tên Hà Anh Thành.
Ông là vua cửa hàng bách hóa nổi tiếng ở thành phố Thanh Thủy.
Cửa hàng bách hóa do ông đứng tên chiếm một phần ba danh ngạch cửa hàng bách hóa ở thành phố Thanh Thủy, ông là người giàu hạng hai có quyền thế lớn.
“Đây là Vương Thành, bạn trai của con gái tôi.” Hà Dương không thích người em trai thứ ba này, nhất là ông ta có quyền lực nhất, có điềue dù sao cũng là anh em nên ngoài mặt vẫn phải ra vẻ thân thiết .
Trong khi nói, ông cũng giới thiệu Vương Thành với người em Hà Anh Thành của ông.
“Chào chú ba ~” Vương Thành lễ phép đáp lại.
“Vương Thành?” Hà Anh Thành liếc mắt đánh giá cách ăn mặc bình thường của Vương Thành, hơi khinh thường nói: “Đang làm nghề gì, trong nhà ba mẹ làm gì?
"Cháu đang ở công ty giải trí Hoành Điếm, vừa được thăng chức quản lý, ba mẹ cháu đều ở quê..." Vương Thành chưa nói xong thì Hà Anh Thành đã sốt ruột ngắt lời.
"Được, được rồi, tôi hiểu rồi.
Vừa hay bên kia có chút chuyện, đi trước nhé ~"
Hà Anh Thành lắc đầu với vẻ mặt chán ghét, ông không ngờ Hà Dương lại đi xun xoe một thằng nhóc nghèo ở nông thôn, thật khiến ông rất thất vọng, vốn còn tưởng đó là một công tử giàu có và quyền quý.
Sau khi biết Vương Thành là một gã nghèo, ông thậm chí không muốn nói một lời với Vương Thành, còn không quên chế nhạo Hà Dương trước khi rời đi.
"Anh hai, không ngờ mắt nhìn của con gái anh quá tệ.
Nó tìm một thằng nhà quê nghèo làm bạn trai, anh còn ra vẻ nịnh nọt nữa..."
"Mắt chó nhìn người thấp kém, cút ngay đi.
Sớm muộn gì mấy người cũng quỳ xuống bợ đỡ ta." Hà Dương rất tức giận, nhưng nghĩ đến chính mình trèo lên cây to như Vương Thành liền giả vờ.
Vương Thành cũng thấy ông ta không thích và khinh thường mình, anh cười nhưng không quan tâm, hay ho gì đi tức giận một người không quan trọng.