Thời gian trôi qua, nhìn thấy người đến triển lãm Kim Dương ngày càng nhiều, mấy người Vương Thành cũng theo dòng người tiến vào, Hà Hiểu Nghiên khoác tay Vương Thành, nửa người dựa sát vào anh thể hiện mối quan hệ rất thân mật như một đôi tình nhân thật sự.
Tôn Diệu càng nhìn càng tức, anh ta đi theo sau với tâm trạng rất tồi tệ.
Cũng may lúc bước vào sảnh triển lãm bị những đồ sưu tầm quý giá làm cho lóa cả mắt khiến hắn ta tạm thời quên đi cơn phẫn nộ.
Lúc này Vương Thành cũng đang choáng váng trước bộ sưu tập đồ cổ của ông Hà, không những về số lượng rất nhiều mà còn về chất lượng cực quý giá.
Chỉ tính gần món đồ trong bộ sưu tập mà giá trị đã không dưới một tỷ rồi, xem ra ông lão rất giàu có.
“ Vương Thành, cậu xem chiếc trâm này đẹp quá!” Hà Hiểu Nghiên kéo tay Vương Thành đến gần một chiếc hộp trưng bày bằng thủy tinh, ở đó có một chiếc trâm cài tóc nhìn đơn giản nhưng vô cùng đẹp, chắc là đồ của người xưa đeo.
“ Không tồi, quả thức rất đẹp!” Vương Thành cũng rất thích chiếc trâm này, đáng tiếc đây là của ông Hà, chắc hẳn ông ấy cũng không định bán.
“ Chúng ta đến nơi khác xem tiếp đi!” Vương Thành quan tâm nắm tay Hà Hiểu Nghiên đưa cô đến những nơi khác dạo quanh.
Ở đây ngoại trừ trâm cài, tranh chữ, đồ ngọc, tiền cổ thì còn có cả đồ sắt cổ.
Không ít người xem đến mức mê mẩn, ở dưới một số vật phẩm trưng bày còn có bảng giới thiệu chi tiết.
Ví dụ như chiếc mũ giáp sắt mà Vương Thành đang xem lúc này.
“ Mũ giáp này thế mà là đồ mà danh tướng thời Hán Vệ Thanh đã từng đội qua, ông ấy làm sao có thể sưu tầm được thế.” Vương Thành rất tò mò, mấy loại đồ này người bình thường sẽ không sưu tầm nổi, xem ra ông Hà cũng không đơn giản đâu.
“ Cái mũ sắt này có gì đẹp đâu, lại đây xem váy thời Đường đi.” Hà Hiểu Nghiên không hề thấy hứng thú mới mấy thứ như mũ giáp sắt lạnh lẽo này, ngược lại cô chỉ có hứng thú với váy áo thời nhà Đường.
Vương Thành cười cười, sau khi thưởng thức hết những món đồ này thì đi tiếp vào trong, Hà lão gia đã ở trước mặt rồi.
Hôm nay Hà Thịnh mặc một bộ thanh sam nhìn vừa giản dị nhưng không kém phần khí thế, phong độ.
Ông đứng đó chào hỏi với người qua lại, đa số đều là những người có danh tiếng, nhìn ông cười có vẻ rất vui.
Đây là lần đầu tiên ông tổ chức triển lãm cá nhân sau khi nghỉ hưu.
Mà khả năng đây cũng là lần cuối cùng triển lãm trong cuộc đời mình rồi nên ông rất để ý đến nó.
“ Ông nội.” Hà Hiểu Nghiên nhìn thấy Hà Thịnh thì hào hứng kéo Vương Thành đi qua đó.
“ Hiểu Nghiên, cháu cũng tới à!” Hà Thịnh cười rất vui vẻ, trong mấy đứa cháu có mấy đứa chỉ biết ăn hại khiến ông rất đau đầu, chỉ có Hà Hiểu Nghiên là biết phấn đấu nỗ lực nên ông rất thích cô.
Vương Thành cũng bước tới chào hỏi với ông.
Ông cũng gật đầu với anh an ủi nói.
“ Vương Thành đấy à, đợi lát nữa cho dù Viên đại sư có thông báo kết quả như nào cũng đừng tức giận, ông cũng không trách cháu, cháu cũng đừng cảm thấy mất mặt.
Cháu tặng cái gì ông cũng đều vui cả.
Lời ông lão nói rất có sức an ủi, cũng là vì lo nghĩ cho anh, mặc dù ông lão cũng cảm thấy đồ Vương Thành tặng có khả năng là đồ giả nhưng ông không hề để ý.
Ông chỉ quan tâm Vương Thành có lòng tặng quà là đủ rồi, thật giả không quan trọng.
“ Dạ.” Vẻ mặt Vương Thành rất bình tĩnh.
Mặc dù anh đã sớm biết đồ của mình là đồ thật nhưng ông lão nói gì anh cũng muốn giải thích nhiều, tất cả cứ đợi Viên Sùng, Viên đại sư kiểm định lại một lần là được.
“ Đừng chắn trước mặt tôi.” Vương Thành vừa nói xong thì bị một người đứng đằng sau đẩy ra, hóa ra là Tôn Diệu cùng với mấy đứa cháu nhà họ Hà đi tới.
“ Ông nội, buổi triển lãm hôm nay tuyệt quá, ít nhất cũng hơn trăm người tới rồi! Cháu vừa đi dạo một vòng, đồ sưu tầm cũng hơn thứ! Thật sự rất tuyệt vời.” Hà Long là một tên ăn hại hàng thật giá thật, thứ hắn ta giỏi nhất cũng là nịnh hót.
“ Tên nhóc lừa đảo này, nhìn trúng món đồ gì rồi phải không, muốn xin ông chứ gì…” Hà Thịnh cười nói, chút tâm tư của Hà Long ông liếc mắt là nhìn thấu.
“ Ông nội đỉnh thế, chưa gì đã bị ông nhìn ra rồi.
Vậy ông tặng cháu thanh bảo kiếm không tên đi! Cháu thấy nó ngầu chết đi được, rất phù hợp với khí chất của cháu.” Lời Hà Long vừa dứt, ông lão liền đen cả mặt.
“ Làm sao có thế, thanh bảo kiếm này ông còn đang nghi ngờ là bảo kiếm của Trung Sơn Tĩnh vương, có giá trị nghiên cứu rất cao, không thể cho cháu được.”
“ Keo quá đi.” Hà Long lầm bầm, còn những người khác thì nở nụ cười.
Tôn Diệu đứng trong đám người liếc mắt nhìn Vương Thành, nhếch miệng khinh thường.
Sau đó hắn rút ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo từ trong túi áo đưa tới trước mặt ông Hà.
“ Giáo sư Hà, hôm nay cháu mang đến tặng ông một bảo bối, đảm bảo ông sẽ thích, nó cũng sẽ tô điểm thêm màu sắc cho buổi triển lãm ngày hôm nay của ông.”
Vừa nói, Tôn Diệu vừa mở hộp ra, bên trong có một chiếc ngọc bội thuần sắc trắng.
Ông lão vừa nhìn thấy chiếc ngọc bội này thì hai mắt lập tức phát sáng.
“ Đây, đây là….” Ông lão cầm ngọc bội lên tỉ mỉ quan sát một lượt, tự cảm thấy chiếc ngọc bội này không đơn giản nhưng nhất thời cũng không nhìn ra được cái gì, dù sao ông cũng phải người có trong nghề.
“ Đây là một chiếc ngọc bội thời nhà Hán được khai quật, nghe nói là ngọc bội đeo bên người của đại thần Ban Siêu.” Tôn Diệu vừa nói vừa đắc ý liếc nhìn Vương Thành, mảnh ngọc bội này hắn ta phải tốn hơn triệu để mua về tay chỉ để lấy lòng ông Hà.
“ Ồ? Ngọc bội của Ban Siêu??” Ông lão quả nhiên dần dần nở nụ cười, sờ nó không nỡ bỏ ra.
“ Miếng ngọc bội này không rẻ phải không.”
“ Chỉ cần giáo sư Hà thích thì bao nhiêu tiền cũng đáng giá cả.” Tôn Diệu nở nụ cười đắc ý.
“ Tôn Diệu à, cháu có tâm quá! Vừa mới tặng ta một bức tranh triệu, bây giờ lại tặng ta miếng ngọc bội của Ban Siêu, có phải có việc gì muốn nhờ ông già đây không.” Trong lòng ông Hà vẫn còn tỉnh táo lắm.
“ Cháu chỉ muốn hiếu kính ngài thôi ạ.
Ba cháu thường nói ông ấy được nhận rất nhiều giúp đỡ từ ông nên dặn cháu phải biết tôn sư trọng đạo.” Lời Tôn Diệu nói thì rất hay nhưng mục đích thật sự thì chỉ hắn ta mới biết được.
“ Tốt, vẫn là ba con hai người có tấm lòng! Ta trông vào cháu đấy, về sau có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói với ta một tiếng.” Hà Thịnh vừa lòng nói.
Lời tâng bốc của Tôn Diệu khiến cho ông lão rất vui.
Hắn ta lập tức liếc mắt nhìn về phía Vương Thành đang đứng trong đám người cười đắc ý, trong lòng thì tự cảm thấy hài lòng lắm.
Cậu lấy cái gì đấu với tôi, cứ đợi đi, tôi sẽ thu phục từng người từng người một bên cạnh Hà Hiểu Nghiên.
Đến lúc xong xuôi cũng sẽ là lúc cậu bị đá ra ngoài.
Tôn Diệu mơ rất đẹp, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hai bức tranh đang được treo ở trung tâm khu vực triển lãm.
Đợi đại sư Viên Sùng thẩm định ra kết quả thì đó sẽ là đòn trí mạng cho Vương Thành, khiến anh thân bại danh liệt, kể cả ông Hà cũng không bảo vệ nổi anh.
Tôn Diệu đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi, hắn còn bí mật mời cả phóng viên đến để đến khi bức tranh giả được công bố sẽ cho bóc phốt Vương Thành một tên nhà quê nghèo nàn dùng tranh giả theo đuổi bạch phú mỹ nhưng không ngờ bị đại sư vạch trần, chạy trốn vội vã.
Chỉ nghĩ đến đây thôi mà lòng Tôn Diệu đã sướng rơn rồi.
Chỉ cần bức tranh của Vương Thành là đồ giả thì Tôn Diệu tin rằng với thủ đoạn của mình đủ khiến Vương Thành thân bại danh liệt, chức trưởng phòng của anh cũng không làm được nữa.
“ Dám đấu với tôi, chơi chết cậu.” Hai mắt Tôn Diệu lóe sáng.
Trong lúc hắn ta đang tự sướng trong lòng thì bên ngoài bỗng xôn xao, sau có hắn nghe thấy một tiếng kêu lớn.
“ Viên đại sư đến rồi, Viên đại sư đến rồi.”
Viên Sùng, đại sư giám định đồ cổ hàng đầu được giới đồ cổ thành phố Thanh Thủy công nhận, đã tới rồi.
Ông ngay lập tức nhận được vô số sự săn đón đến từ những người yêu đồ cổ có mặt ở đây.
Đến cả ông Hà cũng tự mình đến đón, còn Tôn Diệu nhìn thấy cảnh này thì nở nụ cười lạnh.
“ Trời cũng giúp ta! Vương Thành, lần này cậu không đắc ý được lâu nữa đâu.”