Vương Thành lấy một mạch ra hơn mười phần thỏa thuận thu mua, hơn nữa đều là lấy giá cả gần như khiến người khác nhục nhã để thu mua cổ phần trong tay của Lâm Diệp.
Đây thực sự là đang tát vào mặt của anh ta,Vương Thành chính là muốn giáo huấn anh ta một chút, nhìn xem tên công tử bột này sau này còn dám đối nghịch với anh hay không.
Sắc mặt Lâm Diệp tái xanh, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Liễu Bội Bội cũng không ngờ Vương Thành thế mà lại ác như vậy, trong lúc nhất thời càng có hơi chột dạ trong lòng!
Nhưng mà tình thế bức bách, Lâm Diệp không thể không kí tên lên nhiều bản thỏa thuận thu mua như vậy, bằng không hôm nay có thể sẽ phải bị phế ở chỗ này.
Đang trong khách sạn của mình, bị người khác ép thành như thế này, đây xem như là ngày uất ức nhất của Lâm Diệp.
Mà Lâm Diệp ký xong dường như sức lực toàn thân đã bị rút sạch, xụi lơ ngã ngồi trên ghế.
“Cảm ơn, cậu Lâm.” Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười, cất hết tất cả những thỏa thuận thu mua kia, sau đó dẫn người đi.
Mã béo thì theo sát phía sau, thu đội những người mà ông ta mang đến.
“Mã béo, lần này cảm ơn ông.” Vương Thành vừa cười vừa nói, lần này cũng may là có Mã béo này, bằng không hôm nay có thể anh sẽ phải ngỏm tại đây rồi.
“Đây đều là điều tôi nên làm, đi thông thả cậu Vương.” Mã béo đích thân đưa Vương Thành đến cổng, còn mở cửa xe cho anh vào.
Sau khi Vương Thành tạm biệt Mã béo thì lái xe thẳng trở về.
Giữa đường, Vương Thành giao hết hơn mười phần thỏa thuận cho Lâm Tĩnh Nhã, sau đó bảo cô ấy chuyển giao cho Trần Hào Thành, để ông ta đi xử lý những hạng mục thu mua một cách cụ thể.
Trong hơn mười phần thỏa thuận này, Vương Thành ghi người thua mua mới là Tập đoàn Đỉnh Hoà, mà ngoài mặt Vương Thành chỉ là chân chạy vặt thay người ta kí tên, làm như vậy, thứ nhất vừa có thể tránh bại lộ thân phận của mình, thứ hai là có thể khiến những thế gia kia kiêng dè một chút.
Vậy thì ngay cả Triển lãm Kim Dương kia dưới tên Vương Thành cũng được anh chuyển sang danh nghĩa của Tập đoàn Đỉnh Hoà.
Dù sao Tập đoàn Đỉnh Hoà và Trần Hào Thành ở thành phố Thanh Thuỷ vẫn khá có sức ảnh hưởng, muốn đụng đến Vương Thành anh, cũng phải nhìn xem sắc mặt của Trần Hào Thành.
“Vương Thành, ban nãy thực sự làm em sợ muốn chết! Chỉ là làm sao mà anh quen ông béo kia thế, trông dáng vẻ thật hung hãn.” Hà Hiểu Nghiên ngồi trên xe đến bây giờ gương mặt xinh đẹp vẫn còn có hơi trắng, nhớ tới tình cảnh đánh nhau trước đó, tinh thần vẫn có chút căng thẳng, tim đập nhanh hơn.
“Ông ta là người của tổng giám đốc Trần chúng ta, nên anh được hưởng một ít ánh sáng của ông chủ.
Với lại những cổ phần thu mua được này tất cả đều thuộc về tập đoàn Đỉnh Hòa, anh chỉ là chân chạy vặt thôi.” Vương Thành cười nói, tạm thời anh còn chưa muốn để Hà Hiểu Nghiên biết, nếu muốn giấu những thế gia kia, vậy cũng chỉ có thể giấu cả Hà Hiểu Nghiên.
“Ồ ồ, sau này anh vẫn nên ít qua lại với những loại người thế này đi, trông quá đáng sợ luôn.” Hà Hiểu Nghiên cũng không quá thích Mã béo này, dáng vẻ quá hùng ác.
“Ừ, nghe em hết, buổi tối chúng ta tới Bích Thủy Vân Thiên ăn cơm đi!” Tâm trạng hôm nay của Vương Thành không tệ, dự định trải qua bữa tối dưới ánh nến với Hà Hiểu Nghiên, tiện thể khao Lâm Tĩnh Nhã.
Cùng lúc đó bên trong khách sạn Hảo Vọng Giác.
Đánh mất phần lớn cổ phần dưới tên mình, tâm trạng Lâm Diệp cực kỳ tệ oải và nóng nảy, nhưng mà Triệu Nam bị đập lên đầu hai cái lại không cam tâm cứ như vậy mà rời đi.
“Cậu Lâm, chuyện này của cậu tôi cũng đã giúp xong rồi, khoản tiền một triệu thanh toán sau khi kết thúc còn lại lúc nào thì giao cho tôi, còn có tiền thuốc men của tôi và các anh em, có phải cậu cũng nên giao ra hay không?”
“Chuyện cũng không thành công, anh còn không biết xấu hổ mà nói chuyện tiền bạc với tôi.” Lâm Diệp không khỏi có hơi nổi giận, Triệu Nam này không có ít lợi gì cả, còn muốn khoản tiền còn lại và tiền thuốc men.
“Được, đừng để bố mày gặp lại mày!” Triệu Nam cũng không muốn ép anh ta quá, dẫu sao cái tên này còn có sự chống lưng của nhà họ Lâm sau lưng, nhưng lần sau gặp phải, anh ta sẽ không khách khí như thế.
“Chúng ta đi, anh em!” Triệu Nam ôm vết thương trên đầu, dẫn các đàn em trực tiếp rời khỏi.
Mà các bảo vệ bên trong căn phòng, nhìn thấy tâm trạng Lâm Diệp không tốt, nào dám tiến lên trêu chọc anh ta, cũng thức thời lùi xuống.
Chỉ còn lại có Liễu Bội Bội, lúc này cô ta cũng không biết nên làm gì, tình huống thế này sợ là sẽ không đầu tư cho nhà cô ta nữa, nhưng cô ta vẫn không cam tâm cứ như vậy mà vứt bỏ, dù sao trong tay Lâm Diệp vẫn còn có dòng tiền mười triệu đô la.
“Anh Lâm, anh cũng đừng nản chí, dẫu sao không phải trong tay anh có mười triệu đô sao? Nếu không thì anh đầu tư vào sản nghiệp của nhà chúng tôi đi, tôi có thể giúp anh Đông Sơn tái khởi.”
Không phải là Liễu Bội Bội thực sự có lòng muốn giúp anh ta Đông Sơn tái khởi, mà chỉ là coi trọng mười triệu đô trong tay anh ta.
Nếu không có số tiền này, có lẽ Liễu Bội Bội đã rời khỏi nơi này từ lâu rồi.
“Đông Sơn tái khởi?? Chỉ bằng cái sản nghiệp đút tiền kia của nhà các cô, ném vào bao nhiêu đều mất bấy nhiêu, ở cái thành phố Thanh Thuỷ này không có kẻ ngu dốt nào sẽ ném tiền vào nhà các cô, cô vẫn là nên dẹp cái ý định này đi.” Lúc này Lâm Diệp nhìn thấy Liễu bội bội thì tức giận không có chỗ xả ra, anh ta cũng sắp mất hết tài sản, thế mà còn muốn bảo anh ta vung tiền, anh ta cũng chỉ còn lại một lá bài tẩy cuối cùng, bất kể thế nào cũng không thể dùng trên người Liễu Bội Bội.
Trước mắt muốn báo thù chỉ có thể dựa vào sức mạnh gia tộc, về phần Liễu Bội Bội đã không còn bao nhiêu giá trị lợi dụng, huống chi nhà cô ta đã muốn phá sản, đừng đợi đến lúc đó đốt tới trên người anh ta.
Nghe xong lời này, Liễu Bội Bội cũng coi như là tuyệt vọng đối với Lâm Diệp này rồi, đồng thời cũng rất tức giận.
Thì ra Lâm Diệp chưa từng nghĩ tới muốn đầu tư vào nhà cô ta, lại còn lợi dụng cô ta để theo đuổi Hà Hiểu Nghiên.
Bận rộn nhiều ngày như vậy, cuối cùng đều coi như là công dã tràng, còn vì điều ấy mà mất đi sự tin tưởng và tình chị em của Hà Hiểu Nghiên.
Nghĩ tới đây, Liễu Bội Bội không khỏi có hơi hối hận, hơn nữa cũng trở nên tuyệt vọng và mù mịt về con đường phía trước của mình.
Vào buổi tối, Vương Thành dẫn Hà Hiểu Nghiên và Lâm Tĩnh Nhã tới Bích Thuỷ Vân Thiên ăn cơm chúc mừng.
Hoàn cảnh nơi này rất tốt, món ăn cũng cực kỳ ngon miệng.
Cho dù có là người ăn ít giống như Hà Hiểu Nghiên, cũng đã ăn không ít thứ, còn đặc biệt giới thiệu lên vòng bạn bè một phen.
“Vương Thành, đồ ăn ở Bích Thuỷ Vân Thiên thực sự rất ngon, nhưng mà đắt quá!” Hà Hiểu Nghiên líu lưỡi không nói nên lời.
“Nếu muốn ăn, sau này mỗi ngày anh dẫn em tới đây ăn.” Vương Thành cười rồi nói.
Chút tiền ấy với anh hiện nay đúng là chẳng đáng gì.
“Đừng, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, lần sau vẫn là nên tới nhà của em ăn đi, cha em cứ giục em dẫn anh về nhà em đây, ông ấy nhớ anh rồi.” Hà Hiểu Nghiên cười khúc khích, chợt đưa chai nước khoáng trong tay cho Vương Thành, có chút nũng nịu nói.
“Vương Thành, giúp em mở nắp chai đi!”
Vương Thành không khỏi cười một tiếng, cô nàng này học được dáng vẻ này lúc nào thế chứ.
Lúc bọn họ ra tới cửa, đám người Vương Thành gặp Liễu Bội Bội hồn bay phách lạc, lúc này đang chờ ở cửa.
“Bội Bội.” Hà Hiểu Nghiên để ý tới cô ta đầu tiên, vội vàng chạy tới: “Sao cậu lại ở đây?? Không phải cậu đang ở cạnh tên công tử bột kia sao?”
Hà Hiểu Nghiên học theo Vương Thành, cũng gọi Lâm Diệp là công tử bột.
“Là mình nhìn thấy vòng bạn bè của cậu có để địa điểm ở đây, mới tới đây.” Liễu Bội Bội dừng lại một lúc, sau đó mới dấy can đảm nói: “Hiểu Nghiên, trước đó là mình có lỗi với cậu, mình ở đây nói xin lỗi với cậu, nhưng mà bây giờ cậu có thể giúp mình một chuyện được không?”
“Giúp đỡ? Giúp cái gì?” Hà Hiểu Nghiên có chút quan tâm hỏi.
“Mắt xích tài chính trong công ty của cha mình sắp gãy rồi, nhà mình chẳng mấy chốc nữa sẽ phá sản, cậu có thể xin cha của cậu, giúp nhà mình đầu tư một chút hay không?” Liễu Bội Bội gần như là cầu xin mà nói.
“Bỏ vốn đầu tư?? Nhưng mà tiền của cha mình đều bỏ vào mảnh đất bên phía Đông thành phố kia rồi, ông ấy cũng chẳng còn tiền rồi.” Hà Hiểu Nghiên cũng khá là khó xử, cô cũng rất muốn giúp Liễu Bội Bội, nhưng mà lực bất tòng tâm.
Liễu Bội Bội đã đoán ra được kết quả này từ trước, chỉ là trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
“Vậy các cậu chơi trước, mình sẽ không quấy rầy các cậu nữa!” Liễu Bội Bội nói xong thì muốn rời đi ngay, mà Hà Hiểu Nghiên lại không đành lòng, lập tức nghĩ tới Vương Thành.
“Vương Thành, không phải ông chủ của anh là Trần Hạo Thành sao, ông ấy chắc chắn có cách, anh giúp Bội Bội một chút đi.”
Liễu Bội Bội vừa nghe thấy ông chủ của Vương Thành là nhân vật có tiếng Trần Hào Thành của thành phố Thanh Thuỷ, có chút giật mình, thảo nào Mã béo hoành hành ở phía Nam thành phố lại giúp đám Vương Thành.
Bây giờ xem ta, cổ phần Vương Thành mua từ trong tay Lâm Diệp, rất có thể cũng là mua giúp đám Trần Hào Thành.
“Một thằng nhóc nông thôn nghèo như anh, có tài có đức gì mà mời được tổng giám đốc Trần giúp đỡ.” Nói thật, Vương Thành không muốn giúp Liễu Bội Bội này.
Người phụ nữ này lại nhiều lần giúp đỡ tên công tử bột kia đối phó với anh, không so đo với cô ta đã là không tệ rồi.
Hơn nữa lời này là nói cho Liễu Bội Bội nghe, trước đó cô ta cứ luôn nhục mạ Vương Thành, thằng nông thôn nghèo, không xứng ở bên bạch phú mỹ như Hà Hiểu Nghiên.
Hiện tại Vương Thành chính là muốn dùng câu chính cô ta nói để nhục mạ cô ta.
Liễu Bội Bội xấu hổ không chịu nổi, nhớ tới những lời nhục mạ Vương Thành lúc trước thì rất là hối hận.
Nhưng mà cô ta biết, nếu có thể mời được Trần Hào Thành ra tay, vậy thì nhà cô ta sẽ được cứu rồi, cách này là hy vọng duy nhất của nhà cô ta.
Nghĩ tới đây, Liễu Bội Bội lại bất chấp, cuối cùng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vương Thành, nói lời xin lỗi.
“Vương Thành, trước kia là do tôi không đúng, tôi xin lỗi anh! Hy vọng anh có thể nể mặt Hiểu Nghiên, tha thứ cho tôi, cầu xin anh giúp tôi lần này.
Cầu xin anh...”