Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dư Phi cười ha hả, lấy một thanh socola ra và nói: “Nếu một người ăn thì còn gọi gì là trò chơi nữa? Phải cùng ăn.”

Mạc Trọng Đan ồ một tiếng, sau đó hỏi: “Thế thì sao?”

Dư Phi đưa thanh socola tới giữa hai người: “Cậu một bên, cô ấy một bên, ăn đến khi nào chỉ còn một đoạn ở giữa, càng ngắn càng thành công.”

Mạc Trọng Đan kinh ngạc, trò chơi gì thế này? Trên thế giới còn có trò chơi tốt như vậy ở trên người anh sao?

Ánh mắt Mạc Trọng Đan lúc ấy hơi tối đi, anh chậm rãi quay đầu nhìn Nguyễn Thanh, tầm mắt dừng lên đôi môi màu hồng đào của cô. Môi Nguyễn Thanh màu hồng nhạt, to sôn vào trông càng thêm căng mọng. Khóe miệng cô hơi cong lên, dù không cười cũng mang theo ý cười.

Đôi môi này, anh cũng đã từng được thưởng thức qua.

Đó là cảnh hôn lần đầu tiên, làm toàn thân anh đều giật mình.

Dư Phi thấy Mạc Trọng Đan bị kinh sợ thì cười đắc ý, đưa thanh socola cho anh rồi nói: “Bắt đầu đi!”

Mạc Trọng Đan ngơ ngác nhìn thanh socola trong tay, vẫn chưa thể tin được. Trước khi yêu đương, anh và Nguyễn Thanh đã diễn cảnh hôn một lần, nhưng đó chưa thật sự là một nụ hôn. Quá tốt! Thật ra vì mới xác định quan hệ chưa được bao lâu nên Mạc Trọng Đan cũng cố gắng kiềm chế khát vọng, sợ dọa đến cô.

Có cơ hội ngay trước mắt, không nhận lấy chính là kẻ ngốc.

Mạc Trọng Đan run rẩy nhận lấy thanh socola. Dự Phi thấy vậy thì sợ ngây người: “Cậu đến mức này ư?”

Mạc Trọng Đan không để ý đến anh ta, anh ngậm lấy một đầu, sau đó hơi cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh.

Thanh socola đưa tới trước mặt Nguyễn Thanh, cô mỉm cười, tiến lên ngậm lấy nốt đầu còn lại.

Không gian bỗng nhiên yên lặng, bọn họ nhìn đối phương, dường như có thể nghe thấy hai tiếng tim đập.

Dư Phi đợi một lúc, cuối cùng cũng thốt lên: “Hai người làm thật đấy à! Tôi cũng có ép buộc hai người đâu!”

Mạc Trọng Đan nhẹ nhàng cắn một miếng, vang lên tiếng tạch, thanh socola bị đứt đoạn. Nguyễn Thanh cười cong tít hai mắt, cũng cắn một miếng. Trò chơi chính thức bắt đầu.

Mạc Trọng Đan vẫn luôn đợi khoảng cách hai người ngày càng gần, thanh socola ngày càng ngắn, trong lòng càng ngày càng khẩn trương. Đôi nhiên môi anh mềm nhũn, anh ngẩn ngơ, nhìn Nguyễn Thanh gần trong gang tấc.

Nguyễn Thanh cười với anh, sau đó cầm thanh socola còn ngắn ngủn một đoạn nói với Dư Phỉ: “Đạo diễn anh xem, cái này đủ ngắn chưa.”

Dư Phi cũng hoảng sợ, hai người thật sự tiếp xúc cơ thể sao? Biết chơi quá vậy?

Vốn anh ta cũng đã chuẩn bị xong hình phạt, thực tế điều quan trọng nằm ở hình phạt trò chơi cơ. Càng nhiều trò chơi thì tư liệu sống càng nhiều. Đương nhiên Dư Phi không có ý định làm bọn họ qua cửa, vậy nên cm giới hạn gần như là hôn nhau luôn rồi.

Đa số mọi người đều sẽ chọn thua trò chơi này. Dư Phi vốn nghĩ như vậy.

Nhưng hai người này chưa bao giờ làm theo kịch bản. Dư Phi suy nghĩ một lúc nếu lúc này nói với ảnh đế: Hay là chúng ta làm lại lần nữa đi?

Anh ta run rẩy, ảnh đế giết mình là cái chắc!!!

Vì thế, Dư Phi chỉ có thể cười nói: “Hai người đã thông qua!!! Chúc mừng chúc mừng, vào đi thôi, vào đi thôi!”

Mạc Trọng Đan rụt rè gật đầu, sau đó kéo Nguyễn Thanh nhanh chóng chạy đi. Dư Phi tươi cười nhìn theo bóng dáng bọn họ phất tay, đột nhiên khựng lại: “Bọn họ chạy cái gì? Ế, mà không đúng, sao lại nắm tay nhau?”

Mạc Trọng Đan kéo Nguyễn Thanh vào trong thang máy, người quay phim phía sau vội vàng muốn vào theo nhưng Mạc Trọng Đan không hề chờ đợi, trực tiếp đóng cửa thang máy lại.

Người quay phim đang vác máy quay cực kỳ tủi thân: “….”

Cửa vừa đóng lại, Mạc Trọng Đan liền xoay người nhìn Nguyễn Thanh, sau đó hỏi: “Làm một lần nữa không?”

Nguyễn Thanh ồ lên, chỉ vào máy quay thang máy: “Có cameras.”

Mạc Trọng Đan tiến lên một bước ôm chặt lấy cô: “Không liên quan.”

Dứt lời, anh cúi đầu hôn xuống.

Cameras gì đó…… Ai thích thì đi mà quản!

Buổi tối, Dư Phi bảo mọi người xuống dưới cùng nhau ăn cơm.

Tất cả mọi người đã trở lại, sau đợt này, quan hệ giữa các thành viên trong nhóm càng thêm thân thiết hơn.

Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh thì trực tiếp vượt qua mối quan hệ bạn bè, trở thành người yêu, quan hệ giữa hai người họ càng thêm chặt chẽ.

Mọi người ngồi quây quần bên nhau, đương nhiên bữa cơm này vẫn không thể thiếu trò chơi được.

Mọi người lập tức kêu lên một tiếng: “Chúng tôi vừa mới xuống máy bay, mệt chết rồi, không thể ăn cơm xong hẵng chơi sao?”

Người nói chuyện là Tô Tuyết, cô ấy cười nói: “Quê của Thanh Hải vừa hay nằm bên cạnh khu du lịch, chúng tôi chơi quá hăng say, còn chưa kịp nghỉ ngơi nữa.”

Hạ Thanh Hải liền cười nói: “Còn một số nơi chưa đưa tiền bối đi, thật đáng tiếc. Lần sau tiền bối có thể đưa người nhà mình tới, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho tiền bối.”

Tô Tuyết cười ha hả vỗ vai anh ta: “Nếu vậy thì tôi phải bị muôn vàn thiếu nữ mưu sát sao?”

Hai người bèn cười to, những người khác vẻ mặt lạnh nhạt, không hiểu được bọn họ đang cười cái gì.

Bên nhóm của Tuyên Hồng Lâm và Dịch Triết Hằng tương đối yên tĩnh, hai người nói chuyện rất có cảm giác thanh nhã lịch sự.

Dịch Triết Hằng ôn hòa cười nói với Tuyên Hồng Lâm: “Chắc hẳn bên của bọn họ rất náo nhiệt.”

Tuyên Hồng Lâm mỉm cười gật đầu, cô ấy cười tương đối lạnh lùng, cũng phù hợp với tính cách của cô ấy.

“Đúng vậy!” Tuyên Hồng Lâm mỉm cười trả lời.

Mà nhóm của Tuyết San và Nghiêm Hoán vẫn ngọt ngào thắm thiết như cũ, không có chuyện gì cũng mắt đưa mày lại, mặt đỏ tim đập một phen.

Thấy bọn họ đã nghỉ ngơi đủ rồi, lúc này Dư Phi mới ôm một quả bom mô hình tới và nói: “Chúng ta chơi trò truyền bom.”

Hạ Thanh Hải lập tức nhấc tay: “Tôi biết, tôi biết cái này, chúng ta phải xếp thành một vòng, sau đó truyền bom cho người bên cạnh. Cuối cùng quả bom dừng lại trong tay ai thì người đó phải chịu phạt.”

Dư Phi cười khích lệ: “Đúng vậy, đồng chí Thanh Hải nói rất đúng.”

Mọi người bị cách nói của Dư Phi chọc cười, anh ta tiếp tục nói: “Nhưng mà, trò chơi của chúng ta có chút khác biệt.”

Mọi người đều ngây người, chỉ là giống truyền bóng thôi mà, có gì khác biệt?

Dư Phi cầm quả bom mô hình trong tay, nói: “Chúng ta làm ngược lại. Quả bom cuối cùng nằm trong tay ai thì người đó có thể yêu cầu một người chơi khác làm một chuyện, bao gồm cả việc nhường đồ ăn.”

“Wow! Có thể như vậy ư?”

Nghiêm Hoán nhanh chóng giơ tay hỏi: “Vậy chúng tôi có thể ôm khư khư quả bom đó không truyền đi được không?”

Dư Phi cười gian một tiếng: “Đương nhiên chúng tôi cũng đã suy xét tới vấn đề này. Mỗi người không được ôm quả bom quá giây. Hay nói cách khác là bắt buộc phải truyền. Trò chơi này quan trọng ở phút cuối, xem chúng ta có giữ được quả bom trong tay không. Hơn nữa, nếu ai ôm quả bom đó quá lâu thì phải chịu phạt.”

Mọi người lập tức hiểu ra, hình phạt có lẽ liên quan đến bữa cơm chiều nay.

Mọi người ngay lập tức xua đi những tâm tư trong lòng. Một bên thì mắng trò chơi biến thái, một bên lại bắt đầu chuẩn bị chơi.

Dư Phi giao quả bom cho Dịch Triết Hằng, sau đó âm nhạc vang lên. Dịch Triết Hằng nhanh chóng truyền bom cho người bên cạnh là Tuyên Hồng Lâm, Tuyên Hồng Lâm lại truyền cho người khác.

Cứ như thế truyền qua truyền lại, Dư Phi nhắc nhở: “Không được ôm quá lâu đâu! Nếu bị tôi bắt được là phải chịu phạt đấy!”

Mọi người hoảng sợ nên gia tăng tốc độ hơn. Ván đầu tiên là Tuyên Hồng Lâm bắt được bom, cô lập tức nói với Hạ Thanh Hải: “Tôi muốn một món trên bàn Thanh Hải.”

Hạ Thanh Hải kêu rên rồi ngã xuống mặt đất, mọi người đều bật cười.

Cứ thế chơi mấy lượt, dường như ai cũng có cơ hội bắt được quả bom.

Đa số tình huống sẽ là giành đồ ăn, thi thoảng sẽ giao cho đối phương mấy nhiệm vụ không dễ hoàn thành.

Lúc gần kết thúc, khi Tào Tuyết San nắm giữ quả bom trong tay, cô ta đã phải suy xét rất lâu.

Xác suất bắt được bom lần nữa quá thấp, hay nói cách khác, cô ta chỉ có một cơ hội duy nhất này.

Là giành đồ ăn, tương tác xào CP với Nghiêm Hoán, hay là…

Cô ta nhìn về phía Mạc Trọng Đan, phá hủy —— Thanh Sơn.

Thật ra trong lòng đã có đáp án, cô ra cười nhìn Mạc Trọng Đan hỏi: “Tiền bối, tôi rất thắc mắc! Anh đã có người mình thích chưa?”

Tào Tuyết San cười dịu dàng, khẽ liếc Nguyễn Thanh: “Tôi nghe thấy một đồng nghiệp nói, anh đã từng mua bánh sinh nhật về nhà, nhưng hôm đó không phải sinh nhật anh. Chẳng lẽ là… sinh nhật của người anh thích sao?”

Tào Tuyết San hỏi Mạc Trọng Đan vấn đề này làm mấy người Tuyên Hồng Lâm cũng không kịp phản ứng.

Nhưng vấn đề này…… Hỏi rất hay.

Tất cả mọi người tò mò đều nhìn Mạc Trọng Đan, Nguyễn Thanh cũng kinh ngạc một hồi, sau đó lại tò mò nhìn anh.

Mạc Trọng Đan đang ngồi xếp bằng, cũng không bất mãn vì câu hỏi này. Anh đột nhiên cười nói: “Đúng vậy.”

Trong lòng mọi người tức khắp nhảy lên.

Mẹ ơi! Tôi đang trực tiếp ăn dưa sao?

Mạc Trọng Đan liếc mắt nhìn Nguyễn Thanh, tiếp tục nói: “Khi tôi mới ra mắt, có một tiền bối đã giúp tôi, vì thế tôi đã bắt đầu thích cô ấy. Mỗi năm, vào ngày sinh nhật của cô ấy, tôi đều sẽ mua bánh kem mang về.”

Tào Tuyết San cười đắc ý, nhìn về phía Nguyễn Thanh.

Chỉ thấy Nguyễn Thanh vậy mà đỏ mặt, Tào Tuyết San thầm mắng trong lòng: Đồ trà xanh, cô đỏ mặt cái gì chứ!

Chắc chắn là muốn lăng xê CP đây mà, không biết xấu hổ muốn chiếm vị trí đối tượng yêu thầm của người ta.

Tào Tuyết San sao có thể để cô được toại nguyện?

Cô ta lại lớn mật hỏi: “Vậy hai người đã ở bên nhau chưa? Nghe ý của anh, chắc người đó cũng ở trong giới hả?”

Mạc Trọng Đan nhẹ nhàng cười: “Đây được coi là câu hỏi thứ hai chứ?”

Dư Phi nhanh chóng đáp: “Ừ ừ, cái thứ hai.”

Mạc Trọng Đan lại nói: “Mặc dù là câu hỏi thứ hai, nhưng tôi cũng đồng ý trả lời. Chúng tôi đã ở bên nhau!”

Dư Phi: “!!!” Mẹ nó cậu định công khai yêu đương trong chương trình của tôi sao???

Tào Tuyết San càng thêm đắc ý nhìn Nguyễn Thanh, chỉ thấy Nguyễn Thanh mặt càng thêm đỏ.

Tào Tuyết San: ……

Mạc Trọng Đan thoải mái thở dài: “Khoảng thời gian trước tôi đã tìm cô ấy thổ lộ tâm ý, cô ấy đồng ý rồi.”

“Hả? Khoảng thời gian trước? Vậy tức là trước đó cậu yêu thầm?” Tuyên Hồng Lâm bắt được trọng điểm.

Mạc Trọng Đan lại cười: “Đây là câu hỏi thứ ba. Đúng vậy, yêu thầm rất nhiều năm.”

Hạ Thanh Hải bẻ tay ngón tính toán, phát hiện: tiền bối, cùng giới, khoảng thời gian trước hình như đều ở bên cạnh người nào đó. Anh ta đột nhiên yên tĩnh như gà nhìn Nguyễn Thanh.

Mạc Trọng Đan duỗi tay ôm lấy quả bom của Dư Phi, trước khi trò chơi bắt đầu, anh lại nói: “May mắn là khi tôi tỏ tình, cô ấy cũng thích tôi. Chứng tỏ mọi nỗ lực của tôi…. đã không uổng phí.”

Ngay lập tức, trong lòng mọi người đều lên xuống, Weibo đêm nay chắc là sẽ sập đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio