Nhưng có lẽ ông trời đang trừng phạt cô nói dối, mới một năm sau khi cô và Nghiêm Dĩ Bạch chia tay, mẹ cũng mắc bệnh thận.
Khác với bệnh nan y của cô, bệnh của mẹ trị được, chỉ cần có tiền.
Vì vậy cô mới kiếm tiền như điên, chỉ
Vì muốn cứu mẹ.
Cô đã từng nghĩ, ý nghĩa duy nhất trong phần sinh mệnh không còn lại bao nhiêu của mình chính là cứu mẹ, nhưng không ngờ rằng, cô lại gặp anh.
Thằng nhóc nghèo lúc trước biến thành cậu cả nhà họ Nghiêm, mà cô, không còn là thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát nữa, mà lại biến thành một người sắp chết.
Xem ra hai người bọn họ, đời này nhất định phải bỏ qua nhau.
Nhưng lúc này.
.
trong giờ phút cuối cùng của sinh mệnh, cô thật sự rất muốn gặp anh một lần.
.
Tuy rằng lý trí không ngừng nói với cô, không được gặp lại Nghiêm Dĩ Bạch, nhưng trên tình cảm cô vẫn không nhịn được gọi cú điện thoại này.
Có lẽ là lần cuối cùng rồi.
Ông trời ơi, để con tùy hứng một lần, trước khi chết gặp anh ấy được một lần thôi.
Như vậy, có lẽ khi con chết, trong đầu vẫn có hình dáng và mùi hương của anh.
.
Do dự mãi, cuối cùng Tô Nhược Vân vẫn bấm dãy số kia, vài tiếng tút tút kéo dài, đường dây điện thoại được kết nối.
"Alo.
" Giọng nói mất kiên nhẫn của Nghiêm Dĩ Bạch nhanh chóng vang lên từ điện thoại.
"Là em.
" Tô Nhược Vân nhẹ giọng mở miệng, giọng nói mang theo run rẩy khó nhận ra, "Nghiêm Dĩ Bạch, hôm nay anh rảnh không, em muốn gặp anh một lần.
"
Người đàn ông bên kia điện thoại trầm mặc một lát, nhưng rất nhanh, giọng nói lạnh như băng vang lên từ trong điện thoại –
"Gặp tôi? Dựa vào cái gì?"
Giọng nói của Nghiêm Dĩ Bạch lạnh lùng, như con dao băng đâm vào tim Tô Nhược Vân.
Cô nhịn xuống xúc động muốn khóc, tiếp tục ôn tồn cầu xin: "Bởi vì em muốn gặp anh.
.
Nghiêm Dĩ Bạch, chỉ lần này thôi, để em gặp anh một chút được không? Xem như em cầu xin anh.
.
"
Cho dù là khi ở bên nhau, hay là sau khi chia tay, cô chưa từng cầu xin Nghiêm Dĩ Bạch lần nào, đây là lần đầu tiên cô cầu xin anh.
Thấp hèn như vậy, hèn mọn như vậy.
Đơn giản là cô muốn trước khi chết, gặp anh một lần.
Cô cố gắng hạ mình như thế, nhưng đáp lại cô, là giọng nói càng lạnh lùng hơn của Nghiêm Dĩ Bạch trong điện thoại –
"Tô Nhược Vân, nhưng tôi không muốn gặp cô.
"
Nhưng tôi không muốn gặp cô.
Sáu chữ đơn giản, nhưng mỗi chữ đều tràn đầy sự chán ghét sâu đậm, trong phút chốc bóp nát trái tim Tô Nhược Vân thành phấn vụn.
Cơ thể cô khẽ run lên, điện thoại trong tay suýt chút nữa rơi xuống.
Không muốn gặp cô ư.
Nghiêm Dĩ Bạch, đúng là thành thật.
.
"Em hiểu rồi.
" Cho dù đầu ngón tay cầm điện thoại đều run rẩy, nhưng Tô Nhược Vân vẫn buộc bản thân ra vẻ bình tĩnh mở miệng, "Em làm phiền anh rồi, thật xin lỗi, mong anh bảo trọng.
"
Một câu đơn giản, lại như thể lấy hết sức lực cả người cô, vừa nói xong, Tô Nhược Vân liền vội vã cúp điện thoại, nước mắt tràn mi.
Cuối cùng.
.
Cô vẫn không gặp được anh.
Nhưng mà, có lẽ như vậy cũng tốt.
Hai người bọn họ.
.
đã định sẵn sẽ bỏ qua nhau không phải sao?
Tô Nhược Vân nhịn xuống cảm xác chảy máy trong tim, quay đầu nhìn về phía mẹ trên giường bên cạnh, vươn tay, nắm lấy tay mẹ.
Mẹ vẫn còn đang hôn mê, nhưng cô vẫn nhẹ giọng mở miệng: "Mẹ.
.
mẹ yên tâm, nhất định con sẽ cứu mẹ.
.
"
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Âu Dương Túc, kiên định mở miệng: "Bác sĩ Âu Dương, bắt đầu phẫu thuật đi.
"
Âu Dương Túc đau lòng nhìn cô gái trên giường bệnh, gật đầu, ra hiệu cho bác sĩ gây mê bên cạnh gây mê cho cô.
Theo thuốc mê chậm rãi tiêm vào cơ thể Tô Nhược Vân, cô cảm thấy ý thức của mình bắt đầu hơi mơ hồ.
Giây cuối cùng trước khi hôn mê, cô vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn điện thoại trong túi vô khuẩn.
Màn hình điện thoại đen kịt, không có bất kỳ tin nhắn và cuộc gọi nào.
Cô không khỏi bất đắc dĩ cong môi.
Xem ra, Nghiêm Dĩ Bạch thật sự không quan tâm sống chết của cô chút nào.
.
Thế nhưng.
.
Như vậy cũng tốt, chờ có một ngày, nếu anh vô ý biết tin cô đã chết, vậy cũng sẽ không đau khổ nhỉ?
Như vậy, thật sự rất tốt.
.
Chỉ cần anh hạnh phúc, là được rồi.
.
Tô Nhược Vân từ từ nhắm mắt lại, ý thức hoàn toàn tan rã.
.
.