Sau này nghe người làm trong nhà nói mới biết anh là tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia đã được đưa lên sàn chứng khoáng, thực lực hùng hậu vân vân và vân vân.
"Thích không?"
Trên chóp mũi Nghiêm Dĩ Bạch vẫn còn đổ mồ hôi.
Tô Nhược Vân có chút dở khóc dở cười, nếu bạn hoặc người thân của cô làm gì, nhất định cô sẽ rất cảm động.
Thế nhưng Nghiêm Dĩ Bạch lấy thân phận gì tặng mình những thứ này? Tới tận bây giờ, hai người bọn họ vẫn chưa xác định thân phận, còn chưa biết quan hệ thế nào.
Rất có thể cô hoàn toàn chỉ là người xa lạ, chẳng qua là anh nhận nhầm người mà thôi.
"Anh chuẩn bị cho tôi à?"
"Đương nhiên.
"
Tô Nhược Vân nhíu mày hơi tò mò, "Sao anh biết tôi thích hoa thủy tiên?"
"Bởi vì em là Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân thích hoa thủy tiên.
"
Câu trả lời của anh khiến cô bật cười, nhưng nụ cười của cô nhanh chóng biến mất, dường như có điều ngẫm nghĩ về câu nói của Nghiêm Dĩ Bạch.
Nghiêm Dĩ Bạch hiểu rõ, "Anh đã thả Âu Dương Túc rồi, bây giờ anh ta không sao, anh nghĩ chắc lát nữa anh ta sẽ liên lạc với em.
"
"Thật ư?" Tô Nhược Vân có chút bất ngờ.
"Đúng vậy, anh cho phép hai người tiếp tục làm bạn, nhưng em không thể rời khỏi chỗ anh.
"
Tô Nhược Vân tưởng rằng Nghiêm Dĩ Bạch đã hiểu anh nhận nhầm người rồi, nghe thấy câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống.
"Tại sao? Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tôi không phải Tô Nhược Vân, tôi là Tô Nhược.
"
"Chuyện này em nói không tính.
" Câu đầu tiên của Nghiêm Dĩ Bạch đã bác bỏ cô.
Tô Nhược Vân bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng rất thích hoa thủy tiên trước mắt, cũng bị cảnh tượng này làm kinh ngạc, nhưng cô vẫn thở phì phò trở về phòng mình, bữa sáng cũng không thèm ăn.
Xưa nay Nghiêm Dĩ Bạch không biết dỗ dành người khác, ai cũng biết thái độ lạnh như băng và tính cách cao ngạo của anh.
Nhưng cứ mỗi lần khi ở bên Tô Nhược Vân, anh hoàn toàn trở thành một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời.
Thấy Tô Nhược Vân không ăn sáng, anh bảo người chuẩn bị khay, đích thân bưng đồ ăn đến cửa phòng cô.
"Em mở cửa đi, tôi có chuyện nói với em.
"
Sau khi Nghiêm Dĩ Bạch gõ cửa, thấy không có ai mở cửa lúc này mới lên tiếng.
Nhưng trong phòng không có chút động tĩnh nào.
Nghiêm Dĩ Bạch bất đắc dĩ chậc lưỡi, "Nếu em không mở cửa, vậy anh sẽ nhốt em ở đây, cả Âu Dương Túc em cũng không được gặp.
"
Chưa tới vài giây, Nghiêm Dĩ Bạch đã nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, ngay sau đó cửa mở ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn khổ não của Tô Nhược Vân xuất hiện, Nghiêm Dĩ Bạch lập tức vui vẻ, "Sao mặt mày đau khổ như vậy? Anh có làm gì em đâu.
"
Anh bưng đồ ăn định vào, nhưng lại bị Tô Nhược Vân cản ngoài cửa.
"Có chuyện gì, anh nói ở đây là được.
" Vẻ mặt cô không vui.
Nghiêm Dĩ Bạch biết tại sao Tô Nhược Vân lại kháng cự mình như vậy, anh cũng biết chính sách cường quyền không đúng.
Những gì Âu Dương Túc nói tối qua anh đã dùng điện thoại ghi âm lại hết, nếu bây giờ lấy ra cho Tô Nhược Vân nghe, cô sẽ biết năm năm trước quan hệ của cô và mình là gì.
Nhưng một khi lấy ghi âm ra cũng chính là tiết lộ chuyện mình từng làm tổn thương Tô Nhược Vân năm đó.
Vì vậy Nghiêm Dĩ Bạch đối với chuyện này có chút do dự, không biết có nên đưa cho cô nghe hay không.
Âu Dương Túc cũng đã nói, khả năng Tô Nhược Vân khôi phục trí nhớ rất nhỏ.
Nếu lấy ghi âm ra cho cô biết quá khứ của mình, nhưng cô lại hoàn toàn không nhớ ra cũng sẽ tạo thành phức tạp rất lớn đối với cô.
Bây giờ dáng vẻ Tô Nhược Vân ngây thơ đáng yêu, Nghiêm Dĩ Bạch thật lòng hi vọng cô có thể mãi mãi như vậy.
Những ký ức đau đớn kia, không nhớ cũng được.
.