Tô Nhược Vân đau lòng tuyệt vọng, lính cứu hỏa khoác cho cô một tấm thảm phòng cháy, xuyên qua trong dòng người, đã không có ai chú ý tới cô nữa.
Ngay cả tấm thảm trên người trượt xuống Tô Nhược Vân cũng không phát hiện, cả người mất hồn lạc phách đi trong đám đông, muốn đi đâu, chính cô cũng không biết!
Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tô Nhược Vân như vậy, trong lòng Tô Hinh Nhi lại không có một chút thoải mái nào.
Giây phút đó, Tô Hinh Nhi cũng mới thật sự hiểu ra, hai người bọn họ yêu nhau, rốt cuộc có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm.
Ngay lúc Tô Nhược Vân mất hồn đi ở trong đám người, đột nhiên có người gọi tên Nghiêm Dĩ Bạch.
"Người này được cứu ra từ bên trong sao? Anh ta tên là Nghiêm Dĩ Bạch sao?" Có người lính cứu hỏa ở bên kia dò hỏi.
Tô Nhược Vân giống như phát điên chạy tới bên kia, nhìn thấy Nghiêm Dĩ Bạch được mọi người nâng lên xe cứu thương, lúc này Nghiêm Dĩ Bạch đã hoàn toàn không biết gì nữa, hôn mê bất tỉnh.
Tô Nhược Vân leo lên xe cứu thương, nhân viên y tế muốn đuổi cô đi xuống, nhưng Tô Nhược Vân nói mình là vợ của anh, nhân viên y tế mới giữ cô lại.
Đến bệnh viện, Nghiêm Dĩ Bạch được đưa vào phòng cấp cứu, Tô Nhược Vân vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Rất nhiều lần khi y tá đi ngang qua bên cạnh cô, nhắc nhở Tô Nhược Vân, trên người cô cũng có rất nhiều vết thương, nhắc cô đi xử lý một chút, nhưng mà Tô Nhược Vân đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Nghiêm Dĩ Bạch ở phòng cấp cứu bốn năm tiếng đồng hồ, Tô Nhược Vân ở bên ngoài một tấc cũng không rời, cho đến khi Nghiêm Dĩ Bạch được đưa ra, Tô Nhược Vân là người đầu tiên vọt lên.
"Dĩ Bạch, Dĩ Bạch, anh nhìn em đi, em là Tô Nhược Vân.
"
Y tá lại đẩy cô sang một bên, "Người bị thương bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, không nghe được âm thanh của cô đâu? Có chuyện gì thì cô đi nói với bác sĩ đi.
"
Sau đó, y tá đẩy Nghiêm Dĩ Bạch đến phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ ở phòng cấp cứu đi ra, Tô Nhược Vân đi lên túm lấy cánh tay cô ta, bác sĩ còn có chút kinh ngạc nhìn cô, "Cô là ai?"
"Tôi là vợ của Nghiêm Dĩ Bạch, tôi muốn hỏi một chút tình trạng của anh ấy bây giờ như thế nào rồi.
"
"Tình trạng của anh ta không lạc quan lắm, cần ở phòng chăm sóc đặc biệt quan sát một thời gian, trên người anh ta nhiều vết bỏng có diện tích lớn, lại hít quá nhiều khói đặc, tốt nhất là cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.
"
Sau khi Tô Nhược Vân nghe được bác sĩ nói những lời này, giống như là sét đánh giữa trời quang, cả người ngồi bệt xuống dưới đất.
Một tiếng sau, Tô Nhược Vân đi tới bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, sau khi cầu xin bác sĩ và y tá một lúc lâu, sau đó bọn họ mới cho phép Tô Nhược Vân mặc trang phục đặc thù, mới để cô vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Tô Nhược Vân vẫn luôn ở bên cạnh Nghiêm Dĩ Bạch, đôi mắt không rời khỏi gương mặt anh giây phút nào.
Hoặc là cầm tay Nghiêm Dĩ Bạch ngơ ngẩn, hoặc là không ngừng lầm bầm lầu bầu với Nghiêm Dĩ Bạch.
Ngày hôm sau sau ngày Nghiêm Dĩ Bạch được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Tô Hinh Nhi đến ngoài cửa phòng bệnh, nhìn thấy hai người ở bên trong, có chút xúc động.
Tô Hinh Nhi đứng yên ở đó rất lâu, cô ta cảm nhận được nội tâm của mình, rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào?
Lúc này, Âu Dương Túc cũng tới.
Tô Hinh Nhi biết Âu Dương Túc, cũng biết u Dương Túc thích Tô Nhược Vân.
Thế nhưng bọn họ không nói gì, đều đứng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn hai người ở bên trong.
Cuối cùng Tô Hinh Nhi thở dài một hơi, chuẩn bị rời khỏi chỗ này, cô ta đã thấy rõ ràng, hai người Tô Nhược Vân và Nghiêm Dĩ Bạch yêu nhau như thế nào.
Ngay cả bản thân cô ta khi nhìn thấy Tô Nhược Vân gọi Nghiêm Dĩ Bạch, đều cảm thấy tự mình rất hổ thẹn.
Trong lòng cô ta biết rất rõ ràng, bản thân mình yêu Nghiêm Dĩ Bạch ít hơn Tô Nhược Vân.
Mình mới phát hiện là mình up thiếu -.
Mình vừa up chèn vào , thật sư xin lỗi các bạn đọc vì sự sơ sót này, mình cũng cảm ơn các đọc giả đã ủng hộ mình trong thời gian qua và cũng hi vọng các bạn sẽ tiếp tục đồng hành cũng Lạc Tịch trong thời gian tới.
Chân thành cảm ơn.
.