Anh lại nói: "Anh ở công ty, trong đầu đều đang nhớ đến em, một phút cũng không thể tiếp tục chờ được nữa, cũng không thể xử lý công việc được, em nói thử xem anh có đi cũng chỉ lãng phí thời gian, chẳng bằng trở về chăm sóc vợ đại nhân còn hay hơn.
"
Tô Nhược Vân lần nữa kéo căng da mặt, "Ngày mai phải đi làm.
"
"Anh cần phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, vết thương trên người anh.
.
"
Sắc mặt Tô Nhược Vân trầm xuống, Nghiêm Dĩ Bạch lập tức đổi giọng, "Ngày mai anh sẽ đi làm đúng giờ.
"
Hai người cứ ngọt ngào như vậy trong phòng hoa cả ngày trời.
Ngày thứ hai, Tô Nhược Vân vì đốc thúc anh đi làm, chạy tới chạy lui sắp xếp quần áo cho anh.
Đứng trước gương, Nghiêm Dĩ Bạch nhìn bản thân, nghiêng đầu nhìn vết sẹo trên tai, "Bác sĩ nói vết sẹo này sẽ không mất được, cũng chỉ có thể làm nhạt chút thôi.
"
"Ừm.
"
Tô Nhược Vân giúp anh chỉnh sửa quần áo, không mảy may để ý nói.
"Em có chê anh không?"
Tô Nhược Vân đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy rõ ràng vết sẹo bên tai anh.
"Đúng thật là có chút khó coi.
"
Biểu cảm của Nghiêm Dĩ Bạch trong nháy mắt trầm xuống, "Làm sao bây giờ? Chắc anh phải bảo thư kí hẹn lịch với một bác sĩ thẩm mỹ cho anh rồi.
"
Tô Nhược Vân bất đắc dĩ vỗ một cái trên cánh tay anh, mang theo vẻ cưng chiều nói, "Đừng chỉnh sửa gì cả.
"
"Nhưng mà vợ nói rất khó nhìn thì phải làm sao.
"
"Khó nhìn thì thế nào? Cũng không phải là không thể nhìn được.
"
Thấy Nghiêm Dĩ Bạch cau mày, Tô Nhược Vân thật sự lo anh sẽ đi chỉnh sửa, lập tức nghiêm giọng nói, "Từ trên xuống dưới của anh đều là của em, để như cũ cho em, dám động vào một sợi lông cái tóc thử xem, không xong với em đâu đấy.
Chuẩn bị mau lên, sắp trễ làm rồi.
"
Tô Nhược Vân liếc anh một cái, Nghiêm Dĩ Bạch nở nụ cười, "Nếu bà xã không chê, thì anh không để ý đến nó nữa.
"
Anh lại dính trên người Tô Nhược Vân.
"Không chê, trong lòng em anh mãi mãi là người đẹp trai nhất, đẹp trai nhất đã được chưa.
"
Lúc này Nghiêm Dĩ Bạch mới bỏ qua cho Tô Nhược Vân, cuối cùng đi làm trong sự lưu luyến không rời.
Thế mà trước giờ tan việc hai tiếng đồng hồ, Nghiêm Dĩ Bạch đã chạy về rồi.
"Anh làm xong công việc rồi, cho nên mới về sớm, thật.
"
Tô Nhược Vân không làm gì được anh, sau khi Nghiêm Dĩ Bạch liên tục cam đoan sau này không tan việc sớm nữa, mới không tiếp tục làm khó anh.
Đêm hôm đó, Nghiêm Dĩ Bạch ôm Tô Nhược Vân, nói khẽ bên tai cô, "Chúng ta quất một đứa con nhé.
"
Tô Nhược Vân dừng lại, "Nhưng mà chúng ta còn chưa có kết hôn mà.
"
"Thì mang thai trước, rồi kết hôn, cũng được mà!"
Thật sự bó tay với anh luôn rồi, đêm hôm đó, Tô Nhược Vân ngầm cho phép anh.
Ba tháng sau, hôn lễ của hai người sắp tới, Nghiêm Dĩ Bạch tự đưa áo cưới đến biệt thự.
Bộ đồ cưới này do anh tìm nhà thiết kế váy cưới giỏi nhất thế giới, chuyên tâm thiết kế riêng cho họ.
Vừa mới cầm về từ nước ngoài, trên cả thế giới chỉ có bộ này, để làm áo cưới cho cô.
Tô Nhược Vân cầm lấy váy cưới mừng đến phát khóc, ngọt ngào giống như bất kỳ một cô gái nào khi sắp phải lập gia đình, không thể chờ đợi được nữa rất muốn cấp tốc mặc thử áo cưới của mình.
Thế nhưng khi Tô Nhược Vân mặc áo cưới vào, đột nhiên hét lớn lên, "Nghiêm Dĩ Bạch anh vào đây cho em!"
Nghiêm Dĩ Bạch bị dọa đến sững sờ, vội vàng chạy vào phòng, "Bà xã đại nhân sao vậy?"
Trợ lí đắc lực của chuyên gia thiết kế thời trang đang tự mình giúp cô thử áo cưới, nhưng mà lúc này.
.
Nghiêm Dĩ Bạch thấy dây kéo đằng sau váy cưới căn bản kéo không lên được.
Anh trừng lớn mắt, khuôn mặt bình tĩnh của Tô Nhược Vân quay lại nhìn anh, "Đều là chuyện tốt anh làm đấy thấy chưa, bây giờ ngay cả áo cưới em cũng mặc không vào đây này.
"
Nghiêm Dĩ Bạch lúc này mới ý thức được, lúc trước lấy kích thước của Tô Nhược Vân là lúc cô chưa mang thai đưa cho cho nhà thiết kế, nhưng bây giờ Tô Nhược Vân đã mang thai hơn hai tháng, cho nên.
.
"Đừng gấp, đừng có gấp mà bà xã đại nhân.
"
Nghiêm Dĩ Bạch cuống quít đi giải thích với trợ lý, để cô ta sửa lại một chút.
Trợ lý nói, áo cưới này là do nhà thiết kế tự tay thiết kế chế tác, cô ta không sửa được, chỉ có thể đưa áo cưới ra nước ngoài lại để anh ta sửa xong mới đem về được
Thế lại phải đợi thêm một lễ nữa, nhưng hai ngày sau đã đến ngày cử hành hôn lễ của hai người họ.
Tô Nhược Vân tức đến nỗi dậm chân bình bịch, ấm ức nguyên cả mặt ngồi xuống một góc.
Đây chính là chiếc áo cưới mà cô tha thiết ước mơ, muốn biến thành một cô dâu xinh đẹp nhất của anh, lại bởi vì nguyên nhân bụng to mà không thể mặc vào được.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn từ bỏ bộ áo cưới này, "Thật xin lỗi bà xã, đều là lỗi của anh, anh quên đưa kích thước mới của em cho nhà thiết kế.
"
Tô Nhược Vân cho anh một cái liếc mắt, "Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?"
Nghiêm Dĩ Bạch cũng không còn cách nào khác, trong những nhà thiết kế áo cưới của Trung Quốc đến một người anh cũng không quen.
Cuối cùng theo đề nghị của mấy người giúp việc trong nhà, bọn họ mặc áo cưới truyền thống đỏ tươi của Trung Quốc, trở thành một hôn lễ truyền thống Trung Quốc.
Lễ phục rất đẹp, Tô Nhược Vân cũng rất thích.
Trong hôn lễ, khắp nơi đều ngập tràn các yếu tố hình thức mang bản sắc Trung Quốc.
Nghiêm Dĩ Bạch từ trong tiếng hoan hô của mọi người, cõng Tô Nhược Vân xuất hiện, trên đỉnh đầu Tô Nhược Vân trùm một cái khăn đỏ thật to, dưới cái khăn đỏ đó là nụ cười hạnh phúc nhất của cô.
- The end_.