Hoa Rơi Hữu Ý

chương 37: không còn ai nữa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời hạn giải ước của Tần Lam và Nhiếp thị không còn bao xa nữa. Tuy nói rằng chỉ cần hết hợp đồng, Tần Lam không ký tiếp thì hai bên sẽ không còn liên quan đến nhau. Có điều, do trước đây lợi ích hai bên bị buộc chặt, gần như hoàn toàn liên kết với nhau, vậy nên nếu muốn đường ai nấy đi cũng phải ký thêm một bản thoả thuận, chia rõ ràng mọi chuyện để tránh phát sinh tranh chấp về sau.

Quân Bình cầm thoả thuận sơ bộ được Nhiếp thị gửi đến đưa cho Tần Lam xem. Nàng nhận lấy, đọc qua một lượt, không kìm nén nổi một tiếng cười mỉa mai

- Như thế này cũng coi thường chúng ta quá rồi. Công khai chèn ép trong từng câu từng chữ như vậy.

- Lam tỷ, bây giờ chị định thế nào? - Quân Bình hỏi nàng.

- Đã tìm được người đại diện pháp luật cho chúng ta chưa?

- Vẫn chưa... Từ sau khi người của Nhiếp thị rút hết, chúng ta tuyển người thật sự rất khó khăn. Hiện tại không chỉ mảng pháp luật mà kể cả xử lý công việc bình thường cũng khá hạn chế về nhân sự. Cứ như bị người khác cản trở vậy - Quân Bình nói ra lời trong lòng.

Tần Lam khẽ thở dài. Chuyện bị làm khó thực ra nàng từ sớm cũng đã nhận thức được. Có điều đối với vấn đề này bây giờ vẫn chưa có cách giải quyết thỏa đáng. Phải đợi đến sau khi giải ước, mọi chuyện ngã ngũ, lúc ấy mới có thể dễ dàng chiêu mộ người mới. Còn tình thế hiện tại...

- Nếu Tiểu Ngô vẫn còn ở đây thì thật tốt - Quân Bình đột nhiên nói.

- Tại sao lại nói vậy? Chẳng lẽ không có em ấy thì chúng ta không thể tự giải quyết sao?

Quân Bình nghe ra Tần Lam không vui liền vội vàng xin lỗi

- Lam tỷ, chị đừng giận, em chỉ lỡ lời thôi. Là vì cô ấy thực sự có năng lực nên em mới đột nhiên nhớ đến.

- Chị không trách em.

Tần Lam không giận, nàng vẫn nhớ rõ, Cẩn Ngôn đã vì nàng làm biết bao nhiêu việc. Có điều, nàng cũng không quên tự nhắc nhở bản thân rằng cô là tổng giám đốc của Bách Gia, là Ngô tổng người người ngưỡng mộ chứ không phải một Ngô trợ lý nhỏ bé bên cạnh nàng. Người như cô thì thiếu gì cái gọi là năng lực chứ? Thế nhưng nàng không thể vì thế mà dựa dẫm, ỷ lại vào cô, giữ cô ở bên mình, phá hoại tương lai của cô. Tần Lam tuyệt đối không cho phép bản thân làm như vậy.

Quân Bình suy nghĩ một lát, dường như đã nghĩ ra điều gì đó

- Lam tỷ, em biết tìm ai giúp chúng ta việc này rồi.

- Ai thế?

- Tô luật sư, chị còn nhớ chứ? Người lần trước đã giúp chúng ta khởi kiện. Nếu như cô ấy nhận giúp chúng ta lần này, sẽ không còn gì phải lo nữa. Em vẫn còn lưu số của cô ấy.

Tần Lam nghe qua cũng cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi. Tô Thanh tài giỏi như thế nào, nàng cũng đã từng thấy. Chỉ có điều, Tô Thanh với Cẩn Ngôn là bạn. Nếu như nàng tìm đến Tô Thanh nhờ giúp đỡ, vậy cũng giống như chạy đến chỗ Cẩn Ngôn, nói cho cô biết hiện tại nàng đang khó khăn thế nào, khổ sở thế nào... Nếu như Cẩn Ngôn biết được hoàn cảnh hiện tại của Tần Lam, cô sẽ làm gì? Nàng cũng không nắm rõ nữa... Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ bằng mọi cách, chạy thật nhanh đến bên nàng, giúp nàng che mưa chắn gió, vượt mọi chông gai. Thế nhưng còn hiện tại?

- Lam tỷ, chị nghĩ sao? - Quân Bình lên tiếng kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.

- Chị cần suy nghĩ thêm một chút... - Tần Lam khẽ thở dài.

- Cũng được, nhưng chị phải giải quyết sớm một chút đấy. Nếu như chúng ta quá chần chừ, đến khi đàm phán sẽ bị động và chịu thiệt.

- Chị biết rồi mà.

- Vậy em ra ngoài một chút, xem xem mọi thứ chuẩn bị xong hết chưa.

- Ừ.

Tần Lam lần nữa suy nghĩ, cảm thấy dường như bản thân nàng quá vô dụng rồi. Từ những bước chân đầu tiên của nàng trong giới giải trí đã luôn có Nhiếp Viễn ở bên cạnh nâng đỡ cho nàng, mọi khó khăn đều do hắn giúp nàng giải quyết, bảo vệ hình tượng thanh thuần, sạch sẽ của nàng. Có thể nói rằng, thành tựu nàng có được ngày hôm nay, không thể phủ nhận sự góp sức vô cùng lớn của hắn. Nếu như Nhiếp Viễn không trở mặt, tin chắc Tần Lam nàng sẽ sống cả đời dưới cái bóng của hắn, để được hắn che chở, bảo vệ. Thế nhưng Nhiếp Viễn lại một tay xô đổ tất cả.

Và rồi chính trong lúc nàng đau khổ nhất, Cẩn Ngôn đã ở bên cạnh nàng. Mọi việc lớn nhỏ, cô đều giúp nàng lo liệu. Đến cả khi nàng bị người khác hãm hại, cũng là cô đã tìm mọi cách để minh oan cho nàng. Tần Lam vẫn luôn tự hỏi, vì lý do gì mà Cẩn Ngôn lại đến bên nàng? Tại sao cô phải dùng thân phận trợ lý để ở lại bên cạnh nàng, âm thầm vì nàng mà sẵn sàng hy sinh cả bản thân? Cho dù là vì thích nàng như lời cô vẫn nói đi chăng nữa thì với địa vị của cô, vốn dĩ muốn gặp nàng đâu phải điều gì khó khăn. Thậm chí nếu như đem hai người ra so sánh từ bối cảnh, gia thế đến tài năng, học vấn, tất cả mọi mặt thì đến tư cách để được đặt bên cạnh cô, nàng cũng không có... Vì sao cô lại ủy khuất bản thân để bảo vệ nàng như thế?

Có điều những chuyện đó bây giờ có lẽ cũng không còn quan trọng nữa. Nhiếp Viễn đã bỏ nàng rồi, Cẩn Ngôn cũng đã bị chính tay nàng đuổi đi rồi. Từ bây giờ, nàng chỉ có thể tự mình cố gắng, tự mình bước đi mà thôi.

Tần Lam khẽ mỉm cười chua xót, trước nay đã quen sống trong những tiếng tung hô, nói bản thân tài hoa, có năng lực thế này thế khác. Đến giờ mới chân chính nhận ra, tất cả những điều nàng có ngày hôm nay, cuộc sống tốt đẹp, sự nghiệp thăng hoa, thậm chí là cả sự yêu mến của công chúng, có bao nhiêu phần là nàng tự mình giành lấy chứ? Đều là người khác cho nàng. Tần Lam nàng nếu đứng một mình thì chẳng là gì hết... Mất đi sự bao bọc, che chở của người khác thì khả năng tự bảo vệ bản thân, tự giành lấy quyền lợi cho mình, nàng cũng chẳng có.

Sau khi hoàn thành công việc, Tần Lam trở về nhà. Có điều, không biết từ khi nào, nàng cảm thấy việc ở nhà khiến bản thân rất không thoải mái. Trong lòng nàng mơ hồ xuất hiện một cảm giác, đại loại giống như là cô đơn... Nàng muốn có một người để chia sẻ những câu chuyện vụn vặt thường ngày, cùng nhau ăn một bữa cơm ấm cúng, cùng nhau xem một bộ phim đến khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Những lúc như, hình ảnh của cô lại từng chút từng chút hiện lên...

Thà rằng đời này chưa từng gặp gỡ, còn hơn gặp nhau một lần chỉ để mãi mãi chia xa...

Tần Lam khẽ lắc đầu, sao dạo này lại hay có suy nghĩ, cảm xúc tiêu cực như vậy chứ. Nàng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Quân Bình

[Gửi cho chị số điện thoại của Tô luật sư đi, chị sẽ trực tiếp gọi điện cho cô ấy]

[-xxxx-xxxx. Để em gọi cũng được mà, chị không cần phải tự mình ra mặt đâu Lam tỷ]

[Không sao. Chuyện lần này cứ để chị tự lo liệu. Cảm ơn em nhé]

Tần Lam nhìn vào dãy số điện thoại một hồi, cuối cùng vẫn ấn gọi. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy

- Alo, xin chào.

- Xin chào, cho hỏi có phải là số điện thoại của Tô luật sư không?

- Đúng rồi. Cho hỏi ai vậy?

- Tôi là Tần Lam.

- Tần Lam tỷ tỷ? Thảo nào nghe giọng có chút quen. Lam tỷ gọi tôi có việc gì sao? - Tô Thanh không vòng vo, trực tiếp vào vấn đề.

- Đúng vậy. Tôi cũng sẽ nói thẳng luôn. Sắp tới tôi và Nhiếp thị sẽ chấm dứt hợp đồng. Để mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, hai bên sẽ phải ký thoả thuận liên quan đến tài nguyên và lợi ích sau này. Có điều, hiện tại khâu pháp lý của phòng làm việc chưa đủ mạnh, phía Nhiếp thị có ý chèn ép. Vậy nên tôi muốn nhờ cô làm đại diện, giúp tôi đạt được thoả thuận có lợi nhất.

- Lam tỷ đích thân mở lời, xem ra không cho tôi cơ hội từ chối rồi - Tô Thanh khẽ cười - Có điều, những chuyện này chỉ cần trợ lý liên hệ thôi mà, chẳng lẽ là vì Cẩn Ngôn không muốn gặp tôi nên Lam tỷ mới tự mình ra mặt hay sao?

- Thực ra Cẩn Ngôn không còn là trợ lý của tôi nữa.

- Cái gì cơ? - Tô Thanh ngạc nhiên.

- Cẩn Ngôn đã nghỉ việc rồi, cô ấy không còn là trợ lý của tôi nữa. Nhưng mà có vấn đề gì sao? Cô ấy không còn là trợ lý của tôi thì Tô luật sư không thể giúp tôi chuyện lần này sao?

- Không phải vậy. Tôi chỉ có chút ngạc nhiên thôi. Lát nữa tôi sẽ nhắn cho quản lý của chị để lấy các tài liệu cần thiết rồi xem xét cụ thể sau có được không?

- Chắc chắn rồi. Cảm ơn cô đã nhận lời.

- Đừng khách sáo. Mà chúng ta cũng không phải quá xa lạ, sau này đừng gọi tôi là Tô luật sư nữa, gọi là Tô Thanh được rồi.

- Được, Tô Thanh. Tạm biệt.

Sau khi cúp điện thoại của Tần Lam, Tô Thanh lập tức gọi điện cho Cẩn Ngôn. Có điều, dù gọi thế nào cũng không thể liên lạc được. Thật khiến người khác phải bực bội mà... Chuyển hướng gọi cho Tử Tân, rất nhanh đã bắt máy

- Có chuyện gì vậy Tô Thanh?

- Tử Tân, Cẩn Ngôn có ở bên cạnh cậu không, giúp mình chuyển máy, mình có chuyện muốn nói với cô ấy.

- Cẩn Ngôn bây giờ không có ở đây, có chuyện gì có thể nói với mình không?

- Có chuyện muốn hỏi trực tiếp cô ấy. Mà không phải bình thường Cẩn Ngôn không bao giờ tắt điện thoại à? Sao mình lại không liên lạc được?

- Ừ, cũng có chút chuyện...

- Vậy à? Giúp mình nhắn lại là khi nào giải quyết xong công việc thì lập tức gọi điện cho mình nhé.

- Thực ra... Cẩn Ngôn cậu ấy... Thời gian này sẽ không gặp gỡ ai cả. Vậy nên nếu có chuyện gấp thì cứ nói với mình - Tử Tân có chút ngập ngừng.

- Đã có chuyện gì xảy ra? - Đầu dây bên kia hoàn toàn tĩnh lặng - Lại là chuyện có liên quan đến Tần Lam?

Tô Thanh không phải là kẻ ngốc, từ lúc nói chuyện với Tần Lam đã nghe ra có vấn đề, muốn tìm Cẩn Ngôn chỉ để xác nhận lại và quyết định có nhận vụ của Tần Lam hay không mà thôi. Tử Tân sau một hồi bị Tô Thanh gặng hỏi cũng đem toàn bộ sự việc kể lại một lượt

- Chuyện là vậy đấy. Chủ tịch biết chuyện, Cẩn Ngôn thì bị Tần Lam đuổi việc. Hiện tại cậu ấy đã tạm nghỉ ngơi, rút khỏi việc kinh doanh của tập đoàn, cũng không muốn tiếp xúc với bên ngoài nữa. Thậm chí còn không sử dụng cả điện thoại, ti vi, hoàn toàn cách ly với thế giới. Về cơ bản thì ngoại trừ đến trực tiếp Ngô gia, không có cách nào để liên lạc với cậu ấy hết.

- Nhưng rốt cuộc giữa Tần Lam và Cẩn Ngôn đã xảy ra chuyện gì, cậu có biết không? - Tô Thanh hỏi lại.

- Mình không biết, ngoài hai người họ có lẽ cũng chẳng ai biết được đã có chuyện gì - Tử Tân thở dài.

- Được, mình biết rồi, gặp lại sau nhé. Tạm biệt.

Qua ngày hôm sau, Tần Lam nhận được cuộc gọi của Tô Thanh

- Lam tỷ, thật ngại quá, tôi vừa nhận một vụ vô cùng đặc biệt nên sắp tới sẽ rất bận. Vụ tranh chấp với Nhiếp thị, tôi đã xem qua, không phải việc quá phức tạp, tôi sẽ cử một luật sư khác của văn phòng đứng ra giải quyết. Vậy có được không, Lam tỷ?

- Cô không thể đích thân giải quyết sao?

Tần Lam quả thực có chút thất vọng. Nàng biết rõ, Nhiếp thị tồn tại bao nhiêu năm qua, đã có vô số lần dính vào các vụ việc liên quan đến pháp luật. Thế nhưng lần nào cũng trót lọt vượt qua, tất cả là nhờ các luật sư vô cùng xuất chúng đứng sau chống đỡ, thực lực không thể xem thường. Ngoại trừ Tô Thanh, Tần Lam chưa từng gặp được luật sư nào khiến nàng cảm thấy xuất sắc sánh ngang với người của Nhiếp thị. Lần này nàng thật sự rất cần có Tô Thanh giúp đỡ...

- Quả thực là có chút khó khăn, có điều Lam tỷ cứ yên tâm. Luật sư của văn phòng chúng tôi đều là các tinh anh, nhất định sẽ dốc hết sức để giành được quyền lợi tốt nhất cho chị - Tô Thanh tiếp tục từ chối.

- Nếu như cô đã nói vậy thì cũng không còn cách nào...

- Quyết định vậy nhé, tôi còn có chút việc. Xin phép cúp máy trước.

- Được, cảm ơn cô. Tạm biệt.

Tô Thanh cúp máy, khẽ thở dài một hơi. Bản thân không phải không muốn giúp Tần Lam, chỉ là vẫn chưa thể xác nhận được giữa Tần Lam và Cẩn Ngôn đã xảy ra chuyện gì. Dù sao thì giữa nàng và cô, nếu phải chọn một người thì Tô Thanh khẳng định sẽ chọn Cẩn Ngôn, quan hệ giữa hai người dù sao cũng sâu sắc hơn. Vậy nên khi chưa nắm chắc được sự việc, Tô Thanh sẽ giữ mình tránh xa khỏi mớ rắc rối không đáng có ấy.

Tần Lam nhìn điện thoại, trong lòng tràn ngập bất an. Tại sao gần đây làm việc gì cũng không thuận lợi như vậy? Chẳng lẽ Tần Lam nàng thật sự không có khả năng tự bảo vệ bản thân? Nàng thật sự vô dụng đến vậy? Nhiều năm qua, nàng cứ ngỡ bản thân là một người mạnh mẽ, có thể kiên cường vượt qua giông bão, bước từng bước đến ngày hôm nay. Nhưng đến hôm nay nàng mới chợt phát hiện, chẳng qua là do bản thân may mắn, trước giờ vẫn luôn có người cầm ô giúp nàng che mưa chắn gió mà thôi. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, suy nghĩ bản thân vô dụng liên tục xuất hiện, hết lần này đến lần khác khiến Tần Lam bức bối đến mức sắp bùng nổ rồi. Chẳng thà vứt bỏ hết tất cả, chạy trốn khỏi nơi này...

- Lam tỷ - Tiếng Quân Bình gọi nàng.

- Có chuyện gì vậy?

- Có biên kịch Vu đến tìm chị.

Vừa nghe Quân Bình trả lời, Tần Lam đã nhìn thấy Vu Chính tiến đến từ phía sau. Nàng nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi

- Ông chủ Vu, lâu rồi không gặp. Có chuyện gì mà ông phải trực tiếp đến tìm tôi thế này? Cứ gọi một cuộc điện thoại là được rồi mà.

- Phải đến thì mới có thể bày tỏ được hết thành ý của tôi với Lam tỷ chứ - Vu Chính cũng mỉm cười đáp lại.

- Ông chủ Vu khách sáo quá rồi. Mời ngồi.

Hai người cùng ngồi xuống, Quân Bình cũng ra ngoài. Tần Lam vẫn như cũ tươi cười

- Không biết có chuyện gì quan trọng mà ông chủ Vu lại đến tìm tôi vậy?

- Đúng là có chuyện quan trọng. Kịch bản lần này tôi đưa đến, không biết Lam tỷ thấy sao?

- Kịch bản sao? - Tần Lam khẽ nhíu mày.

- Chẳng lẽ kịch bản vẫn chưa đến tay cô sao? Bộ phim tên là Gia Truyền.

- À đúng rồi, tôi đã xem qua kịch bản. Chỉ vì dạo này có quá nhiều chuyện nên vẫn chưa kịp trả lời lại.

- Lam tỷ bận như vậy, tôi còn đến làm phiền thế này, thật không hay - Vu Chính tỏ ra lễ độ.

- Không không, tôi mới là người nên xin lỗi vì làm chậm trễ công việc. Kịch bản lần này tôi cũng rất thích, còn có hẹn ước của chúng ta khi Diên Hy Công Lược kết thúc. Vậy thì sao tôi có thể từ chối được chứ.

- Vậy là Lam tỷ đồng ý tham gia bộ phim này của tôi?

- Đúng vậy - Tần Lam gật đầu.

- Tốt rồi. Mong rằng chúng ta có thể một lần nữa hợp tác thành công - Vu Chính đưa tay ra.

- Dĩ nhiên rồi - Tần Lam bắt tay ông ta.

- Mà không biết trợ lý của Lam tỷ đi đâu rồi? Từ lúc đến tôi đã không thấy cô ấy, bình thường thấy cô ấy nửa bước cũng không rời khỏi cô mà - Vu Chính nhìn quanh thắc mắc.

- Ý ông muốn hỏi Cẩn Ngôn?

- Đúng rồi. Dù sao cũng có quen biết mà, tôi cũng định chào hỏi cô ấy một chút - Vu Chính mỉm cười, làm ra vẻ vô ý hỏi.

- Vậy sao? Vậy thì tiếc quá vì cô ấy đã không còn là trợ lý của tôi rồi - Tần Lam tỏ ra bình thản đáp lại.

- Xảy ra chuyện gì sao?

- Diễn viên đổi trợ lý cũng là điều bình thường thôi mà. Tôi cũng đang trong thời kỳ phải xây dựng lại đoàn đội. Chúng tôi làm việc không hợp nhau nên tốt nhất là đường ai nấy đi.

Tần Lam vận dụng khả năng diễn xuất, diễn ra một vẻ ngoài vô cùng thản nhiên, cứ như thể giữa hai người thực sự chỉ là bất đồng trong công việc mà thôi. Vu Chính nhìn biểu hiện của nàng cũng chỉ cười

- Là vậy sao?

- Ông chủ Vu, dường như ông rất quan tâm đến cô trợ lý cũ của tôi thì phải. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì thậm chí ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã muốn đem cả vai nữ chính giao cho cô ấy.

- Chỉ là cảm thấy có chút thú vị, giống như là có duyên vậy - Vu Chính cười nói - Lam tỷ có tin vào duyên phận không?

- Duyên phận sao? - Nàng suy nghĩ một chút - Mọi sự gặp gỡ trên đời đều là cửu biệt trùng phùng. Tôi tin là như vậy, nhân duyên là có thật.

- Nếu Lam tỷ đã tin như vậy thì khi nhân duyên tới, cô sẽ sẵn sàng đối mặt chứ? - Vu Chính hỏi bâng quơ.

- Hả?

Tần Lam ngạc nhiên nhìn Vu Chính, hỏi nàng như vậy là có ý gì? Vu Chính cười cười

- Chỉ là tiện nói chuyện nên hỏi thôi, Lam tỷ không cần quá để tâm. Tôi cảm thấy mỗi người sinh ra trên đời đều có những liên hệ nhất định với thế giới này. Đến lúc cần thiết sẽ phải gặp người cần gặp, trải qua việc cần trải qua. Tùy thuộc vào nhân duyên của mỗi người, có thể là lương duyên cũng có thể là nghiệt duyên, tất cả đều đã được số phận an bài. Con người không thể cự tuyệt, chỉ có thể đối mặt.

Tần Lam nghe đến xuất thần. Những lời này dường như không phải vô ý mà là cố tình nói cho nàng nghe... Vu Chính nói xong cũng đứng dậy

- Tôi còn có chút việc phải đi trước. Hợp đồng sẽ sớm mang đến để Lam tỷ xem. Mong rằng lần hợp tác này của chúng ta cũng sẽ thuận lợi.

- Ông chủ Vu vất vả rồi.

Tần Lam đứng lên chào hỏi. Đợi Vu Chính đã đi khuất bóng mới ngồi xuống. Đối mặt với nhân duyên sao? Tần Lam có chút khó nghĩ...

Rất nhanh, ngày giải ước của Tần Lam và Nhiếp thị đã đến. Anh chàng luật sư được Tô Thanh giới thiệu dù cũng rất có tài nhưng so với luật sư của Nhiếp thị vẫn lép vế hơn một chút. Kết quả cuối cùng chỉ có thể giành được một thoả thuận không quá bất lợi cho nàng. Thế nhưng Tần Lam cũng cảm thấy luật sư đã cố gắng hết sức rồi, không thể đòi hỏi gì thêm, với những gì còn lại, nàng nhất định sẽ tự mình bước đi, tự mình nỗ lực.

Hai bản thoả thuận được ký xong. Nhiếp Viễn vui vẻ đưa tay về phía nàng

- Mong rằng sau này chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác.

- Được như thế thì thật tốt quá.

Tần Lam không bắt tay hắn, chỉ mỉm cười đáp lại cho có lệ. Nhiếp Viễn cũng không vì thái độ của Tần Lam mà tức giận. Dù sao bây giờ trong mắt hắn, nàng cũng chỉ là một nghệ sỹ đã bước qua thời kỳ đỉnh cao, chẳng còn chút giá trị gì, cũng chẳng còn ai bảo vệ, giống như quả hồng mềm để người khác tùy ý nắn bóp, thậm chí có bóp nát cũng chẳng ai thèm để ý. Cứ để nàng tỏ vẻ thêm một thời gian, đến lúc nàng phải khổ sở, lạy lục van xin hắn, lúc ấy sẽ càng thú vị. Kẻ tiểu nhân quả nhiên luôn có những suy nghĩ khiến người ta ghê tởm.

Sau khi kết thúc hợp đồng không lâu, Tần Lam tiếp tục gia nhập vào đoàn phim Gia Truyền. Ngày khai máy gặp lại rất nhiều người quen cũ, trong đó phải kể đến một người đã lâu không có dịp tái ngộ, Đường Duệ Khả. Nàng ta vừa nhìn thấy Tần Lam đã chạy đến ôm chầm lấy nàng

- Hoàng hậu nương nương, cuối cùng cũng có thể gặp lại chị!

Tần Lam giống như một thói quen, tránh khỏi hành động thân mật của Duệ Khả, giữ khoảng cách rồi mới tươi cười đáp lại

- Đúng là rất lâu rồi chúng ta chưa có dịp gặp nhau. Kể từ sau khi Diên Hy Công Lược kết thúc tuyên truyền nhỉ?

- Đúng vậy. Đã rất lâu rồi. Hoàng hậu nương nương, Anh Lạc thực sự rất nhớ người.

- Anh Lạc, ngươi nhớ bổn cung hay nhớ hoàng thượng?

Tần Lam vừa cười nói vừa nhìn sang phía nam diễn viên đóng vai hoàng thượng trong Diên Hy Công Lược, lần này cũng sẽ tham gia vào Gia Truyền, ý muốn trêu chọc Duệ Khả

- Anh Lạc dĩ nhiên là nhớ nương nương. Hoàng hậu nương nương vĩnh viễn là người quan trọng nhất trong lòng Anh Lạc. Còn hoàng thượng...

Duệ Khả vừa nói vừa nhăn mặt, lắc đầu, biểu thị có cho cũng không thèm để ý đại móng heo ấy

- Lần này chúng ta có thể làm chị em một nhà rồi, thật tốt quá!

Duệ Khả vui vẻ nắm lấy tay Tần Lam. Nàng cũng mỉm cười, nhẹ nhàng rút tay về. Đột nhiên Duệ Khả như nhớ ra điều gì đó, nhìn quanh một hồi rồi hỏi

- Lam tỷ, lần này cái con người đáng ghét không đi cùng chị sao?

- Ai cơ? - Tần Lam nhíu mày hỏi lại.

- Thì trợ lý của chị ấy, cái người tên... Tên gì ấy nhỉ... À hình như là Năm Cân Muối gì đó.

- Là Ngô Cẩn Ngôn - Tần Lam sửa lại.

- Đúng, chính là cô ta. Lần này cô ta không đi cùng với chị sao?

Từ nãy đến giờ Duệ Khả cứ cảm thấy ở bên cạnh Tần Lam có chút thiếu thiếu. Thì ra là thiếu sự châm chọc và thái độ khó chịu của Cẩn Ngôn mỗi khi Duệ Khả thân mật với Tần Lam

- Em ấy nghỉ việc rồi.

Tần Lam ngoài mặt bình thản trả lời Duệ Khả, trong lòng lại âm thầm thở dài. Vì sao tất cả những người từng gặp cô đều có ấn tượng sâu sắc với cô như vậy? Ký ức nàng muốn lãng quên, để không còn thấy áy náy, càng không muốn thêm đau lòng. Vậy mà người quen cũ, từng người từng người lại gợi nhắc về người đó, khiến nàng muốn quên cũng chẳng thể quên, muốn làm ngơ những cảm xúc bối rối trong lòng cũng vô vọng...

- Lam tỷ. Lam tỷ!

Tiếng gọi của Duệ Khả khiến nàng giật mình hỏi

- Có chuyện gì vậy?

- Em mới là người cần hỏi câu đó. Chị đột nhiên bị sao vậy? Hay chị thấy không khoẻ ở đâu?

- Chị không sao - Nàng mỉm cười.

- Vậy chị trả lời em đi. Sao tự nhiên Năm Cân Muối đó lại nghỉ việc?

- Chỉ là một trợ lý thôi mà. Chị nhớ là sau khi Diên Hy Công Lược kết thúc, trợ lý của em cũng thay đổi. Sao em lại đặc biệt quan tâm đến Cẩn Ngôn như vậy?

- Cũng không có gì, chỉ là em thấy cô ta có chút đặc biệt. Là trợ lý nhưng thái độ cứ như bà chủ vậy. Tuy rằng đáng ghét nhưng em cũng phải thừa nhận năng lực của cô ta rất tốt. Ở trong ngành cũng lâu rồi, lần đầu em thấy một trợ lý như vậy đấy.

- Chị cũng là lần đầu thấy - Tần Lam đột nhiên có chút cảm thán - Chỉ tiếc là em ấy không thuộc về nơi này...

- Chị nói gì cơ? - Duệ Khả khó hiểu.

- Không có gì, chúng ta ra chụp ảnh cùng với mọi người đi. Chuẩn bị chụp cả đoàn kìa.

Cuối cùng, nàng vẫn quyết định trốn tránh...

Tần Lam một mặt đã vào đoàn, phải đảm bảo tiến độ và chất lượng vai diễn của bản thân. Mặt khác vẫn phải nhận hoạt động bên ngoài. Hiện tại không còn Nhiếp thị chống đỡ, nàng và phòng làm việc cũng phải hoạt động tích cực hơn để tìm kiếm tài nguyên. Thế nhưng, tìm được là một chuyện, giành được hay không lại là chuyện khác, nhất là khi có kẻ muốn gây khó dễ cho nàng...

Tài nguyên thương mại bị Nhiếp thị cướp mất không ít, bằng đủ mọi cách từ công khai đưa điều kiện tốt cho đến gánh số liệu giúp nghệ sỹ. Có thể nói lần này Nhiếp Viễn đã hao tổn không ít tâm tư để chơi xỏ nàng, tất cả những gì Tần Lam nhắm đến, hắn đều sẽ xuất hiện để đối chọi với nàng. Thậm chí, hắn còn không tiếc hạ giá của nghệ sỹ trong công ty để nhận các sự kiện vốn dĩ muốn mời Tần Lam. Vốn dĩ nàng không phải là người thích tranh đấu, đối với thứ người khác quyết tâm muốn có được lại càng không muốn tranh giành. Thế nhưng Nhiếp Viễn lại làm khoa trương đến mức khiến Tần Lam hiểu rõ, dù nàng chỉ muốn an phận, không đấu đá, hắn cũng sẽ không để cho nàng được yên thân. Thực sự khiến con người ta mệt mỏi đến cực điểm...

Tối nay, Tần Lam đến dự một buổi tiệc. Vốn dĩ đang ở trong thời gian quay phim, nàng sẽ rất ít tham gia vào những hoạt động như thế này. Có điều biên kịch và đạo diễn tổ chức bữa tiệc này đối với nàng rất quen thuộc, họ đích thân mời, nàng không thể không đến. Lẽ tất nhiên, với những bữa tiệc đông người như thế này, vô tình chạm mặt người không muốn gặp mặt là điều không thể tránh khỏi...

- Tần Lam tiểu thư, không ngờ lại có thể gặp cô ở đây. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô đang quay phim mà.

Tần Lam đang đứng trò chuyện cùng chủ nhân bữa tiệc lại nghe thấy một giọng nói vô cùng khó chịu. Nhiếp Viễn bước tới chào hỏi

- Đạo diễn Thẩm, biên kịch Dương, lâu rồi mới có dịp gặp được cả hai vị như thế này, thật vinh hạnh cho tôi quá.

- Nhiếp tổng quá lời rồi.

Nhiếp Viễn bắt tay hai người xong liền quay sang mỉm cười với nàng

- Tần Lam tiểu thư, cũng thật vinh hạnh cho tôi khi được gặp cô ở đây.

- Nhiếp tổng nói đùa gì vậy chứ? Tôi mới là người nên thấy vinh hạnh, thật không ngờ là anh vẫn quan tâm đến lịch trình của tôi như vậy, còn nắm bắt được cả thời gian quay phim của tôi - Tần Lam mỉm cười tiêu chuẩn đáp lại.

- Aiya, ngôi sao lớn mà, sao tôi có thể không quan tâm chứ.

Tần Lam âm thầm cười nhạt, trực tiếp bỏ qua Nhiếp Viễn, nhìn đến cô gái đi phía sau hắn ta

- Trương tiểu thư, đã lâu không gặp.

- Lam tỷ, xin chào - Gia Nghê tươi cười vẫy tay với nàng.

- À phải rồi - Nhiếp Viễn lên tiếng - Đạo diễn Thẩm, biên kịch Dương, đây là Trương Gia Nghê, một gương mặt mới sáng giá của công ty chúng tôi. Rất mong sẽ được mọi người chiếu cố.

- Tất nhiên rồi, mắt nhìn người của Nhiếp tổng, người trong giới đều biết mà, giống như Tần Lam, không phải chính là một minh chứng sống đó sao - Đạo diễn Thẩm vô tư nói.

Tần Lam nghe đến đây cũng chỉ có thể gượng cười. May mắn, trước khi có thêm bất kỳ lời nói khó xử nào, hai vị đạo diễn, biên kịch đó đã bị người khác gọi đi. Tần Lam thấy họ rời đi rồi, cũng không định dây dưa thêm nữa. Thế nhưng sự thật đã chứng minh, không phải chuyện gì cũng phụ thuộc vào ý muốn chủ quan của con người

- Đang quay phim mà vẫn phải chạy đến đây. Xem ra dạo này tài nguyên của Tần tiểu thư không được tốt lắm nên mới tới đây tìm kiếm cơ hội, tôi nói có đúng không? - Nhiếp Viễn châm chọc nàng.

- Nhiếp tổng nghĩ nhiều rồi, tôi đơn thuần đến theo lời mời của đạo diễn Thẩm và biên kịch Dương thôi.

- Vậy sao? Tần tiểu thư trong giới quả nhiên là người có quan hệ rộng.

- Nghe được lời này thật ngại quá, quan hệ của tôi làm sao bằng được một góc của Nhiếp tổng chứ.

- Haha, cô khiêm tốn rồi. Có điều, đối với nghệ sỹ, quan hệ dù quan trọng cũng không thay thế được năng lực, nhan sắc, đặc biệt là đối với nữ nghệ sỹ. Tần tiểu thư có cảm thấy như vậy không?

Nhiếp Viễn cao ngạo nhìn nàng. Tần Lam biết hắn chuẩn bị giở trò liền im lặng chờ đợi. Hắn tiến lên một chút, ghé về phía nàng, nhỏ giọng

- Đã qua thời kỳ hoàng kim rồi thì chỉ còn là phế phẩm, là loại rác rưởi thôi. Mà chỗ thích hợp cho rác là ở trong thùng rác đấy.

Nhiếp Viễn nhếch mép cười, hoàn toàn bộc lộ sự khinh thường ra mặt. Tần Lam cũng không hề tỏ ra tức giận, nụ cười hoà nhã vẫn nở trên môi, nhỏ giọng lên tiếng

- Nhiếp tổng, nếu như đã là rác rưởi thì việc gì anh phải hao tâm tốn sức như vậy? - Nàng dần dần thu lại nụ cười - Anh biết không, thùng rác không chỉ là nơi chứa đồ bỏ đi đâu, nó còn chứa cả những bí mật mà con người ta muốn rũ bỏ nữa. Anh nghĩ sao nếu rác rưởi cũng biết lên tiếng? Sẽ bốc mùi lắm đấy. Anh có chắc là bản thân sẽ che giấu được hết cái mùi kinh tởm đó không?

Nhiếp Viễn càng nghe, cơ mặt càng cứng đờ. Thông điệp rất rõ ràng, Tần Lam đang cảnh cáo hắn. Ở bên nhau mười năm, nàng cũng ít nhiều biết được những chuyện không sạch sẽ mà hắn không muốn cho thế giới biết. Nhìn vào đôi mắt kiên định của nàng, Nhiếp Viễn hiểu rõ, Tần Lam không chỉ nói suông...

Những điều cần nói cũng đã nói xong, Tần Lam lần nữa tươi cười cúi chào

- Nếu không còn gì thì tôi xin phép đi trước.

Nàng đi rồi, Nhiếp Viễn mới cười khảy. Sau lần gặp Cẩn Ngôn, đây là lần thứ hai hắn mới cảm thấy sự uy hiếp rõ ràng đến vậy.

Quả nhiên, nàng thiên sứ năm nào giờ đã đến lúc phải bẻ gãy đôi cánh rồi...

_______________________________________

Ps: Lâu lắm rồi mới lại ngoi lên. Không biết các bạn thế nào chứ bước sang một cái là mình bận bay màu luôn, đáng sợ thật sự... Giờ gần năm hết Tết đến mới rảnh rỗi hơn một xíu. Hôm nay ông công ông táo rồi, nhớ giúp bố mẹ dọn dẹp, làm mâm cỗ nhé mọi người.

Mà mình chợt nhớ ra hôm nay là tròn ba năm kể từ ngày đầu tiên mình viết truyện cho cp này, nhanh thật sự. Cảm ơn các bạn suốt ba năm qua đã đồng hành cùng mình. Thực sự vô cùng cảm ơn mọi người

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio