Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cẩn Ngôn yên lặng nhìn khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc của Tần Lam, không biết nói gì hơn... Cô thậm chí nhìn ra, nàng đã mơ ước, đã xếp đặt sẵn cuộc sống tương lai của nàng và Nhiếp Viễn, chỉ còn đợi một cơ hội thích hợp để hiện thực hóa mà thôi...
Đau xót... Thực sự đau xót! Kiếp trước, cô chậm hơn hắn một bước, gặp nàng muộn hơn hắn, lại không đủ tài lực, vật lực để chăm sóc, bảo hộ cho nàng, phải trơ mắt nhìn nàng vì hắn mà tổn thương hết lần này đến lần khác... Kiếp này, cô đủ khả năng lo lắng cho nàng, để nàng sống một cuộc đời tự do theo ý nàng muốn. Vậy nhưng, cô vẫn cứ chậm hơn hắn một bước, gặp nàng muộn hơn...
Hơn nữa, Phú Sát Dung Âm đối với Ái Tân Giác La Hoằng Lịch của kiếp trước, chỉ có đạo nghĩa, không có ái tình. Còn Tần Lam đối với Nhiếp Viễn của kiếp này... Nhìn đi, có mù cũng nhìn ra được tình yêu của nàng với hắn, chính là thật lòng yêu thương hắn, muốn cùng hắn có một gia đình, chấp nhận hy sinh vì hắn, thật tâm dùng toàn bộ khả năng để yêu hắn...
Ngô Cẩn Ngôn cô còn gì để nói, còn gì để làm chứ? Nếu có cũng chỉ là lời chúc phúc cho hai người họ...
- Khỉ con, khỉ con...
- Dạ? - Cô ngơ ngác nhìn nàng.
- Em nghĩ gì mà thất thần vậy? Hay là đói rồi? Ăn cùng chị đi, không sao đâu mà.
Tần Lam vẫn như cũ dịu dàng. Cẩn Ngôn nặn ra một nụ cười gượng gạo, lắc đầu
- Không sao đâu ạ. Chị cứ ăn đi, em rót nước cho chị.
Cô nói xong lập tức quay đi, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô thực sự đã đắc tội với lão thiên sao? Sao hết lần này đến lần khác làm khó cô như vậy?
Nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống, nhìn nàng vui vẻ ăn bữa tối chỉ có thể chua xót mỉm cười. Tần Lam, có lẽ em sai rồi, duyên phận giữa chúng ta không phải là lương duyên trời định, không phải là điều tốt đẹp như em vẫn nghĩ mà chính là nghiệt duyên, định sẵn là đau khổ. Thật nực cười, đi từ kiếp này sang kiếp khác, nhân duyên của chúng ta chưa bao giờ thay đổi. Ông trời thật biết cách trêu đùa nhân sinh, định ra một mối tình không được thiên địa chúc phúc lại vẫn ép nó phải nảy sinh... Tình cảm của chúng ta, à không, bây giờ chỉ là tình cảm của riêng em thôi... Mãi mãi vẫn chỉ là một sai lầm...
Cẩn Ngôn mắc kẹt trong những suy nghĩ hỗn độn của riêng mình, không cách nào thoát ra... Quân Bình quay lại từ lúc nào, cô cũng không biết
- Tiểu Ngô, em sao vậy? Mệt rồi à?
- Ah... Em không sao, chỉ là suy nghĩ một chút...
- Ăn đi này, chắc một lát nữa là có thể chụp tiếp thôi.
Quân Bình đưa hộp đồ ăn mới mua cho cô. Cẩn Ngôn cầm lấy, mở ra bắt đầu ăn, vậy nhưng cũng không rõ là mình đang ăn cái gì...
Buổi chụp hình cuối cùng cũng có thể tiếp tục. Tần Lam đứng đó, giữa ánh đèn chói sáng của studio, vẫn là một bộ váy cưới đẹp đẽ, long lanh như vậy. Nhưng tại sao Cẩn Ngôn lại thấy khác? Nàng dường như đã không còn là Tần Lam của cách đây mấy tiếng đồng hồ... Cảm giác đã hoàn toàn thay đổi... Chụp xong một bộ, Tần Lam tiếp tục phải thay đổi trang phục. Nàng vẫy tay gọi cô. Nhưng kì lạ, người kia đứng nhìn về phía nàng mà lại giống như không nhìn thấy nàng gọi... Tần Lam đành tự mình cầm váy, bước về phía cô
- Khỉ con, em lại làm sao vậy?
Một buổi tối mà hết lần này đến lần khác đứng thất thần như người mất hồn, cô còn nói không sao nữa thì bảo nàng làm sao tin?
- Để em đưa chị về phòng.
Cô không trực tiếp nhìn nàng, chỉ đưa tay đỡ nàng quay về thay trang phục. Bộ ảnh cuối cùng cũng rất nhanh đã được chụp xong
- Lam tỷ, vất vả rồi.
Mọi người trong ekip đều tỏ ra ái ngại với nàng. Đã để nàng phải đợi lâu như vậy. Tần Lam cũng không tỏ ra khó chịu, ngược lại tươi cười với mọi người
- Mọi người cũng vất vả rồi.
Nàng nhanh chóng thay đồ, ra xe, trở về cũng đã hơn mười một giờ đêm rồi... Tuy biết rằng sẽ có thể có nhiều việc phát sinh nhưng không ai nghĩ sẽ muộn đến mức này. Tần Lam lên xe liền bắt đầu ngủ. Tuy thời gian tuyên truyền không vất vả, áp lực như lúc quay phim nhưng việc thiếu ngủ vẫn là câu chuyện thường ngày của các nghệ sĩ. Cẩn Ngôn thì vừa lên xe đã chăm chú với điện thoại, báo cáo công việc hàng ngày được Tử Tân gửi đến cho cô, kèm theo đó là ảnh chụp của từng chồng hồ sơ, đề xuất phương án, hoá đơn chứng từ... Cô đọc qua một lượt báo cáo, phản hồi lại những điểm cần lưu ý, vừa định tắt điện thoại liền có tin nhắn gửi đến
[Ngôn Ngôn, bao giờ cậu mới về?]
[Chuyện gì? Mới có hai ngày đã nhớ mình quá sao?]
[Nhớ cái đầu cậu ấy! Cậu tự nhìn xem, số giấy tờ trên bàn cậu sắp đè chết người được rồi đấy.]
[Tử Tân, cậu cứ làm quá như vậy. Bình thường nếu mình đi công tác, đi cả một hai tuần cũng đâu có đến mức ấy, mới có hai ngày thôi mà.]
[Thiên a! Ngô tổng của tôi ơi, hôm nay đầu cậu có vấn đề à? Nếu cậu đi công tác, mọi văn kiện thay vì gửi đến chỗ cậu sẽ được điều hướng đến những người có quyền thay mặt cho cậu trong vấn đề đó khi cậu đi vắng. Nhưng hiện tại, trên danh nghĩa, Ngô tổng vẫn ngày ngày đến làm việc, ai dám tuỳ tiện thay mặt cho cậu chứ? Trừ khi cậu trực tiếp đi nói với Ngô chủ tịch, cậu muốn bỏ việc ]
[Được rồi, cô nãi nãi, mình sẽ sắp xếp thời gian để quay về giải quyết công việc được chưa?]
[Cậu liệu hồn đấy!]
- Tiểu Ngô, chị đưa Lam tỷ lên nhà, em đợi một lát nhé - Quân Bình quay sang nói với cô.
- À vâng.
Cẩn Ngôn mải cùng Tử Tân nhắn tin, cũng không để ý đã đến nhà nàng từ lúc nào. Nhìn qua một lượt, có vẻ là một khu chung cư cao cấp, cũng hợp lý thôi, một diễn viên như nàng, còn là người yêu của Nhiếp Viễn, sao có thể ở những nơi tầm thường quá được... Quân Bình nhanh chóng quay lại, Cẩn Ngôn nhanh nhảu hỏi
- Chị Bình, lịch trình ngày mai của Lam tỷ như thế nào vậy?
- Lịch trình ngày mai sao? Để chị xem lại một chút... Buổi sáng đi quay chương trình, buổi chiều sẽ tham gia hoạt động từ thiện.
Cẩn Ngôn gật đầu vẻ đã biết, công việc của Tần Lam bận rộn như vậy thì người làm trợ lý như cô sao có thể có thời gian rảnh... Sau khi chia tay với Quân Bình, cô tự mình lái xe trở về Ngô gia. Ngã xuống chiếc giường quen thuộc, cảm giác mệt mỏi ập đến, hôm nay, cô đã biết những điều lẽ ra không nên biết rồi. Thà rằng không biết, tâm sẽ không đau... Nhưng đã biết rồi thì chỉ còn cách chấp nhận... Ngô Cẩn Ngôn cô đâu có yếu đuối như vậy, trước nay cô luôn là người cầm lên được cũng buông xuống được, kể cả đam mê suốt hơn hai mươi năm của cô là ballet, đến lúc phải buông, cô cũng có thể buông xuống, nói gì đến một người con gái mà cô mới quen được hai ngày? Phải, hai người nói chính xác ra đã là gì của nhau đâu, dựa vào một giấc mơ mà cô cho là tiền kiếp để bao biện thì cũng quá hoang đường rồi... Thực sự hoang đường... Cẩn Ngôn mệt mỏi chìm vào giấc ngủ...
Nói ra có lẽ mọi người không tin, thậm chí đến chính bản thân Cẩn Ngôn cũng sẽ không tin được rằng, người con gái mà hiện tại lý trí của cô cật lực phủ nhận ấy chính là người mà cô đã từng dùng một đời một kiếp, trải qua đủ loại khổ ải để có thể ở bên nàng, yêu thương nàng. Càng không tin nổi, cô đã vì người đó mà lập ra một khế ước, nguyện dùng mười năm tuổi thọ và hạnh phúc tuổi thơ của kiếp này để đổi lấy một duyên gặp gỡ với nàng... Phần ký ức kiếp trước thực chất chính là một ân huệ của ông trời đối với cô. Chỉ có điều, Cẩn Ngôn không thể hiểu ra, càng không thể biết rằng, đã từng có một Ngụy Anh Lạc yêu một Phú Sát Dung Âm đến si ngốc, đến không màng bản thân như vậy... Quá khứ không thể níu kéo, Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam của kiếp này không thể trở thành Ngụy Anh Lạc và Phú Sát Dung Âm của kiếp trước, không thể nữa rồi...
Ngày mới lại đến, từng tia nắng chọc thủng màn đêm, mạnh mẽ toả sáng, không quan tâm đến những hỗn độn của con người, càng không quan tâm việc con người đã sẵn sàng đối diện với ngày mới hay chưa... Cẩn Ngôn uể oải thức dậy, so với trạng thái tràn đầy năng lượng hôm qua quả thực là một trời một vực. Chậm chạp vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đi xuống nhà. David có vẻ như đã đợi sẵn, nhìn thấy cô liền tươi cười
- Tiểu thư, chào buổi sáng.
- David, chào.
- Tiểu thư, đồ ăn của cô, tôi đã chuẩn bị rồi, nước ép dưa hấu cũng đã làm sẵn.
- Vậy sao, cảm ơn anh nhé. Tôi đi trước đây.
Cẩn Ngôn cầm lấy túi đồ ăn trên tay David, đi thẳng ra ngoài. David khó hiểu nhìn theo, thái độ của cô rất lạ, so với ngày hôm qua hoàn toàn khác...
Cẩn Ngôn vừa lên xe liền nhận được điện thoại
- Alo, chị Bình, có chuyện gì vậy?
- Tiểu Ngô, sáng nay chị có chút việc cần giải quyết, em qua công ty lấy xe rồi đến đón Lam tỷ đi quay chương trình nhé?
- Không vấn đề gì ạ.
- Ừ, địa chỉ cụ thể chị sẽ gửi lại cho em ngay.
- Vâng, em biết rồi ạ.
Cẩn Ngôn tắt máy, lái xe khỏi Ngô gia. Sau khi thực hiện màn biến hình trong xe liền đi bộ đến công ty, sau đó từ công ty lại tiếp tục đi xe đến nhà của Tần Lam. Cô theo địa chỉ Quân Bình gửi, quay lại khu chung cư hôm qua. Hôm nay trời sáng mới có dịp nhìn rõ, thực ra khu nhà này đối với Cẩn Ngôn cũng có thể tính là quen thuộc đôi chút, trong này có cổ phần của Bách Gia, có điều cô ít lui tới đây nên không để ý lắm. Xuống xe liền đeo khẩu trang, tuy khả năng bị lộ thân phận rất thấp nhưng cẩn thận vẫn hơn. Cô tìm đến phòng của nàng, ấn chuông. Giọng nói quen thuộc phát ra qua loa của chuông cửa
- Ai vậy?
- Là em.
Cô kéo khẩu trang xuống để lộ khuôn mặt trước camera. Nàng nhanh chóng mở cửa, tươi cười
- Khỉ con, chào buổi sáng.
- Chào chị.
- Em vào đi.
Cô bước vào, nàng đóng cửa lại. Tần Lam vẫn như cũ vui vẻ
- Sao em đến sớm vậy? Bảy rưỡi chúng ta mới xuất phát mà.
- Đến sớm một chút, để chị có thời gian ăn sáng.
- Khỉ con, em vẫn chu đáo như vậy.
Tần Lam tiến đến, ý muốn chạm vào Cẩn Ngôn nhưng cô lại mượn động tác cúi xuống mở túi để tránh đi... Nàng tuy có chút ngạc nhiên nhưng nhìn cô vẫn chăm chú dọn đồ ăn cho nàng, không hỏi gì hết, lặng lẽ thu tay về...
Tần Lam ngồi ăn sáng, Cẩn Ngôn lặng lẽ quan sát căn nhà một vòng, bài trí đơn giản mà trang nhã, căn nhà khá rộng, sống một mình chắc sẽ có đôi chút cảm giác lạnh lẽo, cô đơn...
- Khỉ con, em ăn sáng chưa? Qua ăn cùng chị này.
- Em ăn rồi ạ.
Quả thực là cô ăn rồi, trên đường đi từ bãi đỗ xe đến Nhiếp thị, cô đã kịp mua hai cái bánh bao, vừa đi vừa ăn rồi. Chuẩn bị bữa sáng đầy đủ cho người khác, không có nghĩa là cũng sẽ tự chăm sóc mình như vậy... Tần Lam tiếp tục ăn sáng để Cẩn Ngôn tự mình đi quanh nhà tham quan một vòng. Tiện tay cầm lên một bức ảnh giữa kệ giải thưởng của nàng. Tần Lam khi ấy trông vẫn còn rất trẻ, khuôn mặt rạng rỡ cầm trên tay giải thưởng, bên cạnh nàng là hắn, Nhiếp Viễn tươi cười đứng bên nàng. Hai người... đẹp đôi thật đấy... Khoé môi cong lên ý cười nhàn nhạt, từ khi nàng còn trẻ như vậy, hắn đã ở bên nàng, mọi dấu mốc quan trọng trong cuộc đời nàng, đều là hắn cùng nàng trải qua, cô có gì để so với hắn chứ? Tư cách để so đo đã không có rồi...
Tần Lam ăn xong, thấy Cẩn Ngôn ngây ngốc đứng bên kệ giải thưởng của mình liền nhẹ nhàng tiến tới. Thấy cô trầm ngâm nhìn bức ảnh bèn lên tiếng
- Đây là lần đầu tiên chị nhận giải nữ diễn viên được yêu thích nhất.
Cẩn Ngôn giật mình quay lại thấy nàng đã áp sát cô từ lúc nào bèn đặt bức ảnh xuống, đứng tránh qua một chút
- Chị có nhiều giải thưởng thật đấy.
- Ừ, chị bước vào ngành này cũng lâu rồi mà. Hạnh phúc nhất là mỗi khi nhận giải, vẫn luôn có anh ấy ở bên, cùng chị chia sẻ niềm vui.
Tần Lam dịu dàng vuốt ve bức ảnh mà Cẩn Ngôn vừa đặt xuống, hạnh phúc tỏa ra từ ánh mắt. Cẩn Ngôn quay đi, làm động tác như xem đồng hồ
- Lam tỷ, chị đi thay đồ đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát.
- À được.
Tần Lam đi thay đồ, rất nhanh đã quay lại, trang phục đơn giản, makeup nhẹ nhàng, cảm giác vô cùng trẻ trung, tươi mới. Cẩn Ngôn giúp nàng dọn dẹp xong, cả hai lập tức rời đi. Trên xe chỉ có cô và nàng, Tần Lam vui vẻ cùng Cẩn Ngôn nói chuyện. Thế nhưng đáp lại thái độ nhiệt tình của nàng, cô hoàn toàn thờ ơ, gần như chỉ đáp lại cho có, một chút hứng thú cũng không thấy... Tần Lam dần nhận ra bất thường. Từ tối hôm qua, thái độ của cô đã rất lạ. Rõ ràng trước đó vẫn còn cùng nàng vui vẻ nói cười, trêu đùa. Một lát sau, không rõ đã có chuyện gì, thái độ của cô hoàn toàn thay đổi, đến làm việc cũng không tập trung nữa... Nàng yên lặng quan sát cô một chút, cũng không có vẻ gì là bị ốm
- Khỉ con.
- Dạ?
- Em có tâm sự gì sao?
- Không có, sao tự nhiên chị lại hỏi như vậy? - Cô lập tức phủ nhận.
- À thì... Cũng không có gì đâu...
Dù sao nàng và cô cũng không quá thân thiết, cô không muốn nói, nàng cũng không tiện hỏi. Không khí bỗng chốc trở nên yên lặng đến kì dị...
Đến đài truyền hình, Tần Lam lập tức di chuyển đến khu hậu đài của chương trình, Cẩn Ngôn không biết đường, chỉ có thể bám sát theo nàng. Vừa đến nơi đã thấy rất nhiều nghệ sĩ, Tần Lam gần như có thể vui vẻ chào hỏi, nói chuyện với tất cả. Cẩn Ngôn phía sau một lần nữa phải công nhận khả năng kết bạn của nàng, giới giải trí rộng lớn, phức tạp như vậy mà đi đến đâu cô cũng thấy nàng có bạn bè, quả thực không tầm thường.
Tám rưỡi, chương trình bắt đầu ghi hình. Cẩn Ngôn nhàm chán đứng một mình, vốn dĩ định lấy điện thoại ra gϊếŧ thời gian một chút nhưng nghe thấy người dẫn chương trình giới thiệu đến tên nàng lại không nhịn được mà nhìn sang. Người đó xuất hiện với một nụ cười dịu dàng cố hữu, dưới ánh đèn sân khấu lại càng trở nên nổi bật. Chiếc điện thoại trong tay bỗng chốc trở nên vô nghĩa, cô không có cách nào thoát khỏi sức hút của người kia... Mọi biểu cảm, mọi động tác của nàng, cô đều lặng lẽ thu lại, giống như mật ong ngọt ngào, từng chút từng chút nhỏ xuống trái tim cô, nhẹ nhàng khiến người ta say đắm...
Đến giờ nghỉ giữa giờ, Tần Lam đi lại phía cô. Cẩn Ngôn thấy nàng liền tươi cười
- Lam tỷ, chị làm tốt lắm đó!
- Thật vậy sao? Chị còn nghĩ em không xem chứ.
- Chị làm tốt như vậy, dĩ nhiên em phải xem rồi.
- Cảm ơn em. À đúng rồi, điện thoại của chị đâu? Cho chị mượn một chút.
Cẩn Ngôn lập tức mở túi lấy điện thoại đưa cho nàng. Tần Lam mở máy lên xem, vừa nhận tin nhắn liền mỉm cười. Cẩn Ngôn tò mò
- Lam tỷ, có chuyện gì vậy?
- Ah chỉ là Viễn ca nhắn tin hẹn chị tối nay ăn tối thôi.
- Ồ...
Nàng đáp lời cô mà không cần ngẩng lên, vẫn chăm chú trả lời tin nhắn của hắn. Cẩn Ngôn cũng không muốn nói thêm lời nào dư thừa nữa. Người nàng yêu, người nàng quan tâm, duy nhất chỉ có hắn mà thôi...
Nửa sau của chương trình, cô xem với một tâm thế hoàn toàn khác. Giữa rất nhiều người trên sân khấu vẫn chỉ nhìn duy nhất một người. Thế nhưng cảm giác vui vẻ ngọt ngào lúc trước đã không còn nữa rồi, nhìn thế nào vẫn thấy trong lòng có chút khó chịu...
Đến khi quay xong chương trình mới thấy Quân Bình xuất hiện
- Xin lỗi nhé, hôm nay có việc đột xuất, chị không đến kịp.
- Không sao đâu ạ, cũng không có gì vất vả mà - Cẩn Ngôn cười trừ.
- Lam tỷ, chúng ta đi thôi - Quân Bình gọi Tần Lam.
- Ừ, được thôi.
Tần Lam không rõ đang làm gì, mắt vẫn không rời khỏi điện thoại, đi theo Quân Bình. Thế nhưng vì không chú tâm nhìn đường, nàng vấp phải một gờ gạch...
- Ah...
Khuôn mặt xinh đẹp có khả năng tiếp xúc thân mật với mặt đất... Rất nhanh một tay bị kéo lại, một cánh tay từ đằng sau ôm lấy eo nàng, giữ cho nàng đứng vững, nhanh gọn, chuẩn xác, không có lấy một động tác dư thừa. Tần Lam kinh hãi, suýt chút nữa thì...
- Chị nhìn đường cẩn thận một chút đi. Cứ chăm chú với điện thoại như vậy, lỡ ngã thật thì sao?
Cẩn Ngôn lên tiếng nhắc nhở, vẫn một tay giữ tay nàng, một tay ôm lấy nàng, hơi thở của cô gần như ngay sát bên tai của Tần Lam. Tư thế này, có chút kì quái rồi... Nàng bối rối
- Được... Được rồi... Em... Buông chị ra trước đi.
Cô lập tức buông tay. Tần Lam đỏ mặt, cô chỉ là đỡ nàng thôi mà, sao nàng lại có phản ứng như vậy?
- Cảm... Cảm ơn em. Chúng ta đi thôi.
Sau khi ra xe, Cẩn Ngôn ngoan ngoãn với vai trò của một trợ lý chuẩn bị đồ ăn cho nàng. Tần Lam đã dần quen với sự chăm sóc chu đáo này của cô. Đợi sau khi nàng ngồi xuống ăn, cô mới quay sang hỏi Quân Bình
- Chị Bình, hoạt động từ thiện chiều nay, em không nhất thiết phải đi cùng đúng không?
- Ừ, về lý thuyết là thế. Sao vậy? Em có việc gì sao?
- Dạ, em muốn nghỉ phép chiều nay.
- Em đi đâu vậy, khỉ con? - Tần Lam tò mò.
- Em có chút chuyện riêng cần giải quyết thôi.
- Được, em cứ nghỉ đi, có chị đi cùng Lam tỷ là được rồi - Quân Bình đồng ý.
- Em cảm ơn chị. Vậy em đi đây.
- Đi luôn bây giờ sao? - Tần Lam ngạc nhiên.
- Vâng, đây là bữa tối của chị, em đã chuẩn bị rồi, trước khi ăn cần hâm nóng những gì, em cũng có ghi chú rồi. Bên trong có cả nước dưa hấu nữa. Chị cầm lấy này.
Cẩn Ngôn đưa lại túi đồ cho Tần Lam, dặn dò một chút, sau đó lập tức xuống xe, nhanh chóng rời đi. Tần Lam nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng tự nhiên nảy sinh một cảm giác giống như là mất mát thứ gì đó quan trọng...
Cẩn Ngôn quay về lấy xe, lập tức trở lại Bách Gia. Một lần nữa thực hiện màn biến hình trong xe, khôi phục hình ảnh tổng tài băng lãnh. Một đường đi thẳng lên văn phòng của cô, qua bàn thư ký, ngắn gọn nói với Tử Tân
- Gọi Mạn tỷ, Trác Tỷ qua phòng mình.
Nói rồi đi thẳng vào phòng, tranh thủ xem đống giấy tờ, hồ sơ trên bàn. Một lát sau...
- Yo, Ngô tổng, chào mừng quay lại. Sao, chán làm trợ lý chưa?
Đàm Trác vừa vào đã lên tiếng trêu chọc cô. Cẩn Ngôn dĩ nhiên không để ý, để hai người họ tự mình ngồi xuống xong mới hỏi
- Công việc mấy ngày qua thế nào ạ?
- Vẫn ổn, mới có mấy ngày thôi mà. Trước đây không có em, vẫn là chị và Trác lo toàn bộ đó thôi - Thi Mạn nhẹ nhàng.
- Ổn gì mà ổn chứ? Ngày nào cũng lo thêm công việc, đến cơm còn chưa được ăn đây này - Đàm Trác tỏ ra bất mãn.
- Vậy đi ăn, em mời mọi người - Cẩn Ngôn đóng tập tài liệu lại, đứng lên.
- Xem ra lương của trợ lý diễn viên có vẻ cao.
Đàm Trác vẫn không từ bỏ trêu chọc cô. Ba người, gọi thêm cả Tử Tân là bốn, bao trọn phòng vip của một nhà hàng gần đó. Tử Tân quan tâm
- Thế nào? Công việc có vất vả không, Ngôn Ngôn?
- Làm trợ lý đúng là không đơn giản, ngày thường cậu vất vả không ít nhỉ? Ăn nhiều vào.
Cẩn Ngôn gắp thức ăn cho Tử Tân. Tinh ý nhất vẫn là Thi Mạn, chị nhận ra tâm trạng cô không tốt
- Tiểu Ngôn, em có chuyện gì không vui à?
- Mạn tỷ, chị biết Nhiếp Viễn, tổng giám đốc tập đoàn Nhiếp thị không?
- Biết, lần bàn hợp đồng của Tần Lam, chị còn trực tiếp gặp mà, nhưng sao?
- Hắn là người thế nào?
- Người thế nào sao? Trên thương trường là một doanh nhân giỏi, rất có mắt nhìn người, có tham vọng. Còn về đời tư, chị nghe nói hắn là một công tử rất đào hoa, xung quanh luôn có rất nhiều phụ nữ, có điều trước nay chưa từng chính thức công khai với ai. Nhưng có tin đồn hắn có quan hệ đặc biệt với một cô diễn viên nào đó. Sao em lại quan tâm đến hắn?
- Nhiếp Viễn là người yêu của Tần Lam.
- Cái cô duyên phận gì đó của em á?
Đàm Trác nãy giờ yên lặng hóng chuyện, cuối cùng cũng xen vào. Cẩn Ngôn khẽ gật đầu
- Thiên a... Sao éo le như trong phim truyền hình vậy? Tiểu Ngôn, giờ em định thế nào? Đánh nhau một trận nảy lửa, giành lại người của mình?
- Của mình gì chứ. Hai người họ bên nhau mười năm rồi, em có tư cách gì mà đòi tranh giành? Em định tìm một cơ hội thích hợp rồi sẽ xin nghỉ việc.
- Thực ra, em nghĩ được như vậy cũng tốt - Thi Mạn an ủi.
Thế nhưng cơ hội thích hợp của cô mãi vẫn không chịu đến... Gần nửa tháng, không biết bao nhiêu lần cô định ngỏ ý muốn thôi việc với nàng nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, cô lại không mở lời nổi nữa... Đến một hôm...
- Lam tỷ, hôm nay biên kịch Vu cho người gửi lời muốn hẹn gặp chị - Quân Bình nói với nàng.
- Hẹn gặp chị? Bao giờ?
- Chiều nay.
- Chiều nay chị có lịch trình gì quan trọng không?
- Cũng không có, nhưng mà...
- Có chuyện gì?
- Chiều nay em bận rồi, không thể đi với chị được... - Quân Bình khó xử.
- Không sao đâu, để Tiểu Ngôn đi với chị cũng được mà.
- Tiểu Ngô, chiều nay em có bận gì không? - Quân Bình quay sang hỏi cô.
- Không ạ, cứ để em đi với Lam tỷ, chị đừng lo.
Chiều hôm đó, Cẩn Ngôn theo nàng đến gặp Vu Chính. Vừa nhìn thấy nàng, ông ta liền tươi cười
- Lam tỷ, thật là vinh hạnh cho tôi quá.
- Ông chủ Vu nói đùa rồi, anh chủ động hẹn gặp, sao tôi có thể không đến chứ? Tôi vẫn còn muốn sống trong giới thêm vài năm nữa - Tần Lam cười đáp lại.
- Lam tỷ thật biết đùa. Ngồi xuống đi, ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Nàng ngồi xuống ghế, cô đứng cạnh nàng. Vu Chính liếc thấy cô, nhìn nàng ý hỏi
- Đây là?
- Đây là trợ lý mới của tôi, Ngô Cẩn Ngôn.
- Trợ lý mới sao? Thú vị - Vu Chính cười đầy ẩn ý.
- Ông chủ Vu hôm nay tìm tôi có chuyện gì vậy? Chắc không phải chỉ để uống trà đàm đạo.
- Dĩ nhiên rồi, nếu không có chuyện gì, sao tôi dám lãng phí thời gian của Lam tỷ chứ.
Ông ta đi đến bàn làm việc, cầm lên hai cuốn kịch bản, quay lại mỉm cười đưa một cuốn cho nàng, một cuốn cho cô
- Tôi muốn nhờ Lam tỷ đóng một vai trong bộ phim sắp tới của tôi.
"Diên Hy công lược", Cẩn Ngôn nhẩm đọc tên phim, dù cô không có nhiều hiểu biết về phim lắm nhưng vẫn có thể đoán ra đây là phim Thanh đấu. Tần Lam lướt qua kịch bản một chút, thắc mắc
- Ông chủ Vu, anh muốn tôi đóng vai nào?
- Lam tỷ, có thể tùy ý đoán một chút.
- Chắc chắn không phải nữ chính. Vậy là... Nhàn phi? Thuần phi? Đừng nói anh muốn tôi diễn Cao quý phi đấy nhé...
- Hahaha... Lam tỷ sao lại nhắm đến toàn những vai hắc hóa và phản diện như vậy?
- Vậy anh muốn tôi diễn?
- Phú Sát hoàng hậu!
Cẩn Ngôn nghe đến giật mình, suýt chút nữa đánh rơi cuốn kịch bản trên tay... Vu Chính vẫn giữ nguyên nụ cười
- Lam tỷ không cảm thấy bản thân rất phù hợp với vai này sao?
- Phú Sát hoàng hậu sao?
Tần Lam lật lại kịch bản, đọc kỹ hơn về nhân vật này, cuối cùng chỉ có thể cảm thán
- Vị hoàng hậu này quá tốt rồi!
- Đúng, vậy nên nếu không phải là Lam tỷ thì không thể là ai khác!
- Ông chủ Vu, anh tin tưởng tôi đến vậy sao?
- Đương nhiên! Tôi cũng tin tưởng vào nhãn quang của mình. Hay là, Lam tỷ có thể thử một đoạn không?
- Bây giờ luôn sao?
- Đúng vậy! - Vu Chính cầm lấy kịch bản - Đoạn này đi, hoàng hậu bị liệt đôi chân, giữa trời tuyết đầu mùa, thân tín của nàng trở về bên cạnh nàng.
- Nhưng đoạn này là diễn đôi mà - Tần Lam thắc mắc.
- Trợ lý Ngô, cô có thể trợ diễn không? - Vu Chính quay sang cô.
- Tôi sao? - Cẩn Ngôn ngạc nhiên.
- Đúng.
- Tôi... Để tôi xem kịch bản đã...
- Hai người cứ từ từ chuẩn bị.
Vu Chính ngồi dựa ra sau, dáng vẻ rất thoải mái, bình tĩnh chờ đợi. Tần Lam chăm chú đọc kịch bản. Cẩn Ngôn không những chăm chú mà còn vừa đọc vừa kinh ngạc. Câu chuyện này, những nhân vật này...
- Tiểu Ngôn, em chuẩn bị xong chưa? - Tần Lam nhẹ nhàng hỏi.
- Em...
- Tôi cảm thấy trợ lý Ngô đã vào trạng thái rồi đấy. Chúng ta bắt đầu đi - Vu Chính xen vào.
- Được! - Cẩn Ngôn đột nhiên quả quyết.
Tần Lam thu liễm cảm xúc, nhanh chóng nhập vai trở thành một hoàng hậu với đôi chân bị liệt, khuôn mặt lạnh nhạt phảng phất nét ưu thương. Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu, quỳ xuống bên chân nàng, nắm lấy tay nàng
- Nương nương, Anh Lạc nghe nói người đã tỉnh lại rồi. Thực sự rất vui mừng. Thân thể người đã hồi phục chưa?
- Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm. Ngươi đi đi! Ra ngoài! - Nàng không nhìn cô, đáp lại.
Đôi tay vốn đang nắm lấy tay nàng của cô nghe đến đây bỗng có cảm giác muốn thu lại...
- Nương nương - Cô một lần nữa nắm chặt lấy tay nàng - Hoàng thượng đã hạ chỉ, đặc xá hết tội danh cho Anh Lạc, bây giờ, nô tỳ không thể quay về Tân giả khổ nữa rồi. Nương nương, người đuổi Anh lạc đi, nô tỳ biết đi đâu?
- Muốn đi đâu thì đi! Dù sao Trường Xuân cung này không hoan nghênh ngươi - Nàng nhìn cô, ánh mắt vô tình.
- Nương nương, sao người không chịu nói thật? Rõ ràng người rất quan tâm Anh Lạc, bây giờ cô ấy quay về rồi, ngược lại lại muốn đuổi cô ấy đi - Vu Chính giúp hai người một câu thoại.
- Minh Ngọc! - Nàng gọi một tiếng trách móc.
- Nương nương, có phải Anh Lạc lại làm sai chuyện gì rồi không? - Cô nén cảm xúc, hỏi nàng.
- Không phải lỗi của ngươi, là lỗi của ta - Nàng khẽ lắc đầu - Nếu như không vì bảo vệ ta, ngươi cũng sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu này.
Cô liên tục lắc đầu phủ nhận, nàng nhìn cô, đôi mắt lưu lệ, giọng nói cố giữ bình tĩnh
- Anh Lạc, ngươi đi đi, đừng ở bên cạnh ta nữa.
- Nương nương... - Cô vẫn không ngừng lắc đầu.
- Nhìn đôi chân của ta đi - Nàng rời đi ánh mắt - Ta không thể đứng dậy nữa rồi. Tuy rằng hoàng thượng đã niệm tình ta và người trước đây, chăm sóc ta nhiều hơn. Nhưng Đại Thanh không cần một phế nhân làm hoàng hậu. Trường Xuân cung, nhìn thì có vẻ phồn hoa như gấm nhưng thực ra nguy cơ tràn ngập - Nàng nhìn xuống cô - Lúc này, không ai muốn ở lại cả. Ngươi hiểu không?
- Nương nương... - Cô nghẹn ngào - Người đuổi Anh Lạc đi, Anh Lạc không có nơi nào để đi.
- Ta sẽ hạ một đạo ý chủ, để ngươi xuất cung.
Nàng kiên cường nói, sau đó lập tức quay đi, lặng lẽ rơi nước mắt. Cô lắc đầu
- Ngôi nhà đó, Anh Lạc không muốn trở về nữa. Năm đó, mẹ nô tỳ sau khi sinh nô tỳ đã qua đời, cha của nô tỳ lấy về một kế mẫu, đem nô tỳ ra sông vứt xuống. Là một người qua đường tốt bụng đã cứu nô tỳ. Tỷ tỷ đã đem nô tỳ về nhà, nhờ có tỷ tỷ, nô tỳ mới bình an lớn lên.
Nàng quay lại nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt, trong ánh mắt chỉ còn lại thương xót... Cô ngây ngốc cười với nàng
- Nương nương, người tốt với Anh Lạc giống như là tỷ tỷ của Anh Lạc vậy. Anh Lạc không đi đâu hết, Anh Lạc muốn hầu hạ hoàng hậu nương nương, một đời bầu bạn bên cạnh nương nương.
- Anh Lạc... - Nàng áp tay lên khuôn mặt nhỏ của cô.
- Nương nương... - Cô nắm lấy bàn tay nàng - Nương nương, xin người đừng bỏ cuộc. Chỉ cần người cố gắng, Anh Lạc tin, người nhất định có thể đi lại được. Cho dù, nương nương thực sự không thể đứng lên, Anh Lạc cũng cam tâm tình nguyện, cả đời này làm gậy chống cho hoàng hậu nương nương.
Cả hai người cùng rơi nước mắt... Nàng đưa tay ôm lấy cô khẽ gọi
- Anh Lạc...
- Được rồi, cắt cắt!
Vu Chính hô lên, chen vào khoảnh khắc xúc động ôm nhau khóc của cô và nàng. Tần Lam nhanh chóng thoát vai, mỉm cười với cô gái nhỏ vẫn đang quỳ dưới chân mình
- Khỉ con, đứng lên đi.
Cẩn Ngôn nghe thấy vậy nhanh chóng buông tay, đứng lên lấy giấy từ trong túi, cúi xuống lau nước mắt cho nàng. Tần Lam cũng không phản đối việc cô giúp mình, dù sao nàng nhận sự chăm sóc chu đáo từ cô cũng đã thành thói quen, thân thiết thêm một chút cũng chẳng sao. Vu Chính tươi cười với nàng
- Lam tỷ thấy sao? Có phải rất nhanh đã tìm thấy cảm xúc không?
- Đoạn kịch bản vừa rồi thực sự viết rất tốt! Nhưng tôi vẫn muốn xem thêm một chút nữa.
- Được thôi được thôi. Được Lam tỷ xem xét là may mắn của tôi rồi - Vu Chính tỏ ra rộng rãi với nàng.
- Còn trợ lý Ngô, cô thấy sao?
- Tôi sao? - Cẩn Ngôn đang tự lau nước mắt lại nghe nhắc đến mình.
- Đúng. Chẳng lẽ cô nghĩ tôi không nhìn ra sao? Cô chính là Ngụy Anh Lac! - Vu Chính mỉm cười.
Cẩn Ngôn lạnh sống lưng... Rốt cuộc con người này là ai? Tại sao từ đầu đến giờ, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói của ông ta với cô luôn đầy ẩn ý như vậy? Cẩn Ngôn cảm thấy đây hoàn toàn không phải vô tình hay trùng hợp, ông ta thực sự đang nhắm vào cô! Thật ra ông ta biết gì, muốn gì...