Sáng hôm sau, hai người cùng nhau trở về Thẩm gia, vừa mới đến cổng đã thấy mẹ chồng cô đứng sẵn ở cửa chờ. Thấy hai người đến liền tươi cười: “Hai đứa đến rồi đấy à, mau vào nhà ngồi đi!”
Sở Vân An nắm tay Cửu Ái, thân thiết nói: “Bắt con lấy A Quân thật là thiệt thòi cho con quá, nếu nó có bắt nạt gì con cứ nói với mẹ, mẹ giúp con trị tội nó.” Nói xong còn liếc Thẩm Ngôn Quân một cái đầy ý tứ: “Hai đứa bây giờ đã là vợ chồng rồi, A Quân, con phải đối xử tốt với vợ nghe không?”
Thẩm Ngôn Quân không đáp, lại có người khác đáp thay: “Cũng không biết là ai mới phải tốt với ai.”
Người vừa lên tiếng không phải ai khác mà chính là Thẩm Hạnh, em gái của Thẩm Ngôn Quân.
Cửu Ái nghe những lời này, cúi đầu lặng im không nói mà, bà Thẩm lại không vui: “Sao con lại nói như thế?”
“Có ai mà không biết, nhờ phúc của chị ta mà chị Tâm mới không thể kết hôn với anh hai. Mẹ đã không giúp anh hai thì thôi, nay lại đưa chị ta vào nhà, thực ủy khuất anh hai con quá còn gì.”
“Con im đi!” Sở Vân An tức giận, quát.
Ông Thẩm ngồi bên cũng không nghe nổi nữa, trầm giọng nói: “Mẹ con làm thế là có cái lý của mẹ con, trẻ con không biết thì đừng có nhiều chuyện. Cơm canh nguội cả rồi, đều vào nhà bếp dùng bữa thôi.”
Sau khi dùng cơm song, Sở Vân An gọi Cửu Ái vào thư phòng, nắm tay cô, thở dài: “Ái Ái, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, con đừng có trách nó, ha.”
Cửu Ái mỉm cười gật nhẹ đầu: “Vâng, con không trách em ấy đâu.”
“Cha mẹ và cha mẹ con vốn là bạn bè thân thiết, trước kia đã để con chịu nhiều ấm ức, hiện tại đã là người một nhà rồi, có chuyện gì cứ nói với mẹ, nghe không?”
“Con biết mà, mẹ không cần lo lắng... Ngôn Quân, đối với con rất tốt.”
Ông Thẩm cũng phụ họa: “Mẹ con nói đúng đấy, nếu Ái Tâm có chuyện gì khó khăn, cứ nói với cha một tiếng, cha sẽ giúp con.”
“Cám ơn cha.”
Hai người ở lại Thẩm gia một ngày, nếu như không tính những lời châm chọc của Thẩm Hạnh, thì ngày hôm nay cũng có thể tính là vui vẻ, tràn ngập không khí gia đình, điều mà bao nhiêu năm nay cô không được cảm nhận.
Trước lúc trở về, bà Thẩm còn giữ Cửu Ái lại nói: “Mẹ chỉ mong con và A Quân có thể yêu thương lẫn nhau.”
Cửu Ái mỉm cười, gật đầu.
Trong không gian nhỏ hẹp của BMW màu đen sang trọng, hai người đều lặng im, Thẩm Ngôn Quân chăm chú lái xe, Cửu Ái chăm chú nhìn ra cửa sổ, ngắm hàng cây chạy đua bên đường. Cửu Ái dường như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên nói: “Ngày mai anh tính làm gì?”
Thẩm Ngôn Quân vẫn chăm chú nhìn về phía trước: “Đi làm.”
“Thế à?” Cửu Ái không khỏi thất vọng, “Thôi vậy, tôi đi một mình cũng được.”
Thẩm Ngôn Quân chẳng hiểu gì, hỏi: “Đi đâu?”
“Tôi thấy nhà mới của chúng ta đơn giản quá, muốn rủ anh đi mua chút đồ, nhưng nếu anh bận thì tôi tự mua, cùng lắm thì đem đồ đi đổi một lần thôi mà.” Cửu Ái nhún vai, không để ý nói.
Thẩm Ngôn Quân nhớ lại ngôi nhà của mình, hình như cũng không đến mức đơn sơ đến thế. Liếc đồng hồ một cái, hờ hững nói: “Cô muốn mua gì?”
“Rèm cửa, khăn trải bàn, thảm chân, bình hoa,.....” Cửu Ái liệt kê không cũng thứ.
Khóe mắt Thẩm Ngôn Quân hơi giật: “Tôi nhớ không lầm thì những thứ đó đều có cả rồi?”
“Tôi thấy màu sắc của chúng không thích hợp cho lắm, muốn thay đổi vài thứ.” Dừng một chút lại bổ sung, “Tôi còn muốn vài thứ đồ dùng cá nhân.”
Thẩm Ngôn Quân nhớ đến người mẹ mình từng nói, mỗi vật trong nhà đều căn cứ vào sở thích của người phụ nữ trước mặt này mà lựa chọn không khỏi nhướng mày nhìn Cửu Ái chậm rãi nói: “Nếu vậy, ngày mai..... cô tự mình đi đi.”
“...”
“Cho tôi xuống chỗ siêu thị gần nhà.”
Mười phút sau...
Cửu Ái bước xuống xe, quay đầu nói với người ngồi trong: “Anh chờ....” tôi một lát.
Còn chưa dứt câu, chiếc BMW màu đen đã lao vút đi như mũi tên rời cung vào màn đêm. Cửu Ái sững sờ một lúc lâu. Mặc dù siêu thị này là siêu thị gần nhất nhưng ít nhiều cũng cách nhà đến con phố...