Hoa Sầu Riêng Và Anh Dưa Hấu

chương 30: 30: hình như khôi thích hoa rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chàng trai áo trắng đó tên Trương Mạnh Dũng.

Hơn Hoa một tuổi.

Năm nay mới lên đại học ở cách khu nhà họ không xa.

Có phương thức liên lạc rồi nhưng hai ngày sau nó mới dám nhắn tin.

Vì chưa quen nên cuộc nói chuyện còn khá nhiều gượng gạo.

Muốn cua trai thì còn phải cố gắng chút vậy.

Một ngày tháng tư nọ, sau kì thi thử đợt một, Như Hoa đã nhắn tin cho Dương Đăng Khôi.

Để làm gì à? Để nhờ giúp đỡ hẹn trai đi chơi đấy.

Với lí do anh Kiệt nhờ cho Hoa đi xả bớt căng thẳng giúp thì Như Hoa đã được đi chơi cùng Trương Mạnh Dũng và hai anh em Dương Khôi.

Đến nơi chưa được bao lâu thì Khôi em nghe điện thoại.

Sau đó lấy lí do bố gọi hai anh em đi có việc nên về trước.

Tiếc là thanh niên kia thấy hai anh về rồi nên cũng không nán lại lâu.

Đến một ngày tháng năm khác.

Sau đợt thi thử thứ hai.

Nguyễn Như Hoa lại nhờ Dương Đăng Khôi lần nữa.

Trước khi đồng ý hắn nói một câu “không lo ôn thi mà đi chơi với trai thế này, anh Kiệt mà biết chắc no đòn nhỉ?”

Cái gì mà đi chơi với trai.

Đây gọi là lo trước tương lai.

Đến ngày hẹn, mấy người họ đến khu trò chơi mới mở, có cả nhóc Minh Đăng đi cùng.

Còn chưa kịp chơi trò đầu tiên thì hai anh em họ Dương đã bị mẹ gọi về.

Thằng nhóc nó muốn chơi lắm rồi nên mặt tiu nghỉu hỏi “em nghỉ học được không”.

Ra là cô giáo thằng bé nói nếu cô bận thì sẽ được nghỉ nhưng mà sự thật là cô rảnh nên việc học vẫn diễn ra.

Mẹ Dương quên không bảo con trai, cách giờ học ba mươi phút mới đi chợ về đến nhà thì thấy mất người nên phải đi tìm ngay.

Khôi em chắc không dám trái lời mẹ nên nhóc Minh Đăng phải xách đít về.

Đen lắm em trai.

Lần thứ ba Hoa nhờ người nào đó là trước khi kiểm tra cuối kì.

Lần này thì định đi giải tỏa căng thẳng thật.

Nhưng Dương Đăng Khôi lại nhắn tin lại thế này:

- Đi đứng cái gì.

Ở nhà mà ôn bài.

Không thì ăn rồi ngủ.

Đi chơi nhảy nhót một buổi về rơi hết chữ.

Gì vậy trời.

Riết rồi tự coi mình thành anh trai nó luôn hả.

Nhưng mà dù sao thì cũng sắp kiểm tra thật nên Hoa cũng không nói gì nữa.

Không phải lần này thì còn lần khác.

Một thời gian ngắn sau đó, Như Hoa không nhắn tin với Dương Đăng Khôi nữa.

Tin nhắn với Trương Mạnh Dũng cũng thưa dần đi.

Vì nó còn phải học.

Lúc này không thể lơ là được nữa rồi.

Ngành Hoa thích trong trường nó thích thì lấy điểm khá cao nên phải cố gắng thôi.

Và rồi, ngày thi đã đến, Hoa cảm thấy bài làm cũng không tệ.

Dù gì thì ông trời không cho không ai cái gì, nhưng cũng chẳng lấy mất của ai cái gì.

Cứ cố gắng hết mình là được rồi.

Thế nên là thi xong thì phải xoã thôi.

Chính vì thế, sau khi thi xong thì Nguyễn Như Hoa định hẹn Trương Mạnh Dũng đi chơi, thì để tỉnh tò ấy mà.

Cái thời đại nào rồi chứ, con gái tỏ tình cũng chẳng có gì đáng ngại cả.

Yêu yêu thích thích gì là phải nói thôi.

Không lỡ mà có người giành trước thì sao.

Và đấy, Hoa đã hẹn được anh Dũng vào một ngày nọ.

Trước ngày đi chơi, nó đã ở trong phòng lôi quần áo đẹp trong tủ ra.

Nhưng chẳng có cái nào ưng ý cả.

Sau đó Hoa gọi điện cho bạn thân, rủ cô sang ngủ cùng mình và cầm cho mượn ít đồ để đi chơi.

Lúc Tú Anh đến thì nó giật cả mình.

Cái túi quần áo to đùng luôn ấy chứ.

Vật lộn với đống đồ xong cũng đã là gần mười giờ.

Chơi game một chút, tâm hự tủi hồng một chút mà đã đến nửa đêm.

Phải đi ngủ thôi nếu không ngày mai không biết dậy như thế nào nữa.

Hôm sau Hoa và Tú Anh hí hửng đi đến điểm hẹn rồi tách nhau ra.

Tôi đứng đợi ai đó, còn nó thì vào trong.

Nhưng đời nào có như mơ, dịu dàng thục nữ chờ mãi mà không thấy Trương Mạnh Dũng đâu.

Chỉ thấy Dương Đăng Khôi đi đến cùng với ai đó.

Sau đây là lời kể của Dương Đăng Khôi.

Một ngày nọ, tôi đang ngồi thì tự nhiên thấy Như Hoa nhắn tin.

Chẳng biết con bé cần nhờ cái gì mà lại nhắn giờ này.

Gớm chửa, hỏi số anh tôi cơ đấy.

Hỏi mãi mới biết là xin số giúp người khác.

Lo chuyện bao đồng chắc vui hử.

Cái đợt lấy số của tôi cho người khác còn chưa chừa mà.

Nói thì còn cãi là anh tôi không nhỏ mọn thế đâu.

Ý là tôi nhỏ mọn chứ gì.

Nhỏ mọn bao giờ chứ?

Chưa dừng lại ở đó.

Hoa tiếp tục xin số của người khác.

Hỏi cái anh áo trắng đi chơi cùng hôm Tết dương thì chỉ có con bé Hoa biết chứ ai nữa.

Tôi thì từ nhỏ đến giờ chưa biết ki bo kẹt sỉ là cái gì, nên dù có khó chịu thì tôi vẫn không từ chối.

Nhưng mà dù sao thì Hoa cũng là con gái, gửi lời lời kết bạn mà thằng kia không đồng ý thì lại tủi thân.

Tôi nhắn tin cho cậu em Trương Mạnh Dũng, bảo nó kết bạn với con gái nhà người ta đi.

Được cái thằng này dễ đồng ý.

Nếu làm được thì đồng ý ngay.

Chẳng biết là có nhận ra con bé kia quen không?

Xong việc, tôi bảo Hoa một tiếng.

Mà chẳng hiểu thế nào cứ thấy trong lòng bực bực, nên nói một câu khá chảnh cún và thèm đòn rồi offline luôn.

Vào một ngày tháng tư.

Hoa lại nhắn tin cho tôi.

Lần này còn đòi hỏi hơn lần trước.

Đã bảo tôi hẹn gặp nhau giúp rồi còn yêu cầu tôi phải lấy cớ đi về trước nữa chứ.

Nể tình nó là em gái anh Kiệt nên tôi đã đồng ý.

Nhưng mà cứ thông báo một tiếng cho anh ấy biết trước vậy.

Lại một ngày tháng năm khác Hoa Sầu Riêng lại muốn tôi giúp hẹn đi chơi.

Dù sao lần này tôi cũng đang dự tính cho Minh Đăng đi chơi một buổi nên đồng ý hẹn đến khu trò chơi luôn.

Khổ nỗi, lần này thằng Dũng không tin tưởng tôi lắm.

Nó hỏi:

【Trương Mạnh Dũng: Anh có lừa em không đấy? Đừng có bỏ lại em như lần trước nữa đấy nhá】

Tôi có chút chột dạ nhưng vẫn chắc như đinh đóng cột:

【Dương Đăng Khôi: Lần trước có việc thật.

Lần này anh cho thằng Đăng đi chơi mà.】

Dù sao thì tôi cũng nói thật rồi, chỉ là thật một nửa thôi.

Nếu mà Hoa muốn không gian riêng thì dắt em trai đi chơi riêng là được.

Nhưng phận trời cho, do trời định, Đăng nhà tôi không có số đi chơi rồi.

Còn chưa kịp chơi trò đầu tiên thì bị mẹ gọi về đi học.

Đăng ơi là Đăng, mày đen lắm em!

Và thế là hai đứa kia lại thành đi chơi riêng.

Chẳng biết là chúng nó chơi trò gì nhỉ? Nhưng mà chắc Như Hoa phải vui lắm.

Đang thắc mắc thì anh Kiệt gọi tới hỏi có phải Hoa đi chơi với tôi không.

Lúc đầu thì đúng là vậy nên tôi bảo đúng.

Mà còn chưa kịp trả lời đoạn sau thì anh ấy đã tắt máy rồi.

Lần thứ ba, gần đến ngày kiểm tra cuối kì rồi mà con bé Hoa kia còn định hẹn trai đi chơi tiếp.

Không định thi cử nữa hay sao.

Tôi phải ngăn con bé lại ngay.

Mà lần này nó không mè nheo nữa thật.

Chắc cũng tự biết suy nghĩ một chút.

Nhưng sau đó thì cũng không nhắn tin với tôi nữa luôn.

Ăn cháo đã bát.

Lợi dụng con trai nhà người ta.

Người gì đâu mà kỳ lạ.

Cũng chẳng biết từ bao giờ, dường như tôi suy nghĩ về Hoa Sầu Riêng nhiều hơn.

Thỉnh thoảng còn mất tập trung nữa chứ.

Và một ngày nọ, đang nằm trên giường thì tôi thấy bài biết nọ.

Cái gì mà cảm giác khi thích một người.

Cái gì mà đã bị condi tình yêu đeo bám.

Câu miêu tả này đúng là có chút giống tâm trạng của tôi hiện tại.

Hay nhớ về ai đó.

Cảm giác khó chịu mà không giải thích rõ được khi ai đó đi chơi với người khác giới khác.

Nhưng mà ai bảo là tôi có có tình yêu chứ.

Nói nhăng nói cuội cái gì vậy.

Tôi sao lại có thể thích con bé Hoa được.

Ôi điên mất thôi.

Trước đó khá lâu rồi, năm tôi học lớp mười một đã có “ người yêu một tháng”.

Nhưng dù sao thì lúc nó tuổi trẻ bồng bột.

Chưa hiểu chuyện.

Còn chưa biết tình yêu thật sự là gì.

Chỉ là cá cược với bạn bè rồi đi hỏi một cô gái chưa từng tìm hiểu làm người yêu.

Thì tôi đẹp trai mà, cũng nhiều người… ừ thì… thích.

Chắc cô ấy cũng vậy nên cũng đồng ý làm người yêu tôi.

Chỉ là vài lần đi chơi cùng nhau, mua cho nhau chút quà.

Nhưng thật sự, tôi không thấy có gì gọi là yêu đương mãnh liệt hay đau buồn lúc chia tay cả.

Cũng chẳng có điều gì khiến tôi nhớ mãi không quên.

Đúng là tìm yêu bọ xít nhạt nhoà.

Rõ ràng là không có cảm giác như bây giờ.

Chẳng lẽ, tôi lại bị thích cái con bé kia thật rồi? Làm sao đây? Tại sao lại thích nó chứ?

Cứ thế, tôi suy nghĩ đến gần sáng mới ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy cũng là gần trưa hôm sau.

Sau đó cứ mơ mơ màng màng như vậy đến hết ngày.

Tối, anh Kiệt nhắn tin cho tới hỏi tôi lại rủ Hoa hôm sau đi chơi à.

Tôi có biết gì đâu chứ.

Con bé lại định đi chơi với thằng Dũng em tôi hay gì?

【Soái ca: Hai đứa yêu nhau à?】

【Bảo bối: Đứa nào?】

【Soái ca: Chú mày với cái Hoa nhà anh】

【Bảo bối: Không.

Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?】

【Soái ca: Anh thấy Tú Anh bảo cầm váy cho Hoa ngày mai đi chơi.

Không phải đi với mày thì đi với ai?】

Thôi đúng rồi, chắc lại đi với thằng Dũng đây mà.

Ghê thật, lần này không nhờ tôi giúp cơ mà, còn mặc váy nữa.

Chắc chắn là có chuyện gì mờ ám ở đây.

Hay là đồng ý yêu nhau rồi.

Sao có thể chứ? Thằng Dũng đâu có giống sẽ thích Hoa chứ.

【Bảo bối: Anh hỏi xem mai Hoa đi đâu】

【Soái ca: Hỏi làm gì?】

Hỏi thế thì tôi trả lời thế nào được? Tạm thời cứ để xác nhận lại tình cảm đã rồi nói với anh ấy sau.

Nhưng cũng không thể ngồi yên không làm gì được.

Tôi đành nhắn tin cho em họ thì nhận được câu trả lời rằng Hoa hẹn nó đến khu phố ẩm thực mới mở, có chuyện muốn nói.

Cái câu có chuyện muốn nói này là cái nguy cơ lắm này.

Hay là tôi cũng đến đó nhỉ? Nhưng mà mà đi với ai.

Chứ đi một mình thì lộ mất.

Đúng lúc đang suy nghĩ thì Lục Mai Hân nhắn tin cho tôi.

Chưa nói nhỉ.

Cô ấy kém tôi ba tuổi, là em gái của anh Lục Minh Hoàng, hàng xóm cũ nhà tôi.

Do bố mẹ ly hôn và lập gia đình mới nên dọn đến ở chung với anh trai.

Nhà cách khu chúng tôi cũng không xa.

Lần này Mai Hân nhắn tin hẹn tôi đi chơi.

Lại đúng nơi mà tôi đang muốn đến.

Có đồng ý thì chắc cũng không tính là lợi dụng đâu nhỉ!?

Hai người chúng tôi cũng không phải xa lạ gì.

Tôi trả lời lại:

【Dương Đăng Khôi: Trùng hợp thế.

Anh cũng đang định đi】

Đó là lý do tại sao hôm sau tôi gặp Hoa ở phố ẩm thực..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio