“Không phải vậy.” Ngọc Sanh Hàn khẽ nhướn mày, vẻ bừng bừng, “Không phải là có thể, mà là nhất định.”
“Tôi cũng bội phục sự tự tin của anh.”
“Cám ơn.”
Sự tự tin của Ngọc Sanh Hàn, xuất phát từ chút dịu dàng toát ra từ trong mắt Hương Diệp mà hắn thấy được, hắn tin tưởng, trong lòng Hương Diệp có vị trí của hắn, chẳng qua là cách khá xa, ngay cả chính cô cũng không thấy được.
Ra khỏi trường đua ngựa, Hương Nại Nhi cũng Hương Diệp đi tắm thay quần áo, Tần Khê cùng Ngọc Sanh Hàn cũng đi tắm, hai chàng hai nàng, chia đường mà đi.
Cởi áo, Tần Khê nhảy thẳng xuống hồ, nước trong ôn tuyền, tuy là mùa hè, nhưng được tắm ôn tuyền vẫn sung sướng vô cùng, Ngọc Sanh Hàn ngồi trong hồ, nhắm mắt dưỡng thần, Tần Khê im lặng một lúc, nói, “Về kế hoạch kia, tôi đã phái người mua được địa điểm rồi, có thể chuẩn bị tu sửa.”
“Ừm.” Ngọc Sanh Hàn không mở mắt, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Tần Khê lại im lặng, trên mặt treo một nụ cười gượng , “Thật ra thì… tôi nghĩ, để Hương Nại Nhi tham gia vào kế hoạch này.”
Nghe vậy, Ngọc Sanh Hàn chợt mở mắt, mắt lạnh chăm chú nhìn Tần Khê, “Anh đừng quên, thân phận của cô ấy bây giờ là vị hôn thê của anh, nếu cô ấy xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không khác nào nói cho mọi người biết, người đứng đằng sau chính là Ngọc Khê hầu gia anh.”
“Cái này tôi biết.” Tần Khê trầm mặt, nghiêm túc nói, “Nhưng mà, thay vì để cho người ta suy đoán người đứng đằng sau, chi bằng cứ để người ta nhìn thoải mái, nếu có người hỏi, cứ nói là tôi bỏ vốn để cho Hương Nại Nhi giết thời gian.” Tần Khê dừng một chút, lại nói, “Hương Nại Nhi xuất thân từ trường nghệ thuật, muốn cái nơi thanh nghệ này được hoàn hảo, không có cô ấy không được, phải để chỗ này trở thành nơi mà tất cả đám vương công quý tộc đều đổ xô vào, trở thành cục tình báo đặc biệt của chúng ta.”
“Anh đã nói với cô ấy chuyện này rồi?” Ngọc Sanh Hàn nhíu mày liếc xéo, Tần Khê ngượng ngùng cười một tiếng, gãi gãi đầu, đột nhiên mắt sáng rực lên, “Tên cô ấy cũng đặt rồi! Gọi là Thiên Sứ các! Cái tên này thu hút đồng loại!”
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn giật giật, tên cũng để cô nàng kia đặt xong rồi, còn tới hỏi hắn?!
“Ngọc Sanh Hàn, để cho Hương Nại Nhi làm người quản lý Thiên Sứ các thực sự sẽ không có vấn đề gì, cậu mà không gật đầu giúp đỡ cho một cái, tôi sẽ thành tài liệu thí nghiệm thứ hai của cô ấy mất! Cậu có biết không, hôm trước cái tên nội gián cậu sai Đoạn Lặc tìm cho cô ấy bị chỉnh cực kỳ thảm, hơn nữa cô ấy còn dùng Thập đại khổ hình Mãn Thanh tôi phát minh ra để chỉnh!”
“Tôi có nghe Đoạn Lặc bẩm báo, tên nội gián đó chưa đến nửa canh giờ đã khai hết?” Ngọc Sanh Hàn mặt đầy nghi vấn, Thập đại khổ hình Mãn Thanh, trừ lột da, chôn sống, chặt khoan, kháp tay, nung đến chết, thì cũng là cắm châm, côn hình, Ngọc Sanh Hàn lúc này thực sự rất nghi ngờ, có phải cái cô Hương Nại Nhi này hồi bé bị tổn thương gì đó về mặt tinh thần hay không mà hôm nay mới…. biến thái như vậy.
Mấy cái kia nghĩa nó ở trên mặt chữ rồi nhé, còn cái côn hình này, là cái loại mà xỏ người qua một cái cọc gỗ ngược từ háng lên ấy, bạn nào đọc Đàn Hương Hình rồi thì biết~ ặc ặc ~ nghĩ lại đã thấy rợn cả người.
Bên kia, hồ tắm.
“Thập đại khổ hình Mãn Thanh của Tần Khê thực sự hữu hiệu như vậy?”
“Hê hê, cái này thì khỏi phải nói, chỉ riêng cái trò kháp tay đó thôi, mới nhìn đã đủ dựng tóc gáy rồi.” Hương Nại Nhi cười hề hề, giọng âm u nói, “Cái kẹp gỗ đấy á, bị Tần Khê đính thêm mấy cái gai nhỏ, lúc kháp vào, mấy cái gai kia nó sẽ găm vào da thịt trong ngón tay, không chảy máu, nhưng mà đau đến chết (mượn lời thoại của Hoàn Châu cách cách), lúc mà kháp vào còn phải có kỹ xảo, phải kháp từ từ, để cho mấy cái gai nhỏ kia từng chút từng chút găm vào trong thịt, sau đó kẹp chặt! Kẹp chết hắn! !! Kẹp đến chết! Xoay nghiến một cái, lại kẹp nữa!”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Hương Diệp vội vàng ngăn lại, cô cảm thấy ngón tay mình cũng hơi đau đau rồi đây ~