Hoa Si Hoàng Hậu

chương 195: thất vọng thay tình yêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quái Lão cũng từng khuyên Danh Dược, cuối cùng bị chỉnh cho chết đi sống lại, hai người cũng rất ăn ý không dám nhắc lại chuyện của bà nữa, thời buổi này, quả nhiên là người tay nắm quyền lớn sinh sát mới có quyền được nói, Danh Dược ở Lam Ngọc đảo, chính là Đại vương.

“Nghe như đang đùa dai vậy.” Ngọc Sanh Hàn nghe xong cả câu chuyện, lại nhìn cây hoa đào màu đen trước cửa, cho ra kết luận như vậy, Lạc Thiên Minh chỉ biết thở dài, chuyển nhà bao nhiêu lần như vậy, lần nào cũng bị nàng tìm được, hắn liền ở luôn lại đây không đi, làm đến nơi đến chốn, một mình cố gắng nuôi lớn con gái.

Giống như Ngọc Sanh Hàn nói, Danh Dược mặc dù năm nào cũng tới, nhưng mà cũng không thực sự làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, nhiều lắm là giống bọn cho vay nặng lãi hắt sơn đỏ lên cửa nhà người ta lấy chút hiệu quả đe dọa để dọa người ta mà thôi.

Lạc Thiên Minh có khủng hoảng, thì cũng chỉ bởi vì những chuyện xấu xa mà ông ta đã làm với Lăng La.

Tâm ma là thứ duy nhất không cách nào ngăn cản.

“Em đi tìm tiền bối Danh Dược.” Hương Diệp lạnh giọng nói một câu, đứng lên định rời đi, Lạc Thiên Minh nhìn cô, do dự hồi lâu mới mở miệng, “Quyển Nhi của ta. . .”

Nói chưa hết câu, ông ta vừa mới mở miệng, Hương Diệp đã quay đầu lại, mắt lạnh trừng ông ta, “Danh Dược Tử tiền bối nói đúng, ông rốt cuộc có tư cách gì mà hoài nghi bà ấy bắt con gái ông? Ông dùng lập trường gì để chất vấn bà ấy? Từ đầu tới cuối, đều là ông làm bà ấy tổn thương, bà ấy đã từng gây tổn thương cho ông sao? Ông phụ bạc bà ấy, có tư cách gì mà giả bộ như ông mới là người bị hại mà đi trách cứ bà ấy?”

Hương Diệp nhìn chằm chằm Lạc Thiên Minh, lạnh mặt nói, Lạc Thiên Minh nghe lời cô nói, hơi cúi đầu, run giọng nói, “Ta biết, là ta có lỗi với nàng ấy. . . . Chỉ cần tìm được con gái ta, nàng muốn đối xử với ta ra sao ta cũng sẽ không nói nửa câu!”

Lạc Thiên Minh là một người cha, cho nên ông ta không hiểu làm sao để làm một người chồng.

Hương Diệp nhìn ông ta, chỉ cười lạnh một tiếng, “Trong mắt ta, Danh Dược Tử tiền bối và ông hoàn toàn khác nhau.” Dứt lời, xoay người đi thẳng, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, cũng sải bước đi theo, đi được một đoạn, kéo cô, hỏi, “Em tức giận?”

Hương Diệp mặt vẫn không chút thay đổi, chợt ngẩng đầu nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp, nghĩ tới những chuyện giữa Lạc Thiên Minh và Danh Dược Tử, ánh mắt dao động, tràn ngập mê man và rối rắm, cuối cùng, nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc Sanh Hàn, giọng nói chất chứa buồn phiền, “Em chẳng qua là thất vọng.”

Thất vọng thay cho Danh Dược Tử, thất vọng thay cho tình yêu.

Ngọc Sanh Hàn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ôm lấy cô, bàn tay nâng lên, vuốt ve trên mái tóc cô, giống như trấn an, lại giống như bảo đảm, dù không hiểu rõ bất cứ chuyện gì, hắn chỉ biết là, chỉ cần cô muốn dựa vào, hắn sẽ đứng yên cho cô dựa.

Quay trở lại trấn trên, xuyên qua đường cái náo nhiệt, lại thấy phía trước có người dắt một cô bé, một tay thì nắm một cây kẹo hồ lô, hai người vừa đi vừa nhảy, thoạt nhìn rất là thân thiết hài hòa.

Kéo cổ áo người kia lại, Ngọc Sanh Hàn lành lạnh nói, “Quái Lão, xin hỏi tại sao ông lại ở đây.”

“Còn nữa, cô bé này là ai?” Hương Diệp chỉ vào cô bé tay cầm kẹo hồ lô còn cả bánh mật kia. Cô bé nghe thấy, cười ngọt ngào nói, “Con tên là Quyển Nhi.”

“Quyển Nhi? !”

“Con gái Lạc Thiên Minh?”

Hai người kêu lên, Quái Lão vội ra hiệu ý bảo nói nhỏ thôi, “Sao hai ngươi lại đi từ hướng kia lại?” Hơn nữa nghe giọng điệu kia thì chắc hai đứa này đã biết Lạc Thiên Minh kia rồi?

“Lạc Thiên Minh vì con gái mất tích mà đổ thừa cho Danh Dược Tử, ông còn ở chỗ này mà nhởn nhơ.” Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại khó hiểu, người này không phải đang ở đất phong với Tiêu Cẩm sao? Sao lại chạy đến đây?

“Thù hận của Danh Dược và Lạc Thiên Minh đã kéo dài lâu như vậy rồi, ta đây là giúp bọn họ kích động thêm một chút ấy mà!” Quái Lão vẻ mặt đầy hùng hồn, vươn tay kéo Quyển Nhi định đi, đã thấy bên kia, Danh Dược đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.

Ngượng ngùng buông lỏng tay của Quyển Nhi ra, Quyển Nhi nhìn ông ta, lại nhìn Danh Dược đứng cách đó không xa, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ mừng rỡ, bàn chân nhỏ nhắn nhanh chóng chạy về phía Danh Dược, “Linh cô cô.”

Danh Dược cũng hơi ngẩn ra, nhìn cô bé chạy tới, vẫn hơi cúi người xuống, Quyển Nhi nhoáng cái đã ùa vào lòng Danh Dược, cười đến là vui vẻ, “Linh cô cô, người lại tới thăm Quyển Nhi à~ “

“Ừm, Quyển Nhi sao lại không nghe lời, tùy tiện đi với Quái thúc thúc thế?” Danh Dược Tử dịu dàng nói, dáng vẻ kia thiếu chút nữa khiến cho mấy người còn lại rớt cằm, Danh Dược Tử nói xong những lời êm ái, ánh mắt bắn về phía Quái Lão lại lạnh lùng vô cùng, “Quái thúc thúc” kia, chắc là nói ông ta rồi.

Quái Lão mặt đầy ấm ức núp sau lưng Ngọc Sanh Hàn.

Ngọc Sanh Hàn hơi chuyển bước, lại thấy sau lưng Danh Dược Tử, Lạc Thiên Minh không biết đã đứng ngây ngẩn ở đó từ lúc nào, lần này thì hay rồi, tới đông đủ cả.

Danh Dược Tử nhìn Lạc Thiên Minh, cánh tay ôm bé Quyển Nhi cũng hơi cứng đờ, Lạc Thiên Minh chạy tới gọi Quyển Nhi, Danh Dược thả Quyển Nhi xuống.

“Cha~ Là Linh cô cô đó~ Linh cô cô đến thăm con~” Quyển Nhi chạy đến bên cạnh Lạc Thiên Minh chỉ vào Danh Dược Tử nói, Lạc Thiên Minh sửng sốt, đám Ngọc Sanh Hàn đứng xem trò vui.

Trong quán trọ, sáu người ngồi trong một gian sương phòng, ai cũng có vẻ mặt ngưng trọng, trừ Quyển Nhi không biết gì ra, ngồi sát bên Ngọc Sanh Hàn, cười đến là ngọt ngào.

“Lăng La. . . Sao ngươi lại. . .” Lạc Thiên Minh không biết mở miệng thế nào, ông ta cho là Lăng La sẽ hại ông ta, hại con của ông ta, nhưng nhìn qua, thì nàng rất thân thiết với Quyển Nhi, hơn nữa Quyển Nhi còn nói, Lăng La năm nào cũng đến thăm con bé.

Vậy có phải là ông ta vẫn luôn hiểu lầm?

“Cho nên mới nói, chó cắn Lã Động Tân, ngươi vốn đã nghi oan cho Danh Dược, không thấy xấu hổ à?” Quái Lão đáp lời, lại bị Lăng La lạnh lùng trừng cho một cái, nói cho cùng bà bị oan uổng không phải do lão ban tặng thì ai.

Khóe mắt liếc về phía Lạc Thiên Minh, vẫn mặt lạnh im lặng, bao nhiêu năm qua rồi, bà chưa từng nghĩ có ngày lại có thể ngồi xuống nói chuyện với ông ta như vậy, nỗi hận trong lòng, dường như đã bớt đi phần chấp niệm trong quá khứ.

Lạc Thiên Minh không hiểu được tâm tư của Danh Dược, chỉ cảm thấy áy náy, sắc mặt hơi sững sờ, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Danh Dược, “Lăng La, ta biết trước đây đều là lỗi của ta, ta nợ nàng, cho dù nàng một chưởng đánh chết ta, ta cũng tuyệt không kêu ca nửa câu.” Danh Dược nghe vậy, bàn tay theo bản năng siết chặt, dường như định chụp xuống một chưởng thật.

Ngọc Sanh Hàn nghe Lạc Thiên Minh nói, giống như không chút để ý, vẫn ôm bé gái ngồi uống trà của hắn, Quyển Nhi kéo tay áo hắn, nhìn cha mình, “Cha, sao cha lại quỳ xuống vậy? Linh cô cô, sao cha lại quỳ cô cô vậy?”

Nghe vậy, mấy người đều không hẹn mà nhìn về phía Quyển Nhi, Lạc Thiên Minh là người hòa ái, ở quanh vùng này cũng có chút danh tiếng, bỏ qua chuyển ruồng bỏ thê tử xấu xa kia, ông ta cũng không hẳn là người xấu, nếu không, đã không thể nuôi dạy được một Quyển Nhi ngây thơ trong sáng như vậy.

Nỗi tức giận của Danh Dược Tử dần dần biến mất, chợt đứng dậy, khoát tay một cái, “Ta không muốn giết ngươi trước mặt con gái ngươi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio