Thuần khiết xinh đẹp? Ngọc Sanh Hàn nghe vậy bất giác cong lên một nụ cười, vị Hoàng đế thiếu niên kia chỉ sợ không hiểu cô nàng kia rồi.. Giống như hoa lê, là bởi vì hoa lê trong trẻo lạnh lùng, đạm bạch, băng tư ngọc cốt, thanh đạm tự nhiên, mà dưới vẻ bề ngoài thanh tịnh trong sáng của cô ta, lại có một cỗ giảo hoạt.
Ngửa đầu, bỗng nhiên nhớ tới một câu, “Lê hoa đạm bạch liễu thâm thanh, liễu nhứ phi thì hoa mãn thành.”. Hoa lê bay bay, chính là lúc này chăng.
Trích trong bài Đông Lan lê hoa của Tô Đông Pha
Tạm dịch: Hoa lê trắng nhạt liễu thật xanh, tơ liễu lúc bay hoa ngập thành.
Ngày thứ nhất Ngọc Sanh Hàn ra quân đã tranh chấp với vị Thái hậu nương nương kia, dù sao cổ đại không thể so với hiện đại, hắn còn cần ý kiến của Tần Hương Diệp.
Đang chuẩn bị đi tìm cô, lại nghe thấy tiểu thái giám ngoài cửa thông báo, “Hoàng thượng, Ngọc Khê hầu cầu kiến.”
Ngọc Sanh Hàn khẽ cau mày, người trong cung này hắn biết quá ít, Ngọc Khê hầu này là nhân vật thế nào hắn cũng chưa từng nghe Tần Hương Diệp nhắc qua, trước mắt vẫn không gặp thì hơn.
“Không gặp.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng nói một câu, An Quế lia lịa đáp dạ, mặc dù Ngọc Khê hầu không dễ chọc, nhưng Hoàng đế đại nhân trước mặt lại càng không dễ chọc.
Mới vừa đi tới cửa, cửa đã bị người tới khí thế hùng hùng, nổi giận gầm lên một tiếng đẩy ra An Quế tiến lên ngăn cản, quét một vòng quanh phòng, sau đó ánh mắt hừng hực lửa nhìn thẳng chằm chằm về phía Ngọc Sanh Hàn.
Chỉ nghe An Quế kêu lên, “Ngọc Khê hầu, sao ngài dám tự tiện xông vào tẩm cung của Hoàng thượng?! Đây là tội phạm thượng đó!”
“Biến! Ta đây cứ xông!” Đẩy An Quế ngã trên mặt đất, Tần Khê đi thẳng về phía Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh nhìn chàng trai tự tiện xông vào cấm cung còn ngang ngược đi tới như vậy, khuôn mặt tuấn tú, mang theo vài phần nho nhã, chẳng qua là bị bộ dáng lửa giận trừng trùng trước mắt phá hỏng phần nho nhã kia.
Đứng tại chỗ, Ngọc Sanh Hàn lường trước hắn ta không dám làm gì hắn.
Tần Khê lại túm lấy vạt áo hắn, rống to: “Hương Diệp đâu?! Ngươi nha, đã làm gì Tiểu Hương Diệp nhà ta rồi?!” Tần Khê há miệng rống lên với hắn, mặc xác hắn ta là Hoàng Đế hay là ai, có trời mới biết, lúc hắn vừa nghe thấy tin tức truyền ra từ trong cung đã khiếp sợ như thế nào, mấy năm nay Hương Diệp mặc dù sắm vai nhân vật muội muội rất tốt, nhưng không phải là dạng người để mặc cho người ta làm thịt, vốn là hôm qua vừa về phủ, hắn cố ý phân phó phòng bếp nấu một bàn thức ăn ngon chờ cô về nhà, ai ngờ, chờ mãi vẫn không thấy cô trở lại.
Nếu Hương Diệp xảy ra chuyện gì, hắn không chắc sẽ gây ra chuyện gì, sáu năm nay, cùng cô sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng hắn, cô đã là người thân duy nhất.
“Ngọc Sanh Hàn! Trả muội muội lại cho ta!” Tần Khê rống to về phía cái mặt lạnh của Ngọc Sanh Hàn, cuối cùng Ngọc Sanh Hàn cũng hiểu ra, còn tưởng là tình nhân của cô, hóa ra chẳng qua chỉ là ca ca, hắn cũng chưa từng nghe cô nói qua, cô có một vị huynh trưởng như thế này.
“Nàng không có ở đây.” Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng mở miệng.
“Ta đương nhiên thấy muội ấy không có ở đây.” Tần Khê hừ một tiếng, ánh mắt kia đang nói “Ngươi tưởng ta là người mù chắc?”
Lại túm chặt Ngọc Sanh Hàn một lần nữa, “Ngọc Sanh Hàn ta hỏi ngươi, hôm qua ngươi làm gì muội ấy hả?” Nếu như không phải hắn cưỡng ép, Hương Diệp sẽ không ngay cả một mẩu tin cũng không báo về nhà!
Ô ô ~ không có, muội muội không có ~
“Cái gì nên làm thì làm.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng lên tiếng, diễn trò phải diễn đến cùng, đây cũng là học được từ cô nàng kia.
Mặt của Tần Khê, bởi vì những lời này của hắn khiến cho có chút dữ tợn, “Ngươi, khốn kiếp!!” Vung nắm đấm, hướng về phía gương mặt đẹp trai lạnh lùng kia của Ngọc Sanh Hàn…
“Tần Khê!” Giọng nói của Hương Diệp nhẹ nhàng từ cửa truyền đến, “Dừng tay.”
Tần Khê nghe vậy, ngay lập tức buông Ngọc Sanh Hàn ra, sắc mặt mừng rỡ quay đầu, nhìn Hương Diệp hoàn hảo đứng trước mặt hắn, sắc mặt lúc này mới thay đổi một trăm tám mươi độ, đáng thương kêu lên: “Tiểu Hương Hương ~”