Tần Khê chẳng qua chỉ phát biểu một câu rất đúng trọng tâm như vậy, giây kế tiếp, trên đầu đã bị Hương Nại Nhi bạo lực nện cho một cái, ư ử hai tiếng, Hương Diệp thấy vậy, nhìn trên nhìn dưới Hương Nại Nhi một chút, nhàn nhạt tiếp một câu, “Lôi thôi chẳng ra cái gì.”
Sao đoán được, một phát bạo lực của Hương Nại Nhi trực tiếp giáng xuống đầu cô, Hương Diệp có chút lơ mơ, vậy mà lại đánh cả cô? Đánh Tần Khê coi như xong, tại sao cô cũng bị đánh? Chẳng lẽ trong mắt cô ấy mình với Tần Khê lại cùng một tiêu chuẩn?
Cuối cùng cũng có thể hiểu được, cảm nhận của Ngọc Sanh Hàn lúc bị cô nói người tám lạng kẻ nửa cân với Tần Khê….
Vũ nhục! (Tần Khê: tại sao lại lôi anh vào nữa?!)
Cuối cùng, vẫn là do Hương Diệp kéo Hương Nại Nhi đi đổi lại quần áo trước, dù nói thế nào, Hương Diệp chăm sóc cho đồng loại cũng đã quen tay rồi ~ nhưng Hương Diệp cảm thấy đến giờ cô thực là bi kịch, cả ngày cứ có người xuyên qua là tìm cô chăm sóc, cô cũng thành bảo mẫu xuyên qua rồi!
Thay Hương Nại Nhi đổi một thân cổ trang gọn nhẹ, đem mái tóc thẳng tùy ý vấn lên, nhìn qua trái lại còn có vẻ xinh đẹp động lòng người, nhưng với điều kiện là, dưới tình huống cô nàng này im lặng…
“Anh đi mà làm! Tôi mà muốn biểu diễn cho Thái hậu gì gì đó thì đã sớm báo danh! Tôi nói cho anh biết, đồ lừa đảo chết tiệt, tôi không muốn, không đi, không có cửa đâu!” Hương Nại Nhi hai tay chống nạnh, vẻ mặt hung hãn, Tần Khê day day lỗ tai, đứng thẳng người, cuối cùng cũng đáp lại, “Tiểu Hương Hương đều đã nói trước mặt tứ phi rồi, cô không đi cũng phải đi! Còn nữa! Bổn thiếu gia tên là Tần Khê, cô đừng có kêu “đồ lừa đảo chết tiệt” “đồ lừa đảo chết tiệt” mãi thế, tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng chói lọi sáng lạn của tôi!”
“Hừ hừ, chói lọi quá nha, sáng lạn quá nha~ tôi không biết là trước kia anh đi diễn siêu nhân sống đấy~”
“Tôi cảnh cáo cô đấy, đừng tưởng là là đồng loại với tôi thì có thể không lớn không nhỏ, dù gì tôi cũng là một Hầu gia, một ngụm nước miếng tôi phun ra cũng có thể cho cô chết đuối!” Tần Khê vừa nói, lại kéo Hương Diệp, bổ sung, “Bọn này phun một ngụm là có thể quyết định cô tròn hay dẹt!”
Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê, chỉ muốn nói một câu: Cây không cần vỏ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, người không cần mặt mũi, thiên hạ vô địch!!
Hương Diệp nghe hai người đấu khẩu, bình tĩnh ung dung rút tay mình trong tay Tần Khê ra, tiếp đó lại bước đến bên cạnh Hương Nại Nhi, đem cái tay đang chống nạnh của cô nàng kéo xuống, trong miệng lầu bầu: “Đừng lãng phí tạo hình cổ đại tôi cố ý tạo cho cậu.”
Hương Nại Nhi vừa nãy lúc thay quần áo đã nghe Hương Diệp đại khái nói qua một chút, mà hai điểm quan trọng nhất là, Tần Khê là xuyên qua, mà điểm còn lại là, Hương Diệp cũng là xuyên qua. Lúc Hương Nại Nhi nhìn hai người than thở, Hương Diệp lại rất uyển chuyển chêm thêm một câu: Nếu cậu mà vào cung biểu diễn, cậu sẽ càng thêm cảm thán với phong thủy của chỗ này.
Có thể mở một cái “Làng du lịch xuyên không”!
“Tôi mặc kệ đấy, dàn âm thanh, ánh sáng, đồ trang điểm cái gì cũng không có! Tôi đâu phải là rảnh quá không có chuyện gì làm tự đi tìm phiền phức!”
“Khụ khụ, vậy thì cô nhầm to rồi.” Tần Khê khua khua ngón tay, rất chi là nghiêm chỉnh nói, “Dàn âm thanh chúng tôi có!” Nhìn Hương Diệp nhướn nhướn mày, Hương Diệp tiếp lời ngay sau đó, thản nhiên nói, “Chúng tôi có đội ngũ ban nhạc hoàng gia cực cường đại.”
“Ánh sáng chúng tôi có!”
“Ngàn vạn ánh lửa đèn màu lung linh, mười vạn bó đuốc, còn có pháo hoa.”
“Đồ trang điểm chúng tôi có!”
“Son bột nước.”
Hương Nại Nhi nghe hai người kẻ xướng người họa, mặc dù nghe chẳng có chút cảm xúc mãnh liệt gì, những cũng đủ để cô buồn bực, ban nhạc Hoàng gia, có thể tấu được tiếng đàn dương cầm và ghi – ta sao? Đèn lồng, có thể phát ra ánh sáng màu sắc đa dạng sao? Son bột nước! Trước đi hun khói trang điểm lên cho cô xem một chút!!