Chỗ này phải giải thích một chút về văn minh di thể.
Khi người đạt Văn Minh cảnh chết đi, có một số sẽ để lại văn minh di thể.
Mà thứ văn minh di thể này, tuy rằng Văn Minh cảnh đã chết nhưng di thể vẫn có uy thế bất phàm. Nếu bình thường, Tiểu Thiên thế giới muốn chứa đựng di thể này thì không chừng sẽ bị nó ép sụp. Dù sao, đây chính là văn minh di thể, mật độ cao hơn sức chịu đựng của Tiểu Thiên thế giới rất nhiều.
Mà hiện tại, Tiên chi Phong Thần Đài trong tay Tiên chi tử cũng không phải vật phàm, có thể thu nạp được văn minh di thể.
Tay của Tiên chi tử đặt trên Tiên chi Phong Thần Đài, tiểu viên cầu bắt đầu chậm rãi lớn lên, trở nên vô cùng to lớn, hóa thành một bộ tế đàn. Hình thức của bộ tế đàn này giống với Vu Tổ tế đàn mà Âu Dương Đà sử dụng. Nhưng uy lực của nó thì lại hơn Vu Tổ tế đàn không biết bao nhiêu lần, đây rõ ràng là một Tiên Thiên linh bảo.
Tiên Thiên linh bảo Phong Thần Đài, có thể phong thần, phạt thiên chi bảo!
Mà Phong Thần Đài này đang ở trong tay Tiên chi tử.
Thật ra còn có cả Phong Thần Bảng nữa, trong Tiên Thiên linh bảo, thứ này còn có uy lực lớn hơn nữa, nhưng cũng không ở trong tay Tiên chi tử.
Tiên chi tử ngồi trên Phong Thần Đài, tay hướng về phía tế đàn tìm kiếm:
- Đi ra cho ta!
Chỉ trong nháy mắt, một cái di thể rất lớn hiện ra.
Di thể này lớn chừng vạn trượng, hiên ngang giữa thiên địa. Mà cho dù to lớn như thế, mật độ của di thể vẫn tương đối kinh người. Trên di thể, mỗi một tấc đều là hoàn mỹ, tràn ngập sự ảo diệu của trời đất, ẩn ẩn tương hòa cùng với thiên, địa, nhật, nguyệt, tinh, thần, sơn, xuyên, hà, lưu.
Đây là văn minh di thể!
Đúng vậy, chính là di thể của Văn Minh cảnh.
Nhìn dung nhan di thể của Văn Minh cảnh này, mũi cao mà môi dày, già nua mà cổ xưa, có khí tức của đại địa.
Nếu là mấy kỷ nguyên trước, mời một số người Văn Minh cảnh sống lâu một chút đến phân biệt thì sẽ phát hiện người này là Trấn Nguyên tử - một trong những nhân vật lừng lẫy Văn Minh cảnh vài kỷ nguyên trước, xưng hào Địa Tiên chi tổ. Nhưng về sau Trấn Nguyên tử mất tích một cách cực kỳ thần bí, không ai biết tung tích của hắn. Rất nhiều người đều hoài nghi Trấn Nguyên tử đi trùng kích đại đạo tiến vào Văn Minh chi chủ. Kết quả cư nhiên lại xuất hiện ở nơi này, cũng không biết lý do vì sao.
Thi thể của Trấn Nguyên tử, kỳ thật là do Tiên chi tử tự mình phát hiện.
Tiên chỉ tử cũng là người có đại khí vận, cho nên ngẫu nhiên phát hiện Địa Tiên chi tổ Trấn Nguyên tử cũng là việc bình thường.
Mà hiện giờ, Tiên chi tử ngồi xếp bằng chỗ kia, mà văn minh di thể của Trấn Nguyên tử thì ở một bên.
- Văn minh đại đạo, thân thể dung hợp, Trấn Nguyên chi thể, cho ta sử dụng.
Tiên chi tử quát dài một tiếng, thân thể bắt đầu dung hợp với di thể của Trấn Nguyên tử. Một đạo khí trắng phun ra từ mũi hắn, tiến vào trong người Trấn Nguyên tử, bắt đầu dung hợp hai thân thể lại với nhau. Dung hợp Văn Minh cảnh thân thể, vốn chính là một trong những phương pháp trùng kích vào Văn Minh cảnh.
Muốn dung hợp như vậy cũng không hề dễ dàng, Tiên chi tử chuyển tay đánh ra một bức tranh vẽ. Bức tranh này là Tiên Cổ văn minh chi chủ ban tặng cho hắn, vừa lấy nó ra, một đạo vô thượng tiên khí rót vào trong cơ thể Tiên chi tử, khiến cho quá trình dung hợp trở nên thuận lợi hơn.
Thật lâu, thật lâu sau, cơ thể vốn có của Tiên chi tử đã biến mất, nhưng bộ văn minh di thể kia lại bắt đầu động đậy.
Dung hợp thành công!
Tiên chi tử không khỏi vừa mừng vừa sợ, hắn tự nhiên có thể cảm giác được pháp lực bảy kỷ nguyên của thân thể này đã tiêu tán, nhưng sau khi hắn dung hợp thành công thì lại còn một kỷ nguyên pháp lực. Hiện tại, cảm giác nắm trong tay lực lượng thật đúng là khác trước hoàn toàn, Tiên chi tử biết, hiện giờ cho dù là Côn Bằng vương đứng thứ hai Thiên bảng cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, sẽ bị hắn dễ dàng đánh bại. Tiên chi tử dù có tự tin, nhưng vẫn không nói rằng mình có thể đánh bại người đứng đầu Thiên bảng – Cổ Thủy. Bởi vì trước đó không lâu Cổ Thủy cũng đã tiến vào Văn Minh cảnh, trở thành một kỷ nguyên văn minh phó chủ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Đương nhiên, Tiên chi tử hiểu được, chính còn chưa trở thành văn minh phó chủ, cho dù là mình dung hợp thân thể của Trấn Nguyên tử thì vẫn như vậy.
Nhưng hiện tại hắn đã nắm giữ một kỷ nguyên pháp lực của văn minh phó chủ, chỉ có điều là vận dụng không dễ dàng mà thôi. Cho hắn thêm mười năm, hắn sẽ có thể dễ dàng trở thành Văn Minh cảnh. Mười năm, chỉ cần mười năm.
- Ha ha ha ha!
Tiên chi tử nghĩ đến đây liền sảng khoái, Hoang chi tử thì sao, Lục Nguyên thì sao, cho dù hiện giờ danh tiếng lớn hơn hắn, nhưng cho chúng thêm mười năm nữa thì cũng khó mà tiến vào Văn Minh cảnh. Tiên chi tử hiểu, muốn tiến vào Văn Minh cảnh là một chuyện cực kỳ khó khăn. Hoang chi tử và Lục Nguyên cũng không thể hoàn thành trong mười năm được, xem ra trong một nhóm người này, mình là người tiến vào Văn Minh cảnh đầu tiên, chỉ cần mười năm mà thôi, Tiên chi tử có phần đắc ý.
Thân thể của Trấn Nguyên tử nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng trở thành kích thước của một người bình thường. Tiên chi tử vừa vận chuyển pháp lực, dung mạo lập tức trở lại như trước kia, không còn dung mạo của Trấn Nguyên tử.
Tiên chi tử đem Phong Thần đài thu lại, ra khỏi nơi mà hắn tu hành.
Hiện giờ thực lực của Tiên chi tử tăng mạnh, gần như sắp đạt tới Văn Minh cảnh. Bây giờ đã chắc chắn là đệ nhất Thiên bảng, đang lúc hắn đắc ý thì nghe được không ít người đang nghị luận, thứ họ nói đều liên quan đến Lục Nguyên mà Hoang chi tử, sau đó là chuyện Lục Nguyên bị Hoang Ưng văn minh phó chủ đuổi giết.
Tiên chi tử không khỏi cười lạnh một tiếng, thực lực của Lục Nguyên tiến bộ quả là rất nhanh, hiện tại ở Thiên bảng gần như đã là đứng đầu, nhưng so với hắn thì vẫn còn kém xa. Hắn đã có được văn minh chi thể hoàn chỉnh, tuy rằng cảnh giới còn chưa đủ, nhưng chiến lực đã khá là khoa trương.
Nếu cho hắn cơ hội gặp phải Lục Nguyên, nhất định hắn phải giết chết tên kia.
Lục Nguyên cũng chỉ có vậy mà thôi.
Vốn Tiên chi tử rất thích tránh đằng sau hại người khác, nhưng hiện giờ thực lực tăng mạnh, gần như muốn đạt tới Văn Minh cảnh, tự nhiên phong cách hành sự sẽ thay đổi không ít. Hử, tên Lục Nguyên kia hiện giờ cách mình cũng không xa, Tiên chi tử lập tức nảy ra ý định đuổi giết Lục Nguyên. Bàn chân dùng ra bộ pháp Súc Địa Thành Trần, đúng là bộ pháp của Trấn nguyên tử.
Hiện tại Tiên chi tử đã nắm giữ không ít tuyệt kỹ của Trấn Nguyên tử.
…
Sau khi tiến vào nham thạch, không gian nơi đây là một hoang mạc rất lớn. Mà ở chính giữa hoang mạc này, rõ ràng là một tòa mộ phần màu xám.
Thượng cổ kiếm giả mộ!
Năm chữ đỏ tươi như kiếm được khắc rõ ràng bên trên, có khí thế rất không bình thường. Ngôi mộ thành tự thân đã giống như một thanh kiếm, cổ xưa mà đơn giản, năm chữ to kia được viết theo hàng thẳng, từ trên xuống dưới.
Mà phía dưới mộ có một cánh cửa lớn, đây là một cánh cửa màu thanh đồng, nắm tháng dường như không để lại bao nhiêu dấu vết lên nó.
Lục Nguyên đi tới đánh giá cánh cửa này, thấy được bên trên có viết: Yếu nhập thử môn, huy sái tiên huyết, lâm vu môn thượng. Thượng cổ kiếm giả chi huyết, tiện khả thông qua. (Muốn vào cửa này, phải nhỏ máu lên trên cửa. Nếu là máu của thượng cổ kiếm giả thì có thể thông qua).
Những chữ này sắc bén như lưỡi kiếm, mỗi chữ đều có sự cuồng ngạo như dẵm đạp lên hết thảy.
Máu của thượng cổ kiếm giả? Mình làm gì có thứ đó? Lúc này Lục Nguyên chẳng hiểu ra sao, trước đó dùng tám thanh kiếm giả lệnh hợp thành một chiếc chìa khóa, nhưng chiếc chìa khóa này đặt lên trên cánh cửa thì lại không có chút tác dụng này. Xem ra tám thanh thượng cổ kiếm giả lệnh này chỉ dẫn đường đến đây, chứ không có tác dụng gì trong việc mở cửa.
Không phải chứ, hắn đã tính toán trùng kích vào Văn Minh cảnh, đừng nói là bây giờ lại không mở được thượng cổ kiếm giả mộ a. Cái này quá bi kịch, hơn nữa bây giờ tìm đâu ra máu của thượng cổ kiếm giả. Đợi đã, dường như có người nào đó từng nói hắn rất giống với thượng cổ kiếm giả, lúc ấy Pháp Nhất đế tử nói thì phải. Khi đó Lục Nguyên còn hỏi thêm cái gì là thượng cổ kiếm giả, nhưng Pháp Nhất đế tử cũng không nói rõ.
Có lẽ, căn bản không cần máu của người khác, máu của mình là được rồi.
Tới tình trạng bây giờ, Lục Nguyên đã không còn lựa chọn nào khác, lập tức cầm Dưỡng Ngô tiên kiếm dùng năm thành pháp lực cắt đứt da của mình. Nhất thời, máu hồng bắn lên trên cánh cửa kia. Sau khi cắt xong, Lục Nguyên nhìn về phía cánh cửa, đây là điểm mấu chốt quyết định xem hắn có thể tiến vào thượng cổ kiếm giả mộ hay không, quyết định hắn có thể trùng kích Văn Minh cảnh hay không. Lúc này Lục Nguyên cũng có chút khẩn trương.
Mà trên cánh cửa, máu tươi nhanh chóng biến hóa, một lúc lâu sau mới biến hóa thành hình một thanh huyết kiếm.
Mà sau khi hóa thành huyết kiếm, cánh cửa cũng ầm ầm mở rộng.
Thượng cổ kiếm giả mộ, rốt cuộc cũng mở ra.
Rốt cuộc cũng thành công!
Mà bên trong thượng cổ kiếm giả mộ sẽ có gì đây?
Về điều này, Lục Nguyên không biết.
Hắn bước từng bước tiến vào trong thượng cổ kiếm giả mộ, bất kể thế này, đây là cơ hội cho hắn trùng kích vào Văn Minh cảnh…
Lục Nguyên cất bước tiến vào bên trong, vừa tiến vào trong mộ, hai con đường liền hiện ra trước mắt mình.
Lục Nguyên nhìn sang.
Một con đường có viết bốn chữ Kiếm Giả Chi Lộ.
Con đường còn lại có viết năm chữ Phi Kiếm Giả Chi Lộ.
Lục Nguyên cẩn thận quan sát, chỉ thấy phía dưới Kiếm Giả Chi Lộ có chú giải: "Đường này khó khăn, yêu cầu bền lòng." Mà ở bên phía Phi Kiếm Giả Chi Lộ lại có chú thích như sau: "Phi Kiếm Giả Chi Lộ, khó khăn ít hơn nhiều, lợi ích chỉ còn chín phần."
Lục Nguyên vừa nhìn thoáng qua, không chút do dự liền lựa chọn Kiếm Giả Chi Lộ.
Đây là bản tính của mình a.
Lục Nguyên bước chân vào bên trong Kiếm Giả Chi Lộ.
Vừa tiến vào bên trong Kiếm Giả Chi Lộ, liền phát hiện một mảnh không gian tối đen yên tĩnh, đó là một loại đen tuyệt đối, tương tự như nhắm hai mắt bên trong Đả Kiếm Đường, bên trong không gian tối đen đó, căn bản không thấy rõ bất luận cái gì trong đó, hơn nữa Lục Nguyên phát hiện thần trí của mình hoàn toàn bị quấy nhiễu, ở trong không gian đen nhánh tuyệt đối này, cái gì cũng không phát hiện được, không cảm giác được.
Bất quá, nếu đã chọn đi vào Kiếm Giả Chi Lộ, thì chỉ cần tiến về phía trước là đủ.
Phanh!
Đi được một đoạn, đột nhiên thân thể đụng thật mạnh vào thạch bích phía trước.
Phía trước có thạch bích, Lục Nguyên biết mình khi tiến vào Kiếm Giả Chi Lộ tất nhiên sẽ có khó khăn, cho nên cũng không quá kinh ngạc, vừa rồi mạnh mẽ đụng vào tầng thạch bích kia, thân thể mình hiện tại cũng không thể bị thương, thật sự là cứng rắn bình thường, dù sao thân thể mình sớm đã đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất.
Lục Nguyên thoáng lui lại, lấy Dưỡng Ngô Tiên Kiếm ra.
Nếu con đường phía trước lại có thạch bích gây trở ngại, chính mình sẽ lấy Dưỡng Ngô Tiên Kiếm của mình ra, vận lực vào trong kiếm, mạnh mẽ chém về phía trước, ầm ĩ chém vào thạch bích trước mặt một vết chém sâu. Nhưng thạch bích này vẫn không bị phá, Lục Nguyên tiếp túc xuất kiếm liên tục chém, chém liên tục mười phát, rốt cuộc loạt soạt một tiếng, thạch bích này đã bị phá.
Mười kiếm mới có thể phá vỡ thạch bích, thật sự rất cứng a.
Sau khi phá vỡ thạch bích, Lục Nguyên tiếp tục đi về phía trước, vẫn là trong hoàn cảnh một mảnh hắc ám cùng với việc thần thức không cách nào cảm nhận được.
Đi được không bao lâu, lại "Phanh" một tiếng đụng phải một khối thạch bích.
Lại là một khối thạch bích sao? Lục Nguyên không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục xuất kiếm, lại chém ra mười kiếm. Một tiếng huyên náo đem khối thạch bích này biến thành hai nửa, lúc này mới có thể tiếp tục đi về phía trước.
Hắc ám, vẫn là hắc ám, thần thức lại không có cách nào dò xét phía trước, đi được vài bước liền đụng phải thạch bích, thạch bích đều có độ cứng giống nhau, Lục Nguyên đều phải chém ra mười kiếm để phá vỡ.
Kiếm trong tay Lục Nguyên không ngừng vung lên.
Lần xuất kiếm thứ một trăm.
Lần xuất kiếm thứ một ngàn.
Lần xuất kiếm thứ một vạn.
Lần xuất kiếm thứ mười vạn, lần thứ mười vạn, vốn cho rằng chỉ có một vạn khối thạch bích, nhưng phía sau vẫn còn có thạch bích.
Lần xuất kiếm thứ một trăm vạn.
Khi đạt tới một trăm vạn lần xuất kiếm, đã phá vỡ mười vạn khối thạch bích, nhưng vẫn còn có thạch bích ở phía trước, tựa hồ những thạch bích này không hề có điểm cuối.
Phía trước còn có thạch bích, rốt cuộc còn bao nhiêu thạch bích nữa?
Con đường Kiếm Giả Chi Lộ này có thể đi thông được sao? Rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn?
Lục Nguyên ở trong bóng tối tự hỏi, có phải hay không nên lui về chọn Phi Kiếm Giả Chi Lộ để đi, Phi Kiếm Giả Chi Lộ kia khó khăn ít hơn nhiều, lợi ích chỉ còn chín phần, chẳng qua là mất đi một phần lợi ích mà thôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình là một Kiếm Giả, ở bên trong Thượng Cổ Kiếm Giả Mộ há có thể lựa chọn Phi Kiếm Giả Chi Lộ.
Con đường Kiếm Giả Chi Lộ này, dù phía trước có khó khăn hiểm trở hơn nữa, mình cũng phải đi tới cùng.
Đây chính là Kiếm Giả.
Trong lòng kiên định, kiếm trong tay càng phát ra kiên định.
Dưỡng Ngô Tiên Kiếm trong tay giơ cao, lần nữa xuất ra.
Lần vung kiếm thứ hai trăm vạn, Lục Nguyên nghỉ ngơi một chút, rồi lại tiếp tục bắt đầu xuất kiếm.
Lần vung kiếm thứ ba trăm vạn, sau khi phá vỡ ba mươi vạn khối thạch bích, Lục Nguyên cũng không hề mừng rỡ chút nào, bởi vì còn không biết phía trước rốt cuộc còn bao nhiêu thạch bích.
Để tiết kiệm thời gian, Lục Nguyên cơ hồ lấy tốc độ nhanh nhất để xuất kiếm, mười kiếm xuất ra chỉ trong khoảnh khắc, thậm chí một khắc cũng không tới. Từng khối từng khối thạch bích bị phá vớ trước mặt Lục Nguyên, Lục Nguyên lấy thần thức của mình lập thành một bản ghi chép nhỏ về số lần xuất kiếm của mình ở trong đầu.
Lần vung kiếm thứ bốn trăm vạn, con đường phía trước, có còn xa lắm không? Một đường Kiếm Giả Chi Lộ này, rốt cuộc còn có bao nhiêu khó khăn?
Lần vung kiếm thứ năm trăm vạn.
Rốt cuộc, "Phanh" một tiếng, sau khi thạch bích trước mặt bị phá vỡ, không còn là một màu đen cùng hắc ám nữa, mà có ánh sáng, giờ khắc này trong lòng Lục Nguyên không biết là có cảm giác gì, cảm giác không giống với từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng.