Lại bị trưởng bối dạy rồi, tám đệ tử chân truyền không phát ra tiếng.
Lúc các trưởng bối dạy dạy thì tốt nhất là đừng ra tiếng, mọi người ở Hoa Sơn Tiên Môn lâu như vậy đều dưỡng thành thói quen này.
- Trước tiên nói ngươi, Lăng Ngọc Châu. Ngươi là đầu lĩnh tám đệ tử chân truyền lần này, là tam sư tỷ trong thập đại đệ tử chân truyền, trong cuộc chiến lại không để ý đại cục, không biết tổ hợp lực lượng các sư đệ mà phân tán. Lúc đó chúng ta khiến các ngươi tự mình tổ hợp chứ không nói nhất định phải tản ra. Sức một người yếu, sức tập thể cường, thường thức cơ bản này ngươi không biết sao? Nhìn Nam phong đi, lần này đã làm rất tốt, về điểm này ngươi không bằng Vệ Bi Nam phong.
Sở Phi mặt âm trầm nói đến Lăng Ngọc Châu gục đầu sắp chui xuống đất.
- Phương Đạm, ngươi càng giỏi. Lăng Ngọc Châu tốt xấu có cùng đồng bạn đi thế giới dưới đất, ngươi lại dám một mình xuống thế giới dưới đất. Làm tốt thật, đúng là làm hay lắm đấy. Nếu ngươi có thực lực siêu mạnh thì ta không có lời gì để nói, thực lực không mạnh mẽ còn không biết sự quan trọng của hợp sức, chuyện này ta phải nói với Phương sư huynh.
Sở Phi bình thường cười tủm tỉm nhưng khi nghiêm khắc thì cũng rất nghiêm.
- Tư Mã Bác, biểu hiện của ngươi tạm được, nhưng chỉ vẻn vẹn là tạm được thôi, không có biểu hiện đặc sắc.
Tư Mã Bác thở ra hơi dài. Lúc mấy người trước bị mắng thảm như thế, tuy gã bị gọi là biểu hiện mình thường nhưng không bị chửi nặng mấy.
- Lục Nguyên, ngươi biểu hiện không được tốt lắm.
Vốn mọi người cho rằng Lục Nguyên biểu hiện không khiến Sở Phi nói cái gì, ai ngờ hắn lại bị phê bình.
Sở Phi sắc mặt nghiêm khắc nói:
- Vấn đề lớn nhất của ngươi là quá chìm đắm vào kiếm thuật. Không lẽ ngươi cũng tưởng tham gia vào kiếm tông? Kiếm khí quan trọng, kiếm khí quan trọng, không lẽ ngươi đều quên rồi sao?
Phê bình này rất khắc nghiệt. Hoa Sơn kiếm tông, khí tông, kiếm khí tông đứng ngang hàng.
Lục Nguyên vội gật đầu nói:
- Đệ tử rõ.
Hết cách, không thể phản bác với tiền bối, hắn đúng là hơi thiên hướng kiếm thuật, Sở sư thúc nói hơi có lý, là lúc nên tăng chút pháp lực. Thực ra lúc này hắn mang theo Phong Linh bài có ba con Vân Thố, bốn con Vân Miêu, số lượng phun ra nuốt vào vân khí khá lớn, hiện hắn đã đứng đỉnh cao luyện khí đệ lục tầng.
- Còn ngươi, Diệp Phi, ngươi đó là biểu hiện sao? Biểu hiện cực kỳ mất mặt, trở về sẵn sàng nhận đặc huấn đi!
Đối với đệ tử Diệp Phi của mình thì Sở Phi càng không nể tình, không chút nể mặt.
Từng người bị phê bình, hai người Diệp Phương, Diệp Viên không chạy thoát, ai cũng có phần.
……….
Trải qua từng tầng cấm pháp, ánh sáng vô tân, rốt cuộc về núi.
Lần thứ hai trở lại vùng Bắc phong.
Sở Phi bỗng nói:
- Tốt lắm, tất cả giải tán, muốn làm gì thì làm.
Tiếng giải tán vừa ra, tám vị đệ tử chân truyền như ong vỡ tổ. Lục Nguyên lập tức chạy hướng Trường Xuân Cư giữa sườn núi, rất nhanh đã đến nơi. Trường Xuân Cư vẫn là cỏ cây um tùm, vừa lúc gặp Tống thúc đang sắc thuốc. Hắn chờ một lát tự mình bưng dược đi chính sảnh.
Khi hắn vào chính sảnh, sư phụ Lý Nguyên Bạch mặc áo trắng, vuốt chòm râu bạc, đang nhìn quyển sách, trên sách viết ba chữ đen "Nam Hoa Kinh".
Lục Nguyên biết rõ mấy năm nay sư phụ gần như không đụng vào kiếm nữa.
Bình thường chỉ xem thư, tu thân dưỡng tính.
- Đặt dược tại đó đi, a, Lục Nguyên, là ngươi à.
Lý Nguyên Bạch vốn tưởng là tống thúc, tùy ý kêu đặt dược tại chỗ đó rồi đi, kết quả liếc mắt phát hiện Lục Nguyên. Ông đặt "Nam Hoa Kinh" sang bên.
Ông nói:
- Ngươi trở về rồi.
Lục Nguyên cung kính đáp:
- Vâng, sư phụ.
Lý Nguyên Bạch gật đầu, nói:
- Đây là lần đầu tiên ngươi rèn luyện, hãy kể quá trình một chút đi.
Lục Nguyên cung kính nói:
- Sư phụ trước hết uống dược đã.
Lý Nguyên Bạch cười cười, cầm chén dược lên, nói:
- Được rồi, ta vừa uống dược vừa nghe ngươi kể.
- Vâng.
Lục Nguyên gật đầu, nói:
- Lần rèn luyện này là lấy Nguyệt Ma Môn tới gần mặt đất làm đối thủ. Chúng còn có vài cái lên trên nhưng khi chúng ta đến thì toàn bộ rút xuống lòng đất, cho nên Sở sư thúc khiến chúng ta tùy ý tổ đội xâm nhập thế giới dưới đất. Nhưng vì lo lắng an toàn nên cho một người một tiệm gạo Hoa thị.
Từ lúc bắt đầu rèn luyện đến ở thế giới dưới đất lấy yêu ma dưới đất luyện kiếm, cuối cùng quyết đấu Nguyệt Tu La, cùng với trong quá trình đấu Nguyệt Tu La phát hiện nhược điểm của ả, tiến hành công kích, hắn từ từ kể ra.
Nghe Lục Nguyên trải qua hành trình rèn luyện, Lý Nguyên Bạch thỉnh thoảng gật gù.
Đợi Lục Nguyên nói xong ông mới bình luận:
- Tu vi về mặt kiếm thuật của ngươi đích thực không sai, bây giờ đã có thể hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý…phong kiếm ý, vân kiếm ý. Còn việc Sở sư thúc ngươi lo lắng ngươi trọng về kiếm thuật, thiên hướng kiếm tông thì vi sư không chút lo âu. Ngươi tính tình vốn là lười biếng, là loại tính cách xuất thân từ tông nào thì ở tông đó. Ngươi xuất thân là kiếm khí tông thì định trước sẽ là kiếm khí tông, ai kêu ngươi quá lười.
Lý Nguyên Bạch không nhanh không chậm nói:
- Sau này ngươi ở Bắc phong một đoạn thời gian đi, không cần vội vàng làm nhiệm vụ kế tiếp. Lần rèn luyện này ngươi nổi bật, tiếp theo trong sự kiện khác phải để đệ tử chân truyền nổi bật. Một người đừng nên chiếm hết tất cả, mọi thứ thực ra là vấn đề chừng mực.
Ông sống lâu như vậy, đặc biệt gần đây không còn bao nhiêu ngày, cái gì đều nhìn thấu, đều thấy rõ ràng.
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Vâng!
………..
Lúc này trong thư phòng của Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Sở Phi kể rõ ràng chuyện rèn luyện lần này.
Khi Sở Phi kể thì Nguyên Nguyên Thượng Nhân luôn đang viết chữ.
Một bài thể chữ Nhan cực kỳ xinh đẹp.
Vẫn là hàng chữ: "Kinh lôi chấn thì xà hóa long". Lần này viết long như mây bay nước chảy, không chút dừng lại.
Viết xong bảy chữ, Nguyên Nguyên Thượng Nhân cười nói:
- Sở Phi, mấy chữ này ta viết thế nào?
Sở Phi đứng cạnh cười gật đầu đáp:
- Kiểu chữ Nhiên không tệ, nhưng còn cần rèn luyện nhiều.
- Cũng đúng, những hậu bối này đích thực cần rèn luyện.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân gật đầu, gác bút lông lên nghiên mực, chắp tay sau lưng nhìn ngoài khung cửa. Ngoài cửa sổ mây trắng lững lờ trôi. Thư phòng của lão ở nơi cực cao tại Bắc phong, ra thư vòng đi hơn mười bước là có thể thấy mây bềnh bồng ở vách núi.
Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu.
Bắc phong nhiều mây mù, sớm có câu nói như thế.
Đây là một ngày đầy sương.
Cả Trường Xuân Cư bị bao phủ trong sương khói.
Giờ phút này, một thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên mặt đất sân Trường Xuân Cư, điều chỉnh hô hấp.
Thiếu niên mặt vẫn còn ngái ngủ, bộ dạng lười biếng.
Không sai, thiếu niên này chính là Lục Nguyên.
Theo lý thì Lục Nguyên sẽ không sớm như vậy đã đi ra tu hành, ngủ sớm dậy trễ đặc biệt thoải mái. Nhưng lần này là sư phụ yêu cầu. Lý Nguyên Bạch bình thường không can thiệp đệ tử tu hành, nhưng ông phát hiện bây giờ Lục Nguyên đã tới đỉnh luyện khí lục tầng, tùy thời đột phá, cho nên ra nghiêm lệnh Lục Nguyên gần đây phải cố gắng chút, đột phá tiểu cảnh giới một tầng này, không được làm biếng nữa.
Hết cách, nghiêm lệnh của sư phụ, mình không thể không cố gắng.
May là lập tức đột phá, nhanh chóng đột phá một tầng tiểu cảnh giới mới là chính đạo. Lại lười biếng ngáp một cái, thật không có tinh thần dậy sớm, ngủ nướng mới khiến người thoải mái nhất. Dậy sớm thế này khiến người không có chút tinh thần, may là vào lúc này không cần mình có gì nhiều tinh thần, trong Phong Linh bài bảy con linh thú vân hệ đang không ngừng phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ. Điều mình cần làm chỉ là đem nhiều nguyên khí vân hệ rót vào trong kỳ kinh bát mạch thân thể, chính kinh thập nhị mạch. Nguyên khí vân hệ ở trong người không ngừng di chuyển.
Lúc ở luyện khí ngũ tầng đã là thông tiểu chu thiên.
Luyện khí lục tầng luyện khí thành cương biến pháp lực càng ngưng tụ.
Pháp lực ở trong người liên miên không ngừng di chuyển, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng ngưng tụ, xông vào mỗi kinh mạch trong người. Dần dần kinh mạch không thể lấp đầy, mà pháp lực vân hệ dần có xung động muốn đột phá khỏi thân thể. Đúng rồi, phải bắt lấy xúc động này.
Pháp lực không ngừng tích lũy, áp lực trong người càng lúc càng lớn.
Nhưng còn chưa đủ, bây giờ mình chỉ có khả năng đột phá chứ chưa đột phá. Bây giờ muốn đột phá thì cần nhiều nguyên khí, từ trong tu la túi lấy ra bốn mươi hạ phẩm linh thạch. Hạ phẩm linh thạch chắc đủ để mình xông vào một tầng cảnh giới, còn lại thì để cho linh thú vân hệ. Linh thú vân hệ đích thực khá hữu dụng, nhưng tương đối cũng cần linh thạch nuôi nấng.
Lấy ra bốn mươi hạ phẩm linh thạch bày xong Phong Linh trận, sau đó đâm nát bốn mươi hạ phẩm linh thạch. Chớp mắt trong Phong Linh trận tràn đầy linh khí cực kỳ đậm đặc. Linh khí đậm như vậy khiến pháp lực vân hệ trong cơ thể di chuyển ngày càng nhanh, ngày càng nhanh, đã nhanh đến không thể tin nổi.
………..
Không biết qua bao lâu, tay Lục Nguyên động, từng vân khí nhàn nhạt toát ra từ đầu ngón tay hắn, dài đến một thước.
Đây là ngự khí ly thể.
Luyện khí kỳ đệ thất tầng ngự khí ly thể.
Vốn pháp lực có thể dùng trên người mình, chỉ có thể di chuyển trong người, đọng tại đầu ngón tay có thể chuyển đến trường kiếm, nhưng dán chặt trên mũi kiếm thì không cách nào chuyển lên một ly nữa, không có thực vật, không thể tiếp tục di chuyển.
Bây giờ pháp lực vân hệ đã có thể từ đầu ngón tay toát ra hơn một thước, lại qua Dưỡng Ngô kiếm ra tay. Pháp lực vân hệ di động trên Dưỡng Ngô kiếm, pháp lực vượt qua Dưỡng Ngô kiếm duỗi ra ngoài tới một thước mới ngừng lại.
Lúc này trong người Lục Nguyên tràn đầy vui sướng.
Rốt cuộc đến một bước luyện khí kỳ đệ thất tầng ngự khí ly thể.
Đến luyện khí kỳ đệ thất tầng ngự khí ly thể biểu hiện lớn nhất là có thể ngự khí ly thể. Ví dụ như có thể đẩy pháp lực ra đầu ngón tay, có thể đem pháp lực đầu ngón tay bắn ra ngoài. Về kiếm thì có thể đẩy ra kiếm khí, đương nhiên cũng có thể quăng kiếm khí ra ngoài. Nhưng cách đánh kiếm khí tiêu hao pháp lực quá nhanh, bình thường không ai làm vậy.
Kiếm khí.
Trường kiếm có hạn chế cự ly, bình thường khoảng ba thước, nếu vượt qua ba thước thì công kích không được. Nhưng kiếm khí xuất hiện bù đắp điều này rất tốt. Chỉ cần pháp lực của ngươi đủ mạnh là có thể thúc đẩy kiếm khí. Kiếm khí có thể dài, ngắn, tùy thời biến đổi, một khi thúc đẩy thì sẽ khiến trường kiếm chớp mắt biến dài.
Có kiếm khí thì sức sát thương của kiếm pháp có thể tăng nhiều.
Đương nhiên kiếm khí hệ khác nhau có màu khác.
Tựa như pháp lực vân hệ của mình tăng ở mặt kiếm, sinh ra kiếm khí là màu trắng. Vân kiếm khí ntrawngs nhạt như mây, mũi kiếm lại kéo dài một thước tới trước, đây chính là cực hạn kéo dài kiếm khí của mình. Nếu pháp lực của mình tăng lên thì khoảng cách kiếm khí có thể tăng thêm chút.
Lúc này trong lòng Lục Nguyên đột nhiên xẹt qua tia lĩnh ngộ.
Trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm kỳ thực có một số kiếm chiêu cần kiếm khí hỗ trợ thì uy lực mới càng mạnh.
Thôi, lần này mình lại luyện một lần Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đi.
"Phong Vân Giai Loạn".
"Vân Triền Kiếm Nhiễu".
"Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu Ngân". Truyện Sắc Hiệp -
……….
"Phong Lưu Vân Tán".
"Phong Xuy Vân Quyển" kiếm quang như nước, từng thức từng thức kiếm chiêu thi triển ra. Kiếm chiêu dùng không nhanh, hắn không cần gấp gáp dùng hết kiếm pháp. Chỉ là từng chiêu từng chiêu sử dụng kiếm pháp, từng chiêu từng chiêu thi triển kiếm kỹ. Một bên vừa thi triển vừa tìm hợp tính bởi vì luyện thành kiếm khí, thích hợp sửa chữa kiếm chiêu mình ra. Bất giác cảm ngộ với Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm càng lúc càng sâu, ngày càng sâu.
Khi thi triển kiếm chiêu hắn cực kỳ chăm chú nhìn vào kiếm của mình, nhìn bàn tay cầm kiếm của mình, nhìn thi triển kiếm pháp, từng chiêu một ngày càng trôi chảy. Đó là một loại trôi chảy cực kỳ kinh người, vô hình kiếm khí mới luyện phối hợp cùng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm trong luyện tập càng thêm hoàn mỹ.
"Phong Bình Vân Tịch" là thức cuối cùng trong kiếm chiêu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Chiêu này cực kỳ chậm, theo từng chiêu thức chậm rãi thi triển, Dưỡng Ngô kiếm ngừng ở giữa trán, bộ kiếm pháp lại luyện một lần nữa.
Lục Nguyên ngơ ngác nhìn thanh Dưỡng Ngô kiếm, khoảnh khắc đầu óc không biết hiện ra bao nhiêu, rốt cuộc thi triển thức Phong Bình Vân Tịch cuối cùng, đầu óc tất cả suy nghĩ đều tan biến. Thở ra hơi dài, rốt cuộc luyện xong rồi. Luyện xong mới cảm giác hơi mệt mỏi, lại nhìn sáng sớm luyện kiếm người đầy mồ hôi, trước tắm rửa ăn điểm tâm.
Lúc này không có gì buồn ngủ.
Dù sao sáng sớm tinh mơ luyện một phen, không khả năng buồn ngủ bao nhiêu nữa. Hôm nay nên làm gì đây, là bắt thỏ hoang hay bắt chó hoang? Đúng rồi, thịt chó, trong các loại thịt thì thịt chó là tươi nhất, đặc biệt chó mực. Nghĩ đến thịt chó là Lục Nguyên bất giác chảy nước miếng. Bắc phong cầm thú đầy rừng, trong những ngày hắn không ở chắc là béo lên chút.
Đúng rồi, còn phải bắt chẹt Diệp Phương, Diệp Viên mỹ thực mỹ tửu, mình không hứng thú xuống núi mua rượu, để hai người này lo đi, ai kêu ở thế giới dưới đất là hai người hứa với mình rồi, ha ha ha.
Dưới chân Hoa Sơn, Giang Âm phủ, Giang Âm huyện.
Giang Âm huyện là huyện lớn gần đây, tri huyện của huyện này đều là lục phẩm. Tuy nhiên, dù là tri huyện lục phẩm thì thân phận so với tri huyện bình thường cao hơn. Tuy nhiên, không ai thích làm tri huyện tại đây. Ở nơi khác làm tri huyện là quan phụ mẫu địa phương, tại Giang Âm huyện làm tri huyện là cái gì? Không sai, ở mặt ngoài nhìn thì ngươi là quan phụ mẫu một vùng, nhưng Giang Âm huyện cách Hoa Sơn quá gần. Trong Giang Âm huyện có không ít người có thân thích, bằng hữu tại Hoa Sơn, còn có một số đệ tử có chút thân phận, không phải Giang Âm tri huyện chọc nổi.
Cho nên Giang Âm tri huyện là chuyện cực nhọc không lấy lòng, bình thường trong triều đình Đại Tấn là người đấut hất bại, đứng sai đội, hoặc là đắc tội người mới đến đây.
Nhưng dù Giang Âm tri huyện là việc cực nhọc, Giang Âm huyện khá là phồn hoa.
Nguyên huyện thành to gấp ba huyện thành khác, ven đường đầy tiệm gạo cửa hàng vải tửu lâu, thỉnh thoảng vang tiếng sạp nhỏ rao hàng, đúng là náo nhiệt. Nơi gần tiên môn tuy rằng khiến đám huyện lệnh kêu khổ nhưng đối với dân chúng thì cực kỳ tốt. Ngũ đại tiên môn môn quy nghiêm ngặt, đệ tử môn hạ tuyệt đối không làm chuyện quấy rầy người dân, lại không có yêu ma dám đến đây, coi như là nơi an cư lạc nghiệp không sai.