Nếu nói mới rồi chỉ Diệp Phương, Diệp Viên vất vả chịu đựng, giờ thì trong cửu đại kiếm tiên trừ Tư Mã Trường Bạch mặt âm trầm ra, cửu đại kiếm tiên khác đều kiềm nén khổ cực.
Tiểu tử này láu cá thật.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nghe Lục Nguyên nói xong nhìn hướng Tư Mã Trường Bạch.
Lão nói:
- Tư Mã sư đệ, thuộc hạ của ngươi đã không phản bác thì xem ra tình huống thật là vậy. Tình hình như vậy không trách được Lục sư điệt, nhưng cuối cùng hắn vẫn có chút lỗi lầm, đặc biệt là cuối cùng phóng hỏa. Nhưng đó chỉ là con nít nghịch ngợm, thôi vậy đi, phạt Lục Nguyên đệ tử chân truyền một năm không được lĩnh linh thạch, ngươi thấy sao?
Phạt như vậy tương đương bằng không.
Tư Mã Trường Bạch lòng hừng lực cháy lửa giận, bất đắc dĩ lý vốn ở bên mình nhưng đám thuộc hạ quá vô dụng, cộng thêm Lục Nguyên vô cùng gian xảo kiến lý lẽ đảo ngược về hắn.
Tại tiên môn tất cả đều ấn theo chữ lý.
Đạo lý, quy tắc.
Đây chính là quy tắc trò chơi của tiên môn.
Lần này hiển nhiên Lục Nguyên đã nắm chắc quy tắc trò chơi đạo lý tiên môn.
Chính vì vậy nên gã muốn mượn cơ hội này tìm rắc rối cho Lục Nguyên thì rất khó.
………..
Cuối cùng lần hội nghị tạm thời trong Vân Long Điện rốt cuộc kết thúc.
Nhưng lúc này mấy người khác hơi thay đổi phần đánh giá Lục Nguyên. Các cửu đại kiếm tiên càng hiểu tính hắn hơn.
Bình thường là lười, có thiên phú rất cao lại không phát huy ra, nhưng một khi đụng phải chuyện chọc tức hắn thì sẽ rất nghiêm túc, hoàn toàn si mê vào trong. Trạng thái si mê này khá đáng sợ, bởi vì trong trạng thái đó hắn tăng rất nhanh.
Không chỉ vậy, hắn còn vô cùng lớn gan, trước kia chưa từng phát hiện. Không to gan bằng trời thì sẽ không chủ động chọc Tư Mã Trường Bạch, chủ động chọc Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã Trường Bạch là việc rất khó khăn.
Trừ điều đó ra còn gian xảo, chủ động chọc Tư Mã Trường Bạch đã sớm chuẩn bị đường lui, khiến mình an toàn thoát ra.
Lười biếng, có thiên phú cực cao, một khi nghiêm túc thì rất tài, gan to bằng trời, vô cùng gian xảo.
Đây chính là Lục Nguyên.
Hoa Sơn Bắc phong, đệ lục đệ tử chân truyền.
Một vầng trăng non treo trên không trung.
Ánh trăng bạc rắc xuống mặt đất, khiến đất phô một tầng trăng bạc. Ánh trắng không đâu không chiếu vào, như thủy ngân nghiêng ánh chiếu khắp mặt đất. Tối cuối xuân có chút lạnh, vào đêm càng lạnh lẽo. Hơi mát lạnh quét qua rừng núi, hóa thành sương dày đặc.
Núi phía xa, gần tàn hồng, toàn bộ bày ra dưới ánh trăng.
Rốt cuộc chuyện ầm ĩ ban ngày kết thúc.
Bắc phong yên tĩnh chút.
Ánh trắng rắc trong rừng núi, đường mòn, trên đường lát đá dù có sương lạnh nhưng có có chút tàn hồng trên tảng đá.
Lúc này trong đường núi có hai người đi một trước một sau.
Người đi trước là ông lão râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lạnh, mặc đạo bào trắng, tay áo bay bay, thật là một ông lão tiên phong đạo cốt. Mặt sau đi thiếu niên mang nụ cười bất cấn đời, áo xanh, lưng cõng mộ thanh trường kiếm, chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Đi đằng trước Lý Nguyên Bạch lên tiếng:
- Lần này ngươi làm không tệ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Hai người mới đi ra Vân Vụ Cung, hướng tới Trường Xuân Cư, đi trong đường mòn. Lý Nguyên Bạch đánh vỡ sự yên tĩnh này.
- Gan to bằng trời thì cứ gan to bằng trời đi.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Đương nhiên ngươi không bị phạt là vì việc ngươi làm rất hợp tâm ý của Nguyên Nguyên sư huynh.
- Gần tới đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên sư huynh cần phải yên ổn, Tư Mã Trường Bạch nắm chắc điều này nên mới khiến thế lực thuộc hạ trồi lên, thường xuyên hoạt động. Nghĩ rằng sắp đến đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên sư huynh, e ngại sắp bắt đầu đại thọ năm trăm tuổi, khách khắp nơi sẽ đến, Nguyên Nguyên sư huynh không tiện ra tay. Kết quả Nguyên Nguyên sư huynh không làm gì thì ngươi đã làm, đương nhiên Nguyên Nguyên sư huynh vừa lòng.
- Lại nói ngươi kiếm cớ rất hay, cho nên Nguyên Nguyên sư huynh chỉ làm cho có phạt ngươi một năm không lấy linh thạch.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Lần này chắc Tư Mã Trường Bạch sẽ không có hoạt động gì nữa, ngoan ngoãn chờ đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên sư huynh qua đi.
Không sai, gần đây việc lớn thật sự của Bắc phong là đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Càng tới gần đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân thì càng không được gây chuyện.
Nếu không thì Nguyên Thủy linh kiếm của Nguyên Nguyên Thượng Nhân không phải dễ chọc.
Nguyên thủy, nước nguyên sơ.
Có thể phối hai chữ linh kiếm thì tuyệt đối là thanh kiếm kinh thiên động điện.
Mấy ngày sau Hoa Sơn Bắc phong đúng là ngày càng nói nhiệt.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân là chủ Bắc phong, bốn phong khác tất nhiên phair đến chúc mừng. Dù là kiếm tông Đông phong, Nam phong, hay khí tông Tây phong, Trung phong đều phải đến chúc mừng. Tuy những tông mạch này quan hệ không tốt lắm nhưng dù gì cũng là cùng một tiên môn, làm sao cũng phải tiến đến. Dù cho phong chủ của họ không đến thì tuyệt đối phải cửu đại kiếm tiên xếp hàng đầu đến.
Trừ điều đó ra còn có một số người quan hệ tốt với Nguyên Nguyên Thượng Nhân đi đến. Lúc Nguyên Nguyên Thượng Nhân còn là thiếu niên cũng là vị cửu đại kiếm tiên anh tư bừng bừng, từng ở tu tiên giới trảm yêu trừ ma, đánh ra danh tiếng nổi như cồn, quen biết không ít bạn tốt. Những bạn tốt nay giờ còn sống cũng khá nhiều, tất nhiên sẽ đến.
Nếu muốn tứ đại tiên môn khác đến thì hơi kém tư cách.
Nếu là chủ Hoa Sơn Tiên Môn, hiện giờ là đệ nhất tông sư tu tiên giới Đại Tấn, lĩnh ngộ chín mươi bảy loại kiếm ý Yến Thương Thiên đại thọ thì tứ đại tiên môn lập tức chạy đến chúc mừng ngay. Coi như một số lão quái vật ở góc xa xôi nào đó cũng sẽ ngoan ngoãn đi ra chúc mừng.
Đệ nhất tông sư tu tiên giới Đại Tấn đâu phải người dễ chọc.
Lại nói bây giờ Bắc phong thật là rất náo nhiệt.
Khách từ bốn phong khác, hoặc một số bạn tốt của Nguyên Nguyên Thượng Nhân lần lượt đi đến Bắc phong, khiến nơi này tưng bừng hơn trước kia rất nhiều.
Có nhiều khách nhân đến khiến lúc này mọi người bận vắt giò lên cổ. Sự kiện Tư Mã kiếm quán bị Lục Nguyên phá giờ mọi người không rảnh nhắc tới, mỗi ngày Bắc phong đều trôi qua trong ồn ào.
………
Nếu nói bây giờ Bắc phong có vài chỗ ít ỏi yên tĩnh thì Trường Xuân Cư tuyệt đối là một trong số đó.
Trường Xuân Cư xây ở nơi yên tĩnh.
Đương nhiên nguyên nhân chính yếu là vì chủ nhân hiện nay của Trường Xuân Cư, Lý Nguyên Bạch tuổi thọ sắp tận, người như vậy tuy là một trong Bắc phong lục kiếm tiên nhưng không còn bao nhiêu giá trị lợi dụng. Bằng hữu trước kia của Lý Nguyên Bạch đa số tại trận ly kỳ cốc đã chết. Khi đó Lý Nguyên Bạch cũng bị trọng thương ở Ly Kỳ cốc, nếu không thì tu vi như ông sống trăm năm, thậm chí là mấy trăm năm khỏi phải nói.
Tiếp theo Lục Nguyên ở Trường Xuân Cư, đệ tử chân truyền có chút giá trị nhưng mấy lần hắn đóng cửa không gặp, dần không ai đi quấy rầy hắn nữa.
Cho nên bây giờ Trường Xuân Cư rất yên lặng.
Lúc này Lục Nguyên đang ngồi trong phòng mình.
Trường Hồng kiếm và Dưỡng Ngô kiếm, hai thanh phi kiếm treo nghiêng trên vách tường, Phong Linh bài đặt trước ngực. Trong Phong Linh bài có ba con Vân Thố, bốn con Vân Miêu, nguyên khí vân hệ liên miên bất tận ùa vào thân thể. Có bảy con linh thú vân hệ trợ giúp, không cần hắn cố gắng bao nhiêu tăng pháp lực.
Lục Nguyên suy tư.
Nói chính xác hơn là tổng kết sau cuộc chiến.
Tổng kết lại những cuộc chiến đấu trước kia, không biết khi nào thì bỗng suy nghĩ đi làm tổng kết sau cuộc chiến, đột nhiên nảy ra ý niệm, làm tổng kết chiến đấu đi. Gần đây một số cuộc chiến mình có biểu hiện như thế nào? Chắc là tạm được. Bây giờ mình có hai kiếm ý phong vân, đã triệ tđể hiểu ra. Trừ phi học được càng nhiều kiếm ý, nếu không thì không khả năng tăng lên nữa.
Phong kiếm ý, vân kiếm ý đều ở trong lòng.
Vậy trong cuộc chiến trước kia cho chỗ nào không đủ? Hắn lập tức nghĩ đến lúc đấu với bốn người cầm kỳ thư họa. Cuộc chiến đó pháp lực bốn người cầm kỳ thư họa cao hơn hắn một bậc, binh khí bốn người là cầm, kỳ, bút, cuộn tranh. Chiêu thức của bốn người này quái dị nhiều biến. Nếu không phải lúc đó họ lơ là, mới bắt đầu cùng nhau tấn công thì hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Họ có bốn người mà mình chỉ có một.
Tốc độ bốn người gần bằng mình, lấy bốn chọi một, ra một chiêu họ có thể ra bốn chiêu thì mình sẽ cuống cuống tay chân. May là trước có hai tên bị kiếm của mình khống chế, muốn nhanh cũng không nổi, hai người sau có nhanh cũng vô dụng.
Cho nên bây giờ khuyết điểm lớn nhất mặt kiếm thuật của mình chắc là tốc độ kiếm rất bình thường.
Có lẽ mình nên luyện kiếm một trận, tăng tốc độ ra kiếm đi.
Nếu tốc độ kiếm càng nhanh thì chắc mình sẽ càng mạnh.
Nhưng muốn tăng tốc độ kiếm không phải việc dễ dàng. Đúng rồi, trong tàng thư của sư phụ hình như có bộ "Cấp Vũ kiếm pháp". Cấp Vũ kiếm pháp chú ý chính là chữ nhanh, có lẽ mình có thể nghiên cứu bộ kiếm pháp này.
Ngày sáng sủa.
Ánh nắng ấm áp chiếu trên mặt đất.
Thời tiết sáng sủa như vậy bình thường Lục Nguyên vô cùng hoan nghênh. Cuối xuân không nóng, ra chút ánh năng nằm trên cỏ ngủ thì rất thoải mái. Tốt nhất là có một bình rượu bên cạnh, ngủ đã mắt thì uống ngụm rượu, cực kỳ an nhàn. Nhưng hiển nhiên gần đầy Lục Nguyên không thích ngày nắng lắm.
Mau đổ mưa đi, một cơn mưa thôi cũng tốt.
Bây giờ Lục Nguyên chỉ chờ mong cơn mưa.
Không phải nó ihắn thích mưa, cái gì mưa, gió, sương, tình thơ ý họa cái gì ở trong mắt hắn không bằng gặm đùi heo. Hết cách, hắn là tục nhân, là tục nhân thích ăn uống ngon, không thanh nhã được.
Lại nói hắn từ tàng thư thất của sư phụ lật ra một quyển "Cấp Vũ kiếm pháp". Muốn luyện "Cấp Vũ kiếm pháp" thì đương nhiên chờ mong ngày mưa rồi.
Tu tiên giả bình thường muốn luyện một loại kiếm thuật tuyệt đối không cần trời mưa. Ngươi luyện vũ hệ kiếm pháp chờ trời mưa, vậy luyện tuyết hệ kiếm pháp không lẽ chờ tuyết rơi, làm gì phiền phức như vậy. Bình thường tu tiên giả chỉ cần làm theo quyển sách, từng bước một tu luyện theo chiêu thức là được.
Nhưng dù làm vậy tu tập kiếm pháp được, luyện ra kiếm pháp chẳng qua thành chiêu thức thôi, tối đa đến đệ nhị tầng kiếm thuật cảnh giới người không bó buộc kiếm chiêu, không ngộ được ý trong đó. Muốn thẳng đến cảnh giới kiếm thuật đệ tam tầng kiếm ý là không thể nào.
Đối với Lục Nguyên đã lĩnh ngộ kiếm ý thì không lĩnh ngộ hết kiếm ý tất cả đều uổng công.
Cho nên bây giờ hắn muốn luyện Cấp Vũ kiếm pháp thì phải nhìn mưa rào trong trời đất, muốn mượn đó lĩnh ngộ cấp vũ kiếm ý, do đó chân chính lĩnh ngộ Cấp Vũ kiếm pháp. Kết quả không biết tại sao gần đây trời trong xanh, không có đợt mưa nào, mưa phùn còn không có chứ đừng nói đến mưa rào.
Kết quả muốn khóc, bây giờ mình không thể luyện thành Cấp Vũ kiếm pháp được.
Xem ý mà luyện kiếm là cách luyện kiếm của mình, khách nhau rất lớn với đệ tử khác trong đệ thập đại, khá giống với cửu đại tri danh kiếm tiên.
Xem ra tạm thời không luyện thành Cấp Vũ kiếm pháp rồi. Vài ngày không đổ mưa, Lục Nguyên cũng hết cách, chỉ đành tamj thời từ bỏ Cấp Vũ kiếm pháp.
Tạm thời không luyện được Cấp Vũ kiếm pháp nhưng phải nghĩ cách tăng cao tốc độ kiếm.
Tốc độ kiếm!
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, chợt lóe tia sáng.
Trên Bắc phong có rất nhiều thác nước, những thác nước ở giữa khe núi, hoặc là từ trên đổ xuống, đổ cao đến mấy chục trượng. Thác nước đánh xuống có lực cản cực mạnh, có lẽ là nơi luyện kiếm không tệ, mình nên mượn thác nước luyện tốc độ kiếm.
………
Bắc phong có khá nhiều thác nước.
Nổi danh nhất chắc là Tam Trọng Điệp thác nước. Tam Trọng Điệp thác nước này là một vách đá cheo leo, vách chia thành ba khúc, nước từ trên đổ xuống chia thành ba khúc, hình thành cảnh quan Tam Trọng Điệp thác nước kỳ lạ.
Lúc này quanh Tam Trọng Điệp thác nước đầy người. Sắp tới đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân rồi, Bắc phong đến không ít khách nhân. Các vị khách đi tới Bắc phong thì đương nhiên sẽ ngắm cảnh bốn phía một phen. Mấy thắng cảnh nổi tiếng của Bắc phong như Tiêu Công Thạch Thất, Trường Xuân Thạch Thất, Ngọc Nữ Song, Tiên Du Cống, Thần Thổ Nhai, Ỷ Vân Đình, Lão Quân Quải Lê Xử, Thiết Ngưu Đài, Bạch Vân Tiên Cảnh Thạch Bài Phường vân vân đều có không ít người tham quan. Tam Trọng Điệp thác nước đương nhiên cũng có khá nhiều khách đến xem.
Kỳ thực tại Bắc phong có một số thác nước không biết tên.
Cách Tam Trọng Điệp thác nước chưa đến trăm dặm, chỗ này có một thác nước, nhưng nó không nổi tiếng chút nào, không thể so với Tam Trọng Điệp thác nước cực kỳ nổi danh, xung quanh lại nhiều bùn lầy nên rất ít người tới.
Thác nước vô danh cao hơn ba mươi trượng. Thác nước to lớn ầm ầm rót vào trong hồ nước, đánh lên bọt nước trắng xóa cao cao.
Lúc này trong hồ nước đứng một thiếu niên.
Thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, lưng cõng một thanh phi kiếm trong vỏ, ánh mắt nghiêm túc.
Lục Nguyên hít sâu một hơi nhìn thác nước trước mắt. Không sai, lần này hắn muốn luyện kiếm tại đây. Ánh mắt Lục Nguyên lộ ra nghiêm túc, không giống bình thường lười biếng. Tính tình của Lục Nguyên là bình thường làm biếng, một khi nghiêm túc thì tập trung sức lực gấpm ấy lần người khác.
Luyện kiếm dưới thác nước, nước chảy ầm ầm xuống có sức mạnh to lớn, hắn muốn luyện kiếm dưới thác nước như đi ngược dòng nước.
Dưới tình huống như vậy hắn ra kiếm dưới thác nước, chỉ cần trong nước xuất kiếm nhanh hơn trước kia, một khi ra thác nước thì thì tốc độ xuất kiếm của hắn sẽ hơn xa bây giờ, đây là tính toán của hắn.
Suy nghĩ của con người không thể hạn chế một mặt, không chỉ luyện thành Cấp Vũ kiếm pháp mới có thể tăng nhanh tốc độ kiếm, cách khác cũng được.
Ầm!
Càng tới gần thác nước cảm giác xung lực của nó càng lớn, càng tới gần càng cảm giác dường như cả thế giới đổ sập trước mặt mình, đây là lực lượng đáng sợ cỡ nào! Bọt nước trắng to lớn bắn trên mặt đau đớn.
Không nói nhảm, vỗ vỏ kiếm, vệt sáng đỏ di đọng khắp thân kiếm, Trường Hồng kiếm ra khỏi võ. Tay chuyển đã nắm chuôi Trường Hồng kiếm.
Lần này hắn dùng là Trường Hồng kiếm.
Khi chiến đấu hắn dùng Dưỡng Ngô kiếm, bình thường luyện kiếm thì lấy Trường Hồng kiếm đi. Dù là phi kiếm cũng cần bảo dưỡng, nếu cứ không ngừng sử dụng một thanh kiếm mà không cho thời gian nghỉ ngơi thì sợ là thanh kiếm đó không chịu nổi lăn qua lộn lại như vậy.
Trường Hồng kiếm chuyển tới thác nước, mới đặt dưới thác nước chỉ cảm thấy lực lượng to lớn đang ầm ầm xông đến Trường Hồng kiếm, khiến Trường Hồng kiếm không ngừng hạ xuống. Hắn dùng pháp lực phủ lên thân kiếm mới không để kiếm hạ xuống nữa.