Hoa Sơn Tiên Môn

chương 976: toan chi phong luân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Địa bàn của ta do ta làm chủ, cho nên tại đây chỉ có thể cùng nó đấu vị, phải thắng năm vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn thắng nó, và phải thắng về năm vị hợp nhất nữa.

- Nhưng muốn thắng nó về năm vị thì nói dễ hơn làm.

Lục Nguyên nghe Phong Minh Ý nói vậy trầm ngâm, suy nghĩ một chút hắn hỏi:

- Ngươi có cách gì không?

- Phong chi văn minh chúng ta từng có một vị tiền bối tên gọi Phong Thiên Âm năm đó từng xông Văn Minh Thánh Địa, kết quả ở khoang miệng đụng phải Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ, cũng bị kéo xuống dưới. Nhưng vị tiền bối này lúc ấy thực lực khá mạnh, có pháp bảo trong tay nên cực kỳ nguy hiểm trong quá trình kéo xuống trốn khỏi móng vuốt của Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ. Nhưng sau khi trở lại mỗi lần nghĩ đến điều này tiền bối đều thầm sợ hãi, cảm thấy Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ rất đáng sợ, nên tập trung nghiên cứu cách đối phó với Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ, sáng tạo ra toan chi phong luân, điềm chi phong luân, khổ chi phong luân, lạt chi phong luân, cùng với hàm chi phong luân. Nhưng tiền bối Phong Thiên Âm vẫn không thể hợp nhất năm phong luân lại, chiêu thức ngũ vị hợp nhất, không thể nào đối kháng cùng Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ.

Phong Minh Ý nói:

- Lúc đó ta có thử học, nhưng chỉ học toan chi phong luân mà đã mất một trăm năm. Toan chi phong luân cần hiểu về chua, không phải chiêu thức bình thường, mặt sau muốn hợp nhất năm vì là không thể. Đối mặt Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ vẫn vô dụng, và xác suất đụng phải nó rất thấp nên ta không học tiếp.

- Vậy ngươi dạy toan chi phong luân cho ta đi.

.............

Trong lúc Phong Minh Ý, Lục Nguyên, Hoành Trảm nói chuyện thì ngũ vị không ngừng xâm nhập ba người, họ cảm giác mình không ngừng bị Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ luyện hóa.

Phong Minh Ý cảm giác cái chết không ngừng tới gần, cho nên không hề giữ lại. Mặc dù gã không tin vào Lục Nguyên nhưng coi như ngựa chết chữa thành ngựa sống vậy.

- Toan chi phong luân!

Tay gã chuyển, không trung xuất hiện một phong luân, phong luân không ngừng xoay chuyển hóa thành chiêu toan chi phong luân.

Lục Nguyên nói:

- Làm lại một lần.

Phong Minh Ý nghĩ ra dù có một trăm lần cũng vô dụng thôi, mình học chiêu toan chi phong luân mất một trăm năm, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của Lục Nguyên gã đành lại dùng một lần. Gã dùng xong Lục Nguyên vẫn nghiêm túc nói.

- Làm lần nữa đi.

Phong Minh Ý cảm thấy rất là quái dị, làm một ngàn lần hữu dụng không? Làm một vạn lần hữu dụng không? Năm đó mình học chiêu này mất một trăm năm vì nó quái quái lạ, không phải chiêu thức bình thường có thể so sánh, gã thật sự không tin Lục Nguyên nhanh như vậy học được.

- Chiêu thức thật là quái, lại một lần nữa, cảm giác thiếu chút.

Lục Nguyên liên tục quát mấy lần, Phong Minh Ý nghe Lục Nguyên cứ nói chỉ kém một chút thì thấy không thể nào, nhưng chẳng biết tại sao ma xui quỷ khiến gã liên tục thi triển chiêu thức này đến mười hai lần. Đương nhiên cuối cùng có lẽ vì trong hoàn cảnh chết chắc cộng thêm bị ngũ vị không ngừng trùng kích.

Không sai, là mười hai lần.

Phong Minh Ý dùng xong lần thứ mười hai thì Lục Nguyên ngồi xếp bằng suy tư.

Hắn bỗng mở mắt ra, nói:

- Thành!

Lục Nguyên xoay tay, Dưỡng Ngô tiên kiếm rút ra ở không trung đâm một kiếm. Một kiếm này đâm ra, dường như là toan nhất kiếm, loại cảm giác vô cùng quen thuộc dâng lên trong lòng Phong Minh Ý.

Phong Minh Ý trợn tròn mặt hỏi:

- Ngươi luyện thành chiêu này?

Gã cảm giác rõ ràng lần này tuy không phải toan chi phong luân mà là toan chi phong kiếm, nói đơn giản là chiêu thức bị sửa luân hóa thành kiếm.

Không, không chỉ là như vậy, thức này rõ ràng mạnh hơn toan chi phong luân ban đầu, dường như bị cải tạo lại đem chiêu thức ban đầu biến càng cường.

Đây là sao!

Chiêu toan chi phong luân mình luyện một trăm năm mà Lục Nguyên chỉ nhìn mình dùng mười hai lần đã làm được.

Điều này sao có thể!

- Thức này của ngươi thật là chiêu thức cực kỳ quái dị.

Lục Nguyên nói:

- Không ngờ phải xem mười hai lần mới biết, kiếm khí bình thường ta chỉ cần nhìn, ba, bốn lần là học được.

Nghe lời Lục Nguyên nói làm Phong Minh Ý, Hoành Trảm đều trợn mắt há hốc mồm. Lục Nguyên nói cái gì đó?

Nhìn chiêu thức bình thường ba, bốn lần là học được?

Sao có thể? Trước giờ chưa từng nghe nói điều này.

Nhưng cố tình mới nãy Lục Nguyên cứng rắn làm được. Cường chiêu toan chi phong luân mà chỉ nhìn mười hai lần đã học được, có nó làm nền móng thì không ai dám nói Lục Nguyên thổi phồng nữa, chuyện này thật sự xảy ra. Phong Minh Ý thầm nhủ. Thiên phú thật mạnh, nó là sao vậy? Nếu hắn có thể sống tiếp thì phong chi văn minh nhất định phải dùng hết sức lôi kéo Lục Nguyên, có ích lợi rất lớn cho phong chi văn minh.

Chuyện này nói thẳng ra cũng đơn giản, Lục Nguyên có sáng tạo ra Vạn Vật Sâm La Kiếm Đạo thôi, chỉ cần là chiêu thức thì không trốn khỏi tác dụng của kiếm đạo này. Chiêu thức kiếm hệ nhìn một lần là biết, chiêu thức khác thì phải nhìn ba, bốn lần. Chiêu thức quái lạ giống toan chi phong luân thì xem mười hai lần mới học được đúng là làm Lục Nguyên giật ma khíinhf.

Học toan chi phong luân hóa thành phong chi toan kiếm, Lục Nguyên đã nghĩ ra cách đối phó Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ.

Cách này không khó, mình luyện thành phong chi toan kiếm lại luyện bốn kiếm khác, đem bốn kiếm hợp nhất, hóa thành ngũ kiếm ngũ vị, thắng Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ là được. Đây không phải cách gì khó khăn, vài kỷ nguyên chưa từng có ai đánh bại Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ thì hãy để mình thực hiện điều này.

Báu vật vô giá Hỗn Độn Thiệt Tinh cũng để mình lấy đi.

Lục Nguyên đã luyện phong chi toan kiếm.

Chỉ nhìn Phong Minh Ý dùng mười hai lần là học xong chiêu thức, tóc độ khiến người kinh sợ.

Phong Minh Ý cười khổ nói:

- Ngươi luyện phong chi toan kiếm nhanh như vậy cũng vô dụng, mấy cái khác như phong chi điềm luân, phong chi khổ luân, phong chi lạt luân, phong chi hàm luân ta không học được, cũng không thể cho ngươi học.

- Vậy sao?

Lục Nguyên chìm trong suy tư, nói:

- Cái này cũng không có gì.

Lục Nguyên lấy ra Dưỡng Ngô tiên kiếm, phi kiếm xoay chuyển, mặc dù hắn bị Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ giam cầm nhưng phi kiếm có thể di chuyển. Hắn khống chế Dưỡng Ngô tiên kiếm dán sát một điềm chi ma thiệt, cảm nhận hơi thở của nó. Hắn dựa theo hơi thở điềm chi ma thiệt và phong chi toan kiếm muôn sáng tạo ra phong chi điềm kiếm.

Lục Nguyên khống chế, Phong Minh Ý và Hoành Trảm không biết hắn định làm cái gì.

Lục Nguyên không giải thích, thân thể cảm nhận ngũ vị xâm nhập, cực kỳ khó chịu.

Thật ra nếu là độc hay tà khí đều có thể dùng dụng thanh thánh kiếm đạo và ban đầu văn tự chính tự phá giải. Nhưng ngũ vị một là không phải độc, hai là chẳng phải hơi thở tà ma. Ngũ vị là vị mà bản thân thiên địa có được, là chính thống thật sự, một không tính là độc, hai không tính là hơi thở tà ma, cho nên Lục Nguyên mới chịu bó tay, phải nhẫn nhịn ngũ vị xâm nhập. Nhưng khi Lục Nguyên luyện kiếm thì hắn sẽ chìm đắm vào đó.

Lục Nguyên còn đang chìm đắm trong thế giới kiếm của mình.

Dựa theo điềm chi ma thiệt và phong chi toan kiếm, Lục Nguyên đang không ngừng thay đổi kiếm chiêu. Một kiếm chiêu thô sư thành hình trong tay hắn, dần biến thành kiếm chiêu hoàn chỉnh. Kiếm chiêu này tùy theo kiếm thế tản ra có vị ngọt đến lòng người tản ra.

- Phong chi điềm kiếm, thành!

Lục Nguyên luyện thành phong chi điềm kiếm rồi tiếp tục bắt đầu giống vừa nãy.

Lần này cần luyện phong chi khổ kiếm.

Lục Nguyên cũng trước tiên dùng Dưỡng Ngô tiên kiếm cảm nhận khổ chi ma thiệt xung quanh. Nếu nói mới rồi sáng tạo phong chi điềm kiếm tràn ngập vui vẻ thì giờ sáng tạo phong chi khổ kiếm tràn ngập cay đắng. Hắn phải chịu đựng cay đắng rồi còn cảm nhận, cảm nhận bằng cả tinh thần. Hắn chìm đắm trong biển khổ.

Nhưng cuối cùng vẫn luyện thành phong chi khổ kiếm.

Tuy lúc luyện thành phong chi khổ kiếm thì mặt hắn đầy nước mắt.

Phong chi khổ kiếm tuyệt đối so với phong chi khổ luân do Phong Thiên Âm tiền bối phong chi văn minh sáng tạo ra có uy lực lớn hơn nhiều. Hết cách, đây là đặc tính của Vạn Vật Sâm La Kiếm Đạo, chẳng những phục chế chiêu thức của đối phương mà còn cải tạo lại, khiến chiêu thức biến mạnh thêm. Luyện thành phong chi khổ kiếm rồi mấy kiếm sau chắc sẽ không chịu khỏ như vậy.

Hết cách rồi, mới nãy luyện phong chi khổ kiếm cho cảm nhận quá sâu sắc, tựa như mấy cái trước chống đỡ sơ sơ, giờ toàn thân tâm tiếp xúc cảm nhận nên mới khắc sâu như vậy.

Cảm giác mình ngâm trong thế giới khổ cực kỳ khó chịu, ài, sắp khóc rồi đây.

Không đúng, lệ rơi đầy mặt.

Lục Nguyên lập tức khóc ròng rã, lần này không phải đắng mà là cay.

Mới rồi tu hành phong chi khổ kiếm xong hắn liền muốn tu phong chi lạt kiếm. Vừa nhận tư tưởng cay, do cay vọt vào lòng thì nước mắt liền tràn ra hốc mắt. Bà nội nó, đau thương quá, từ khi sư phụ Lý Nguyên Bạch chết đi đã bao lâu mình không khóc, giờ bị cay đến khóc.

Muốn khóc quá, nếu việc mình bị cay đến khóc lóc có ai biết chắc mất hết mặt mũi.

Hơn nữa lúc này cảm thấy toàn thân nóng cháy, có xúc động muốn đi tìm nước uóng mãi. Cay quá đi, cay từ đáy lòng phát ra, thiêu đốt mỗi tấc thân thể, cay đến cảm thấy còn khó chịu hơn bị lửa nhiệt độ siêu cao đốt. Lục Nguyên nhẫn nhịn vị cay này, rốt cuộc bùng nổ đánh ra phong chi lạt kiếm.

Một kiếm này rất là hỏa bạo.

Luyện xong phong chi lạt kiếm, rốt cuộc không khóc ròng nữa. Lúc này Lục Nguyên mới phát hiện nếu mình luyện phòng chi hàm kiếm rồi mới luyện phong chi lạt kiếm thì chắc sẽ không khóc thảm như vậy. Nói chính xác là mình không có ngọn nguồn rơi lệ, khóc cũng cần có ngọn nguồn chứ, giờ cảm nhận vị mặn, có thể đem máu, thể dịch đều mặn khiến không còn nước mắt mà rơi.

Mặn quá.

Lúc trước Lục Nguyên tham ăn, các loại mỹ thực ăn vào miệng heets, có nếm qua một ít mỹ thực nổi tiếng là măn. Ví dụ lúc trước ăn loại vịt mặn, vì quá mặn mà uống cả tấn nước. Nhưng bây giờ độ mặn hơn lúc trước gâp trăm vạn lần, chắc uống một trăm vạn tấn nước mới giải khát.

Lục Nguyên bây giờ đang liều mạng với thời gian.

Nhất định phải trước khi mặn chết sáng tạo ra phong chi hàm kiếm.

Tổ cha nó, mặn thật.

Lục Nguyên chửi thề, phát hiện không thể tập trung luyện phong chi hàm kiếm nhưng vẫn cưỡng ép mình. Rốt cuộc thì mất khá nhiều thời gian, cuối cùng Lục Nguyên luyện thành phong chi hàm kiếm. Rốt cuộc thì luyện thành phong chi hàm kiếm rồi, tiếp theo chắc là hợp nhất ngũ vị.

Ngũ vị hợp nhất, cái này tuyệt đối không thoải mái.

Phong chi toan kiếm, chua vô cùng, kiếm pháp quái dị khó dò, có thể nói là một kiếm quái nhất trong nhiều kiếm pháp, có một không ai.

Phong chi điềm kiếm, ngọt như mật khiến người không đề phòng, cũng chẳng nổi lên lòng cảnh giác được liền bị kiếm chiêu đâm thương, bị thương người nhất chính là ngọt.

Phong chi khổ kiếm, đây là kiếm pháp khó gặm nhất. Vô số đắng ở trong một kiếm này triền triền miên miên, vô cùng khổ, vô cùng đau thương, đây là loại kiếm pháp kinh người cỡ nào.

Phong chi lạt kiếm là kiếm pháp hó bạo nhất. Vốn Lục Nguyên cảm thấy hỏa hoàng kiếm đạo cùa mình sau này tăng lên thành hỏa thánh kiếm đạo kiếm pháp hỏa bạo nhưng tuyệt đối không hỏa bạo bằng một kiếm này.

Phong chi hàm kiếm, đây là kiếm pháp khiến người thống khổ nhất, là vị làm người không bao giờ muốn đụng tới.

Ngũ kiếm có vị đạo riêng.

Muốn hơn nhất ngũ kiếm, khó khăn cao đến không tưởng.

Lục Nguyên suy nghĩ cách nào hợp nhât kiếm thì phát hiện nó hơi giống với Thất Tình Kiếm hợp nhất. Thất Tình Kiếm là tinh thần toàn phương vị, ngũ vị kiếm bao gồm không rộng bằng Thất Tình Kiếm, so với Thất Tình Kiếm khủng bố khó khăn thì nó dễ dàng hơn chút.

Vì có cơ sở vững chắc Thất Tình Kiếm rồi nên Lục Nguyên luyện ngũ vị hợp nhất không khó mấy. Năm vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn thật ra đến từ lưỡi, mà vị lưỡi thì lại xuất phát từ não, ngọn nguồn như Thất Tình Kiếm. Thật ra tìm đến Thất Tình Kiếm là việc khó khăn, lúc đó Phong Thiên Âm tiền bối muốn dung hợp ngũ vị kiếm mà không tìm thấy ngọn nguồn của não. Nhưng Lục Nguyên luyện Thất Tình Kiếm thì tìm thấy ngọn núi, ngũ vị kiếm và Thất Tình Kiếm có cùng một nguồn nên hắn dùng thời gian ngắn đã tìm được ngọn nuồn.

- Ngũ vị chi kiếm, ngũ vị kiếm luyện thành.

Kiếm quang của Lục Nguyên xoay chuyển, một kiếm hư không đánh ra, chiêu thức bình thường nhưng bên trong có năm vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn. Một kiếm này xem như tiểu thành, còn cần tôi luyện chút nữa mới tính đại thành.

Lục Nguyên chẳng hề do dự bắt đầu tôi luyện chiêu ngũ vị kiếm.

Bên cạnh Phong Minh Ý ngây như phỗng. Mới đầu Lục Nguyên nhìn gã dùng mười hai lần mới luyện thành phong chi toan kiếm thì Phong Minh Ý cảm thấy hắn đã rất thiên tài rồi, nhanh vậy đã luyện thành phong chi toan kiếm. Nhưng vậy thì sao? Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ không dễ đối phó, ba người không khả năng thắng được Hỗn Độn Ma Thiệt Chủ.

Ai dè gã liền thấy Lục Nguyên dùng ra phong chi điềm kiếm, phong chi khổ kiếm, phong chi lạt kiếm, phong chi hàm kiếm.

Hơn nữa gã thấy Lục Nguyên luyện thành bốn kiếm thì không ngừng sửa chữa, tức là nói hắn sáng tạo kiếm ngay tại chỗ. Không thể nào, vì học phong chi toan kiếm rồi nhờ vào hoàn cảnh đặc biệt nơi đây lập tức sáng tạo kiếm, quá khoa trương đi. Năm đó Phong Thiên Âm tiền bối cũng là kinh tài tuyệt diễm, sáng tạo ra bốn kiếm mất khá nhiều thời gian, đâu dễ dàng giống Lục Nguyên.

Rồi gã lại thây Lục Nguyên đang thử hợp nhất ngũ kiếm, ngũ vị hợp nhất, cái này càng không thể. Năm đó Phong Thiên Âm tiền bối dùng thời gian rất dài mà không cách nào đem ngũ vị hợp nhất, cuối cùng buòn bã trở về, không còn thử luyện ngũ vị hợp nhất kiếm pháp nữa, phút cuối tập trung trùng kích văn minh cảnh, việc này cứ để đó.

Phong Thiên Âm tiền bối cũng là kinh tài tuyệt diễm, năm đó tiền bố vắt óc suy nghĩ lâu như vậy mà không làm ngũ vị hợp nhất được, muốn nói Lục Nguyên càng tài năng hơn dùng mấy mươi năm luyện thành cũng không có gì, nhưng cố tình hắn đem lại kinh ngạc cho Phong Minh Ý. Lục Nguyên luyện thành ngũ vị hợp nhất không tốn thời gian bao lâu.

Lục Nguyên khẽ quát:

- Thành!

Thành rồi ư? Phong Minh Ý đế tử rên rỉ, quá khoa trương đi, đây là loại tài năng cỡ nào chứ?"

Phong Minh Ý nhìn Lục Nguyên, hỏi:

- Sao ngươi làm được?

- Trong kiếm đạo ta vô địch.

Lục Nguyên hời hợt nói:

- Đã trong phạm vi kiếm đạo thì không gì làm khó được ta.

Phong Minh Ý nghe đáp án này càng suy sụp, bây giờ gã vô cùng nghi ngờ Lục Nguyên là đại nhân vật nào đó từ kỷ nguyên trước chuyển thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio