Hoa Sơn Tiên Môn

chương 986: hấp thu văn tự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gần vạn nhị cấp văn tự biến thành thế công cuồn cuộn.

Đây gần như là nhị cấp văn tự của tất cả cao thủ hoang minh tại đây, toàn bộ tập trung vào một kích này.

Một kích kia dù cho Lục Nguyên có mạnh cỡ nào cũng không thể nghịch thiên.

Huống chi bây giờ Lục Nguyên đã bị thương nặng, không ngừng hộc máu.

Nhưng bây giờ không ai thấy rõ trạng thái của Lục Nguyên, rất nhiều văn tự mỗi cái tỏa ra một màu ánh sáng, nhiều ánh sáng hợp cùng một chỗ thì ánh mắt ngươi có tốt mấy cũng vô dụng.

Lục Nguyên rống một tiếng, bảy thôn phệ long cùng xuất hiện.

Đây là bảy thôn phệ long hoàn mỹ.

Chỉ thấy thôn kim long dài gầm gừ, một tiếng rồng ngâm đã đem những kim hệ văn tự toàn bộ đều cuốn vào trong đó. Những kim hệ văn tự này một cái cứng hơn một cái, nhưng thôn kim long vốn có bản lĩnh luyện kim dung thiết, luyện sạch hết kim hệ văn tự. Thôn kim long nung chảy kim hệ văn tự rồi đem khí thể văn tự cuốn vào trong đạo tự phân thân.

Lập tức thôn mộc long màu xanh xuất hiện. Thôn phệ long màu xanh cuốn tất cả mộc hệ văn tự vào trong, vô số khí thể mộc hệ văn tự rót vào đạo tự phân thân.

Thôn hỏa long màu đỏ xuất hiện, những hỏa hệ văn tự định trốn, thôn hỏa long không cho chúng có cơ hội đó. Phút chóc hỏa hệ văn tự đầy trời đều bị thôn hỏa long nuốt vào bụng, ở trong đó hóa thành biển lửa, khí thể văn tự, như là hỏa như là dung nham tuôn hướng đạo tự phân thân.

Thôn thủy long màu trắng hiện ra. Dường như thôn thủy long hóa thành vô số lằn nước, những lằn nước bắn bốn phương, chỉ cần bị đánh trúng thì thủy hệ văn tự như trăm sông đổ về một biển bị thôn thủy long nuốt vào bụng. Vạn thủy vốn cùng một thể, không cần quá ngưng luyện liền biến thành khí thể văn tự rót vào đạo tự phân thân.

Thôn thổ long màu đất xuất hiện. Thể hình của thôn thổ long là khổng lồ nhất, nó há mồm ra, những thổ hệ văn tự liền bị hút tới, luyện hóa xong các thổ hệ văn tự hóa thành khí thể văn tự ùa hướng đạo tự phân thân.

Thôn phong long là nhỏ nhất trong bảy con rồng cũng là thôn phệ long cuối cùng Lục Nguyên ngưng luyện thành. Chỉ thấy thôn phong long chớp mắt xuất hiện, nhanh chóng dao động. Những phong hệ văn tự chưa kịp phản ứng lại liền bị thôn phong long bắt lấy, mau chóng hóa thành khí thể văn tự. Từng cơn gió mạnh thổi hướng đạo tự phân thân.

Thôn lôi long chớp lóe bá đạo nhất, những lôi hệ văn tự còn muốn phản kháng cùng thôn lôi long va chạm. Nhưng thôn lôi long là con rồng rất bá đạo, chớp mắt đánh ra vô số tia chớp đánh trúng những lôi hệ văn tự rồi ngửa cổ, nuốt hết chúng nó vào, lát sau luyện thành khí thể lôi hệ văn tự đưa vào trong đạo tự phân thân.

Bảy con thôn phệ long mỗi một con đều có uy thế.

Chúng nó cũng không phải con rồng bình thường mà là thôn phệ long do tổ long sáng tạo ra. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Vô tướng thôn phệ.

Nhưng gần vạn văn tự không thể nào hấp hết được.

Trên bầu trời còn chớp lóe ba cổ văn minh văn tự.

Không sai, năm cổ văn minh văn tự không chỉ là đơn nhất thuộc tính bảy hệ mà là nhiều loại thuộc tính hợp nhất. Thôn phệ long nuốt đơn nhất thuộc tính không thể đối phó những nhị cấp văn tự này được.

Lục Nguyên không thèm để ý, quát to:

- Thôn phệ tổng biến, thất long liên hợp!

Hay cho bảy con thôn phệ long. Chớp mắt bảy con rồng liên hợp một chỗ, thôn mộc long, thôn kim long, thôn lôi long, thôn thủy long, thôn thổ long, thôn hỏa long, thôn phong long liên kết thành một thể, dường như trên người chúng có một tầng sắc hỗn độn, thậm chí đằng trước bảy con rồng hiện ra một thôn phệ khẩu to lớn.

Hay cho thôn phệ tổng biến, thất long liên hợp.

Một thôn phệ khẩu há ra, chớp mắt phật cổ văn tự, những ma nhân đấu chí văn tự, tiên cổ văn minh những văn tự biểu hiện rất óc vị tiên kỳ thật là sát hoang lực lớn đến cực điểm, thái cổ văn minh những văn tự tràn ngập hồng hoang bá đạo, toàn bộ bị hấp thu vào thôn phệ khẩu. Cái gì cổ văn minh văn tự, so với văn tự bình thường lợi hại, vậy thì sao chứ? Đụng phải vô tướng thôn phệ thì chỉ có nước thua.

Tám luồng khí nóng tiến vào đạo tự phân thân.

Vốn là một phần đạo tự phân thân, khi Lục Nguyên rót vào tám luồng khí nóng phút chốc đạo tự phân thân không ngừng mở rộng. Mới đầu đạo tự phân thân chỉ đơn giản là đạo tự phân thân thôi, nhưng bây giờ Lục Nguyên phát hiện đạo tự phân thân như có vài phần tương đương thiên hạ khí tượng, vô tận huyền ảo bao trùm lên trên, lại không thể chi tiết nhìn.

Hay cho đạo tự phân thân!

Lục Nguyên có thể khẳng định là bây giờ đạo tự phân thân không còn là một phần mà là ba phần.

đạo tự phân thân càng lên trên thì càng khó thăng cấp.

Tạm thời thử lực công kích của đạo tự phân thân một lần xem sao. Lục Nguyên lấy ra đạo tự phân thân va chạm với ban đầu văn tự chính tự, hai văn tự va đụng một chỗ, phút chốc tiếng sấm vang lên không dứt. Tân kiếm thế giới của mình sắp bị sét đánh, Lục Nguyên nhìn kết quả va chạm mới phát hiện hai bên không chia cao thấp.

Không sai, chính tự luôn không phải là văn tự có lực công kích mạnh lắm, chỉ là đối với yêu mà tà quái thì lực sát thương tăng gấp bội, và mặt thủ hộ rất cường mà lực công kích thì không tính quá mạnh.

Nhưng dù sao nó cũng là ban đầu văn tự.

Trong thiên địa mỗi một ban đầu văn tự đều không đơn giản.

Đạo tự phân thân chỉ có ba phần thôi mà đã đánh ngang tay với đạo tự phân thân, nếu mà sau này lên năm, sáu phần hoặc là mười phần thì chẳng phải là có thể ngạo nghễ trên vô số văn tự rồi? Hèn chi đạo tự là chư thiên đệ nhất văn tự. Sau này có cơ hội mình phải góp sức tăng đạo tự, sau này còn muốn tìm thôn tự phân thân nữa, dù sao văn tự bình thường cung cấp văn tự có hạn, vẫn là ban đầu văn tự đại bổ hơn.

Đúng rồi, còn phải cảm ơn Giản Vân Sầu, không phải gã ra tay thì mình làm sao một hơi kéo đạo tự phân thân lên tới ba phần chứ.

Lục Nguyên hồi phục tinh thần, trong mắt tỏa ánh sáng rực rỡ. Lúc này nhiều người hoang minh ở Tim Sơn sắp tan vỡ. Bọn họ nhiều người liên hợp thành đại tuyệt, đại tuyệt này e rằng Hoa Pháp Thánh cũng khó thể đỡ được nhưng bây giờ bị Lục Nguyên chặn lại, hơn nữa lần này gần vạn văn tự có mặt khiến hắn không thể che đậy thêm, chuyện nuốt nhiều nhị cấp văn tự rốt cuộc bị người thấy rõ.

Thật ra lúc trước còn có người nghi ngờ rồi nhưng bây giờ rốt cuộc chứng thật.

- Trời ạ, Lục Nguyên có thể nuốt văn tự!

- Nhiều nhị cấp văn tự thế mà bị nuốt hết!

- Đúng là quái thai!

- Yêu nghiệt, tuyệt đối là yêu nghiệt!

Người hoang minh kinh hoàng cuống cuồng.

Lục Nguyên không mấy để ý, việc hắn có thể nuốt văn tự sớm muộn gì sẽ lộ ra ngoài. Lần này việc nuốt gần vạn văn tự không đổ bể ra mới là quái lạ, lúc trước hắn không dám lộ nhưng bây giờ thực lực đã lên tới thế giới cảnh thập tầng rồi, thế ta đã thành, đại thế có rồi thì sợ cái gì nữa.

Lục Nguyên nhìn phía xa Giản Vân Sầu và Tiên Chi Tử, phát hiện hai người kia chạy rất xa. Hai người biến sắc mặt, họ không ngờ Lục Nguyên còn giấu một tay. Giản Vân Sầu và Tiên Chi Tử đều là kẻ quân tử không dấn thân trong nguy hiểm, bây giờ thấy Lục Nguyên thần uy lẫm lẫm thì đâu có ngu ở lại tại chỗ nữa. Hai người đã cách tới mười vạn trượng lập tức không ngừng lại xoay người bay đi, bất chấp tất cả, giữ mạng mới là hàng đầu.

Cách xa quá, khoảng cách này khó thể đuổi kịp, xem ra lần này không có cơ hội giết Giản Vân Sầu và Tiên Chi Tử rồi. Tới đây thì Lục Nguyên coi như hiểu rõ tính cách của Tiên Chi Tử, giống y hệt Giản Vân Sầu, trong Khí Vận Thất Tử có đủ loại người, tính tình như Tiên Chi Tử thì chỉ có một.

Bây giờ nên làm gì nhỉ.

Cuộc chiến hoang minh đấu với phản hoang minh còn đang tiếp tục, lần này tham gia chiến đấu đều là mấy người kia cả, một bên có hai, ba mươi nửa bước văn minh cảnh, thế giới cảnh thập tầng thì càng nhiều. Mỗi bên có hai, ba trăm người, thế giới cảnh cửu tầng rất là nhiều, cho nên bên hắn cuộc chiến đã xong mà tổng chiến tranh thì chưa chấm dứt.

Đương nhiên thất tinh đại trận và Lục Nguyên phân chia mỗi bên mười người rồi, vì vậy chiến đấu khu khác mỗi bên chỉ có mười, hai mươi nửa bước văn minh cảnh.

Lục Nguyên vung Dưỡng Ngô tiên kiếm, tham gia vào cuộc chiến. Đối mặt người hoang minh hắn không nương tay, tùy tiện vung kiếm đã giết chết một người thế giới cảnh thập tầng, đuổi theo nửa bước văn minh cảnh.

Trải qua cuộc chiến một đấu sáu cao thủ, sức chiến đấu của Lục Nguyên tăng lên khá nhiều, kiếm thuật càng tinh tuyệt, đối phó nửa bước văn minh cảnh rất tự tin. Hắn bám lấy một nửa bước văn minh cảnh, cùng nửa bước văn minh cảnh bên phản hoang minh hợp tác, chỉ mười chiêu là giải quyết xong đối tượng.

Xử lý!

Lại một tên đi đời nhà ma!

Trận chiến của Lục Nguyên thành tích là đã giết bốn nửa bước văn minh cảnh.

Nửa bước văn minh cảnh thường thì giết một cái còn khó.

Nhưng giờ lần lượt đi bán muối bốn tên.

Điều này sao không khiến nửa bước văn minh cảnh bên hoang minh kinh sợ cho được? Mỗi người tu đến nửa bước văn minh cảnh đều là dùng không biết bao nhiêu năm tháng nặn ra, hơn nữa muốn tu thành nửa bước văn minh cảnh vô cùng khó khăn, càng đến nước này thì càng sợ chết. Thấy không ai có thể kiềm chế được Lục Nguyên, tiêu diệt cả nửa bước văn minh cảnh. Nửa bước văn minh cảnh bên hoang minh hoàn toàn sợ hãi, họ hét chói tai bắt đầu chạy trốn. Một đám đầu lĩnh nửa bước văn minh cảnh vèo một tiếng xoay người bỏ trốn, hững người khác không thể tưởng tượng mới đó mà hoang minh đã là tình huống tan vỡ bỏ trốn rầm rộ rồi.

Thắng!

Lục Nguyên thở ra một hơi. Tình huống hiện nay là phản hoang minh đã thắng, chiến thắng này thật không dễ dàng. Hắn trước tiên tăng thực lực rồi một chiến sáu mới lấy đến thắng lợi cuối cùng.

Chờ đã! Còn có một việc mình suýt chút quên, bên phản hoang minh chưa chắc thắng thật sự.

Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trời.

Lục Nguyên ngửa đầu nhìn trời, còn đang tiến hành một trận kịch chiến.

Bảy người thất tinh đại trận đấu với một mình Hoang Chi Tử chưa chia ra thắng bại.

Cuộc chiến một chọi sáu của Lục Nguyên rất kịch liệt, hiển nhiên vẫn không bằng Hoang Chi Tử một đấu sáu. Sáu người khác như Pháp Chi Tử, Võ Chi Tử không là gì, nhưng Hoa Pháp Thánh quá mạnh mẽ, Hoang Chi Tử so với Hoa Pháp Thánh càng mạnh hơn.

Lục Nguyên nhìn đại chiến trên đỉnh đầu còn đang ở trạng thái giằng co.

Người phản hoang minh đang truy sát hoang minh, Lục Nguyên nuốt một linh dược thượng đẳng, tên gọi là chính khí vân tiêu tán, lấy từ nho chi văn minh. Lục Nguyên nuốt xong chính khí vân tiêu tán tuyệt phẩm đan dược rồi cảm thấy pháp lực hồi phục nhiều, đang không ngừng hồi phục.

Hắn phóng lên lao vào trong cuộc chiến thất tinh đại trận.

Lúc trước là bảy đấu một.

Bảy người Hoa Pháp Thánh, Pháp Thánh Đế Tử, Pháp Chi Tử, Võ Chi Tử, Khổng Ni, Phong Tinh Tinh, Cự Phủ Đế Tử đối phó một mình Hoang Chi Tử.

Bây giờ Lục Nguyên tham gia tức là tám đối phó một người.

Đột nhiên tăng thêm Lục Nguyên, Hoang Chi Tử vẫn uy phong lẫm lẫm không hề sợ hãi.

Gã hét to:

- Người hoang minh bên dưới đừng hoảng hốt, đợi ta giết hết tám người bên trên này thì tất nhiên hoang minh đắc thắng!

Bản thân Hoang Chi Tử giống như thần uy, nửa bước văn minh cảnh phe hoang minh bỏ trốn đa số quay đầu trở về, khiến chiến cuộc lại mở ra, hoang minh và phản hoang minh đấu cùng nhau, nhưng lần này hoang minh ở vào thế yếu.

Hoang Chi Tử lấy một chọi sáu nhưng không hề sợ hãi, nói:

- Lục Nguyên, ngươi giỏi lắm, lấy một đấu thắng sáu, ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế cũng chết trong tay ngươi. Ta đã xem thường ngươi, xem ra ngươi có tư cách làm đá lót chân cho ta.

Hoang Chi Tử vẫn không xem Lục Nguyên là đối thủ, chỉ cho rằng hắn có tư cách làm đá kê chân mà thôi. Đối với Hoang Chi Tử, hắn chỉ là một con kiến mà thôi.

Lục Nguyên cười lạnh nói:

- Hoang Chi Tử, ngươi cũng lợi hại đã lâu rồi, năm đó ở Kiếm Môn muốn giết ta thì oai phong lắm, bây giờ là lúc ngươi tiêu đời.

Lục Nguyên nghĩ rằng bây giờ hắn là thế giới cảnh thập tầng, Hoang Chi Tử là nửa bước văn minh cảnh, chiêu thức hai người xấp xỉ nhau, hắn lại có khắc tự phân thân, chắc là sẽ chiếm chút ưu thế.

Hoang Chi Tử cười khẩy, nói:

- Ngươi muốn ta tiêu đời? Ngươi xứng không?

Hoang Chi Tử đâm ra hồng hoang thần kích, như thanh long giơ vuốt nhào hướng hắn.

Khoảnh khắc Lục Nguyên như thấy một con minh chi long gầm rống hơn mình.

Gần ba năm trước ở Kiếm Môn, Hoang Chi Tử tùy tiện một kích cũng chỉ là cấp thượng cổ thần long, bây giờ một kích đã có bóng dáng văn minh cấp rồi, khoa trương thật!

Lục Nguyên không dám xem thường, bề mặt Dưỡng Ngô tiên kiếm rót vào kiếm khắc hoang. Hai kiếm hợp thành một kiếm, chém ra một kiếm mạnh nhất đối với thái cổ văn minh! Một kiếm này đem nỗi giận với thái cổ văn minh, nỗi hận với Hoang Chi Tử đều bao gồm trong đó. Cùng lúc đó, Lục Nguyên đưa chính khí thập tầng vào, lấy chính khí hộ kiếm. Dù sao của mình là kiếm cấp tiên, đối phương là binh khí cấp thần, đẳng cấp cao hơn của mình.

Hồng hoang thần kích và Dưỡng Ngô tiên kiếm nặng nề va chạm.

*Ầm!*

Một lực lượng to lớn ập đến, chớp mắt Lục Nguyên lùi mấy trăm trượng. Hoang Chi Tử thì chỉ lùi trăm trượng mà thôi.

Không xong!

Lục Nguyên giật mình, mình có khắc tự phân thân, kiếm khắc hoang không làm gì được Hoang Chi Tử cả. Dựa vào một kích mới rồi thì mình chưa hải đối thủ của Hoang Chi Tử. Vậy là sao? Lục Nguyên giật mình, hắn đối phó với người Thái Cổ luôn chiếm ưu thế nhưng lần này đối mặt Hoang Chi Tử thì không lất lướt được nửa phần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio