Nhưng mà, nước mắt nàng vẫn miên mang ko dứt từ khóe mắt tuôn ra, mặc dù nàng gắt gao nhắm lại hai mắt, mặc dù nàng gắt gao cắn chặt môi, mặc dù nàng nhủ thầm trong lòng mình ko được để ý……………..Nhưng nàng vẫn như cũ, kiềm chế ko được khiến nước mắt tràn mi
Nước mắt ràn rụa như thủy tinh lỏng từng giọt lơn rơi xuống áo gối, nàng khó khăn từ trên giường đứng dậy, chân cứng ngắc, cảm giác đau đau lại bốc lên, nàng từng bước một, từng bước một cẩn thận bước, hướng phòng tắm mà đi tới
Ngâm toàn thân đau nhức trong bồn nước ấm áp cũng giúp nàng giảm bớt cơn đau, nhìn trên người bị dấu hôn che kín, đáy mắt nàng lộ ra chút trào phúng cười, nàng vốn chỉ là người tình của hắn, càng ko thể là vợ, quá lắm nàng cũng chỉ là một cái đồ dùng cho hắn trường kì sử dụng,mà một khi đồ dùng đã dùng xong, hắn cũng xoay người bỏ đi cũng ko thèm liếc mắt tới cái thứ đồ dùng ấy nữa
Nhắm mắt lại, ko muốn nghĩ tới ánh mắt của hắn khi hắn rời đi, nhưng tại sao nó vẫn rõ ràng đập vào mắt nàng?? tại sao tâm nàng lại đau như vậy??
Gió đêm hè nhè nhẹ thổi, lá cây bị gió thổi khẽ rung động. ánh trăng dịu dàng, sao nhỏ lấp lánh, một đêm như vậy, rất đẹp lại rất thê lương
Ngồi ở ban công, đôi mắt trống rỗng của Lôi Dĩnh nhìn ra phía trước, nàng ko biết mình đang suy nghĩ cái gì, ko rõ ràng lắm……nàng đang nhìn những thứ gì??
Từ ngày đó trở đi, Cung Thần Hạo bắt đầu về trễ, thậm là hai ba ngày cũng ko trở về nhà
Nàng vẫn như trước, tiếp tục với cuộc sóng đơn giản của mình, đi làm , tan sở, đi bệnh viện thăm ông,nàng cũng ko muốn suy nghĩ nữa, hắn về trễ là do tăng ca, hay chìm đắm trong sự dịu dàng của phụ nữ, báo đưa tin, hắn cùng một ngôi sao có quan hệ, hay hắn có quan hệ với một quản lý xã hội của khách sạn , nàng cũng ko quan tâm “Tiểu Dĩnh a!”
Đang gọt táo Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn về Cung Thủ Hằng trên giường bệnh, dịu dàng hỏi “Sao vậy?? Ông” Cung Thủ Hằng sau khi bọn họ cử hành hôn lễ, hôm sau liền tỉnh lại, thân thể cũng đã dần dần bình phục
Cung Thủ Hằng ko biết có nên hỏi hay ko, nhưng nếu ko hỏi, lòng hắn lại cảm thấy mắc nghẹn vô cùng “Ách……chuyện là, con cùng Hạo nhi thế nào rồi?”
Lôi Dĩnh ánh mắt hiện lên một tia bối rối, nhưng lập tức lại biến mất ” Con với hắn tốt lắm” Sau cái chuyện kia, hắn cùng nàng đã một tuần ko chạm mặt
Tốt thì tốt cái gì?? Trên báo, tạp chí tuần san Thiên Đô đều đưa tin tình cảm của hắn, nàng cảm thấy tốt mới lạ, Cung Thủ Hằng nhìn ánh mắt Lôi Dĩnh, trong mắt toàn là đau thương, một nữ nhân tốt như vậy, tiểu tử đó tại sao lại ko biết tích phúc??
Lôi Dĩnh chuyên tâm gọt táo, cũng ko chú ý tới mắt của ông “Tốt rồi, ông , ông ăn đi” Nàng đem quả táo đã gọt đặt trước mặt Cung Thủ Hằng
“A……vẫn là Tiểu Dĩnh đối với ta rất tốt, ta ko biết tiểu tử đó bận thứ gì , lại ko đến thăm lão già này một lần” CUng Thủ Hằng nói xong liền chú ý biểu tình biến hóa trên mặt nàng
“Ách…..hắn…..có thể là do quá bận chuyện công ty, chờ hắn làm việc xong sẽ đến thăm ông, ông nội, ông xem hôm nay thời tiết thật tốt, con dẫn ông đi ra ngoài một chút nha?” Lôi Dĩnh ko nói gì thêm , rất nhanh chuyển đề tài khác
Cung Thủ Hằng thấy lời nói của nàng có điểm né tránh, vừa định nói gì đó thì mắt sắc đã nhìn thấy con trai cùng con dâu đi tới
“Tiểu Dĩnh, con tới khi nào vậy” Liễu Tình vừa vào cửa đã cầm trong tay bình giữ ấm đặt lên đầu giường bệnh, nàng cười hỏi Lôi Dĩnh
“Ba, mẹ” Lôi Dĩnh nhẹ giọng gọi
“A……Tiểu Dĩnh đúng là một đứa nhỏ ngoan, biết ta buồn, nên sáng sớm vẫn thường tới đây” Cung Thủ Hằng cười nói
“Hôm nay là thứ bảy, tại sao Hạo nhi ko cùng con đến?” Liễu Tình nhìn khắp nơi cũng ko thấy bóng dáng con trai mình
“Hắn nói hôm hắn còn có việc trong công ty, hắn đưa con đến bệnh viện, liền đi công ty” Nàng nói dối thiện ý như vậy là muốn cho bọn họ an tâm
“Nhưng ko thể ngay cả ngày nghỉ cũng đi làm a! Lần sau mẹ sẽ giúp con nói với hắn” Liễu Tình nói, nàng cũng ko biết báo đưa tin, bởi vì nàng luôn ko thích xem báo hoặc tạp chí tuần san
“Ba, bác sĩ nói, thứ hai là ông có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng” Cung Tề Hân vẫn chưa mở miệng, hắn ko vạch trần lời nói dối của Lôi Dĩnh, đối với con dâu này, hắn hiểu biết ko nhiều, nhưng vẫn thường xuyên nghe Liễu Tình nhắc đến các chuyện liên quan đến nàng, nên cũng biết nàng là một cô gái thiện lương, nghe lời, hắn đối với những lời bốc phét của bà xã về con dâu, cũng ko miễn cưỡng sinh ra ko ít hảo cảm
“Vậy nên về nhà, ta nằm ở bệnh viện này cũng tháng rồi” Cung Thủ Hằng nói, kỳ thật hắn đã muốn sớm ra viện
“Ba, mẹ, con đi về trước” Lôi Dĩnh nói
“Sao lại về rồi?” Liễu Tình hỏi
“Ách…..con cùng bạn có hẹn đi ăn cơm trưa, hiện tại thời gian cũng ko còn nhiều” Lôi Dĩnh tùy tiện suy nghĩ cái cớ nói
“Như vậy a! Vốn mẹ con muốn hỏi, hôm nay có thể cùng nhau ăn cơm trưa ko, nhưng con có hẹn rồi, vậy con trước hết nên đi đi thôi” Liễu Tình nói
_____________________________________________________
“Mẹ, mẹ đừng gọi điện thoại đến công ty nữa, con bận rất nhiều việc”
“Gấp gáp cái gì, ngày nghỉ mà cũng làm việc, mỗi lần mẹ gọi đều bị con lấy công việc bịt mồm “
“Mẹ…………..”
“Mẹ cái gì mẹ,ta còn là mẹ con sao?? Chỉ một điểm kết hôn nhỏ nhặt ấy, con cũng ko đáp ứng”
“Mẹ, mẹ có thể đổi đề tài hay ko?”
“Lời của mẹ muốn nói đều là muốn con kết hôn”
“Mẹ…….”
“Kêu mẹ cũng vô dụng, con xem Tiểu Nhiên cùng Tiểu Hạo, bọn họ đều đã kết hôn, con tại sao lại ko thể giúp mẹ già tìm một con dâu?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói khuyên bảo của một phụ nhân (người đã có chồng)
“Thiểu Dương cùng Tử Phàm ko phải vẫn chưa kết hôn sao??”
“Con……con có ý muốn làm ta tức chết hả?? Muốn con kết hôn khó vậy sao?? Mẹ già như ta bất quá chỉ là muốn ôm cháu”
“Mẹ, con ko phải nói ko kết hôn, chẳng qua là muốn trễ năm nữa, mẹ cùng ba ở Paris vui vẻ dưỡng già, chơi vui vẻ đi” Giây tiếp theo, điện thoại đã bị Tiêu Ngự Phi cắt đứt
Từ sau khi Cung Thần Hạo kết hôn, mẹ già của hắn một hai cứ liên tục gọi điện tập kích hắn, hắn rất nhanh đã bị nàng làm phiền mệt chết