Hoá Thần Hành Lộ Nan

chương 12: nhận được cơ duyên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh Huyền thông tuệ cỡ nào, vừa nghe thấy thế thì lập tức quỳ xuống, cung kính nói:

“ Đệ tử Thanh Huyền, bái kiến Sư Tôn!

“ Ha, tên nhãi nhà ngươi đúng là nhạy bén thật đấy.

Lão giả áo bào trắng cũng bị hành động gọn gàng dứt khoát này của Thanh Huyền khiến cho tán thưởng liên hồi, hắn mới chỉ nói dò một chút thôi mà tên tiểu tử này đã trực tiếp dập đầu bái sư luôn rồi, chiêu hùa theo này dùng thuần thục thật.

Lão giả áo bào trắng lắc đầu, chợt cảm thán nói:

“ Bất quá có thể gặp được ở nơi này cũng xem như là có duyên, tên đệ tử này lão phu cũng tạm thu nhận trước vậy.

Thanh Huyền nghe vậy thì lập tức mừng rỡ, cung kính dập đầu.

Lão giả áo bào trắng nhìn thấy Thanh Huyền hành lễ bái sư xong, gương mặt già nua cũng trở nên ôn hòa hơn một chút, ông nói:

“ Nếu như tên tiểu tử nhà ngươi đã dám làm tới cỡ này rồi thì lão phu cũng không thể quá mức hẹp hòi đâu.

“ Vi sư đã từng nói cảm nhận được ở giữa mi tâm của ngươi thần hồn ngưng tụ mạnh mẽ thịnh vượng, bất quá nó chưa hoàn toàn thức tỉnh, chỉ là trong nguy khốn vô tình đi ra thôi

Lão giả áo bào trắng cười, nói: “ Vi sư trước giúp ngươi triệt để đem thần hồn cho thức tỉnh vậy.”

Đầu ngón tay của lão giả áo bào trắng có quang mang lóe lên, giống như có vô số vĩ lực đang chảy xuôi bên trong, sau đó đầu ngón tay của ông đột nhiên điểm vào giữa mi tâm của Thanh Huyền .

Theo đầu ngón tay của ông chạm đến mi tâm, Thanh Huyền lập tức cảm giác được có một lượng khổng lồ lập tức ùa vào, khiến cho đầu óc của hắn trở nên choáng váng nặng nề, Thanh Huyền hai mắt ngắm nhìm lại.

Bất quá cơn choáng biến mất rất nhanh, giữa mi tâm Thanh Huyền loé lên một ngọn hoả diễm màu Bích Ngọc, nó không giống như Thanh Huyền trong vùng Pháp Tắc chỉ mơ hồ xuất hiện, mà lần này là triệt triệt để để xuất hiện.

Khi ngọn hoả diễm Bích Ngọc giữa mi tầm này của Thanh Huyền hiện ra lúc, lão giả áo bào trắng trên khuôn mặt hiện lên một vòng kinh ngạc

“ Thật không ngờ được... cư nhiên gia hoả này lần đầu thần hồn vừa xuất đã là Sơ Chiếu Cảnh sơ kỳ.”

Phải nói mà biết, người tu luyện thần hồn lúc đầu cũng chỉ là ngưng tụ thần hồn, mà thần hồn vừa ngưng tụ cũng mất ít nhất hai đến ba tháng mới chân chính bước vào Sơ Chiếu Cảnh thần hồn, mà Thanh Huyền lần đầu xuất ra đã trực tiếp đi vào Sơ Chiếu Cảnh sơ kỳ!

“ Ừm, gia hoả này đúng là hạt giống tốt

Nhưng lão cũng nhanh chóng khôi phục tâm tình, chậm rãi nói

Lúc này Thanh Huyền mới dần mở mắt ra, hắn cảm nhận được giữa mi tâm của mình có một đạo lấp loé hoả diễm mạnh mẽ.

Lão giả áo bào trắng thu ngón tay lại, nhìn chằm chằm vào Thanh Huyền, cười nói:

“ Vi sư thấy ngươi có thần hồn rất tốt, ngươi có hứng thú với con đường này không?

Thanh Huyền gật đầu, thành thật đáp:

“ Linh Trận huyền diệu, bác đại tinh thâm, không thể xem thường.

Bên cạnh lão giả áo bào trắng nhìn qua Thanh Huyền tâm tình, ông biết bây giờ Thanh Huyền đang nghĩ điều gì, ông nhìn chằm chằm vào Thanh Huyền một lúc, chậm rãi nói: “ ngươi thần hồn trời sinh đã bước vào Sơ Chiếu Ảnh Sơ Kỳ, chỉ là không biết cách thức tỉnh nên mãi không thể vận dụng đi ra, Vi sư thấy thần hồn của ngươi linh động thịnh vượng, lại nói ngươi cũng khá hứng thú về Linh Trận, nên vi sư sẽ đích thân truyền cho ngươi một đoạn công pháp Linh Trận”

Lão giả áo bào trắng giờ tay lên, cong ngón tay búng một cái ra tinh quang mãnh liệt, trực tiếp bắn vào bên trên mi tâm Thanh Huyền, hắn nhắm hai mắt lại cảm ngộ công pháp

Khi đạo tinh quang đi vào Thanh Huyền giữa mi tâm, có vô số dòng chữ cổ xưa lưu chuyển, cuối cùng tạo thành một dòng chữ

“ Tụ Linh Càn Khôn Trận “

Linh Trận dùng lực lượng thần hồn tác động lên trận pháp, tạo nên lực lượng khổng lồ, hơn nữa lại vô cùng tinh thâm, muốn đạt được thành tựu thì phải tốn rất nhiều tinh lực, nhưng không có ít cho thực chiến, cho nên rất nhiều Tu Luyện Giả chỉ coi nó như một nhánh nhỏ, không muốn tu luyện nhiều.

Mà thế nhân ngu muội, xem Linh Trận là một con đường nhỏ, ngại nó tối nghĩa khó tinh thông, nhưng lại không biết, Linh Trận chi lộ, trọng ở thần hôn, một khi tinh tu đến cao nhất có thề cùng Ngộ Đạo sánh vai, thì có thể hỗ trợ lẫn nhau cùng với Tu Luyện Giả chi lộ.

Khi tia quang giữa mi tâm Thanh Huyền dần tan biến đi, tên gọi Tụ Linh Càn Khôn Trận kia đã để lại lạc ấn sâu bên trong thần hải của hắn.

Bất quá lúc này thật sự không phải lúc thích hợp để cảm ngộ, cho nên Thanh Huyền mở hai mắt ra, cung kính hành lễ với vị đang cười tủm tỉm trước mặt một cái:

“ Tạ Sư Tôn ban pháp.

“ Linh Trận phía trên Vi sư bày bố là Ngũ Cấp Linh Trận, vì một nguyên cơ nào đó phiếm đại lục này đã bị áp chế. Với cảnh giới thần hồn cùng thực lực của ngươi bây giờ, tối thiểu chỉ có thế thôi động được Linh Trận Nhị cấp thôi, tất nhiên trong đoạn công pháp đó bây giờ cũng chỉ dừng lại Linh Trận Nhị cấp.” Lão giả áo bào trắng nhìn Thanh Huyền thản nhiên nói.

Thanh Huyền nghe vậy hắn có chút bĩu môi nhìn lão giả áo trắng nói: “ Xuỳ... chỉ là Nhị cấp thôi a..”

Lão nhân áo bào trắng nhìn thấy Thanh Huyền lộ ra vẻ mặt như thế, không khỏi tức giận nói:

“ Tên tiểu tử nhà ngươi thật sự cho rằng lão phu keo kiệt tới mức cho ngươi một công pháp hạng xoàng hay sao? Dù bây giờ chỉ là Nhị cấp Linh Trận nhưng nó sẽ tấn thăng phẩm cấp của mình theo cảnh giới thần hồn của ngươi, nếu sau này ngươi đưa thần hồn lên được cảnh giới cao nhất, thì đừng nói là Ngũ cấp Lục cấp, Cửu cấp cũng có thể coi, thẩm chí có Viễn Cổ Thần Trận cũng có thể nhìn tới

“ Bất quá còn phải xem tạo hoá của ngươi.

“ A?

Thanh Huyền cảm thấy quá đỗi kinh ngạc, Cửu cấp Linh Trận nghe qua đã quá xa hắn tưởng tượng rồi.

Viễn Cổ Thần Trận?

Đây lại là khái niệm gì?

Nếu một ngày có thể làm tới mức đó, thì bộ Linh Trận này nhất định sẽ thành trợ lực cực lớn đối với hắn.

Thanh Huyền nhanh chóng trở lại bình thường, hắn hướng lão giả áo bào trắng cung kính ôm quyền nói: “ Vậy thì xin đa tạ Sư Tôn đã ban pháp, chỉ là đến tận bây giờ đệ tử vẫn có chút không hiểu, mong Sư Tôn giải đáp.”

Lão nhân áo bào trắng nghe thấy vậy thì chỉ thản nhiên cười nói: “ còn chuyện gì? “

Thanh Huyền thu lại thần hồn, lại quay sang cười nói với lão nhân áo đen: Sư Tôn người có bản lĩnh thông thiên như vậy, tại sao không tự mình mang đi khối tinh thạch đó, mà phải chờ người mang đi? chẳng hay còn có sự tình khác? “

“ Ha Ha... không tệ...không tệ, lại còn dám hỏi Vi sư câu đó, cũng không giấu ngươi, Vi sư bây giờ chỉ là một đạo vĩ lực hoá hình

" Vĩ lực hoá hình?

Thanh Huyền có chút kinh ngơ ngác nhìn lão giả áo bào trắng, mắt thoáng qua một tia chờ nguời sau nói hết.

“ Cái Hắc Vực là năm đó Vi sư cùng một vị cường giả đã giao thủ để lại, năm đó người kia dùng một kiếm chém ra một đường như vậy vết tích, vì đỡ kiếm đó mà trọng thương nên mới nán lại đây tịnh thương.

“ Khi vết thương hồi phục được thành, Vi sư lại có việc nên không thể ở lại, mà khối tinh thạch đó mang vô ngạn lực lượng khủng bố cùng trọng yếu, với thực lực ba thành của Vi sư không cách nào mang nó cùng một chỗ mà để bảo hộ , cho nên mới lưu lại một đạo vĩ lực hoá hình cùng Linh Trận thủ hộ”: Lão nhân vuốt vuốt chòm râu trắng ngửa mặt lên trên cười nói

“ Thì ra là vậy “ : Nghe lão giả áo bào trắng nói xong, Thanh Huyền mới để tâm đến trên thân ông, đúng là ở phần chân có chút hư ảo, chỉ là từ phần thân ngực đi lên lại vô cùng chân thật, Thanh Huyền trong lòng có chút kinh hãi, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, vị cường giả kia thực lực kinh khủng như vậy?,mà người Sư Tôn này của hắn bây giờ chỉ là một đạo vĩ lực hoá hình mà năng lực đã khủng bố như vậy.

Nếu là bản tôn ở đây thì còn khủng bố cỡ nào?

Thanh Huyền nhanh chóng ổn định tinh thần, hắn nhìn lão giả áo bào trắng, trên khuôn mặt non nớt lộ ra sáng lạn dáng tươi cười, nói : “ Đệ tử đã hiểu, chỉ là đến tận bây giờ đệ tử vẫn chưa biết tên của Sư Tôn là gì?

Lão nhân áo bào trắng nheo mắt cười nói.

“ Vi sư gọi Vãn Hiên, được rồi, ở đây có thiên địa nguyên khí dồi dào, ngươi tranh thủ hấp thu một chút sẽ có ích cho ngươi, đạo hoá hình này của Vi sư cũng sắp tan biến rồi.”

Thanh Huyền có chút giật mình ngơ ngác nhìn về phía Vãn Hiên, vội vàng hỏi lại.

“ Sư Tôn, sau này đệ tử còn có thể gặp người không? “

“ Nếu như về sau có duyên thì có lẽ sẽ gặp được, còn bằng vô duyên thì thôi vậy.” : Vãn Hiên nói xong thì không để ý tới Thanh Huyền nữa, chỉ quay đầu lại nhìn khối tinh thạch Huyết hồng lở lửng kia, ông cong ngón tay búng một cái có tia quang bắn về tinh thạch Huyết hồng

Mà khi tia quang đó va chạm đến nó lúc, xung quanh tinh thạch Huyết hồng có hồng khí dần thu liễm lại.

“ Vi sư đã dùng hết vĩ lực còn sót lạt của đạo hoá hình này làm giảm bớt khí tức của tinh thạch đi, ngươi bây giờ có thể mang nó đi, khi nào cảm thấy muốn rời đi, ngươi chỉ cần đem thần hồn tác động vào cái thân cây kia, tự nhiên sẽ quay về địa phương cũ.”

“ Thanh Huyền, nhớ kỹ, đừng để khối tinh thạch đó lộ ra , bằng không nhất định sẽ dẫn tới đại họa.”: Vãn Hiên trầm giọng nói, thanh âm có thêm một phần nghiêm khắc, một nháy mắt tiếp theo, đạo vĩ lực hoá hình Vãn Hiên dần dần tan biến, Thanh Huyền nghe thấy giọng nói của Vãn Hiên, trong giọng nói kia dường như còn mang theo chút van nài.

“ Xin Sư Tôn cứ yên tâm! Con là người kế tục của người, đương nhiên phải thay người bảo vệ!

Thanh Huyền hai tay nắm chặt, lãnh khốc nói.

Trong thấy đạo hoá hình hoàn toàn tan biến, Tuy là gặp không lâu nhưng trong lòng Thanh Huyền cũng có chút không nỡ, nhưng hắn cũng nhanh chóng bình thường trở lại.

" Linh động nguyên khí cực kỳ tinh thuần..." Thanh Huyền hít sâu một hơi, lập tức có nguyên khí hóa thành một sợi bạch khí, bị nó hút vào hơi thở ở giữa, cuối cùng luyện hóa lắng đọng, đã rơi vào trong đan điền.

Mà lại, nhất làm cho Thanh Huyền cảm thấy kinh ngạc chính là, khi hắn luyện hóa một ngụm trong này nguyên khí lúc, trong đan điền cái kia từng khỏa Nguyên Khí phảng phất đều là vào lúc này sáng một tia.

Thanh Huyền nhẹ kêu lên tiếng, tưởng rằng ảo giác, lúc này Hắn ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm chặt, nuốt vào nhả ra nguyên khí linh động ở đây, cẩn thận cảm ứng.

Cứ như vậy thời gian cũng không biết là đã qua hơn nửa tháng hơn, hắn mở ra hai mắt, trong mắt kinh ngạc càng sâu.

Thanh Huyền thân thể, chấn động mạnh.

Hắn rốt cục cảm giác được cái gì trong đan điền, nguyên bản biến mất tia Nguyên Khí, tản ra sáng chói sáng tỏ lục quang.

Loại lực lượng kia, rốt cục lại trở về!

Thanh Huyền trên gương mặt, có thần thái tỏa ra, khóe miệng có vui vẻ như trút được gánh nặng ý hiển hiện.

Hắn khóe miệng dáng tươi cười càng xán lạn, lúc trước vị đắng cùng kinh hãi, cũng coi là không có phí công ăn.

“ Phù... Cũng là nên quay về a...

Thanh Huyền thở ra một hơi, từ từ đứng dậy, ngay sau đó là đi đến chỗ cây đại thụ mà trước Sư Tôn hắn Vãn Hiên đã ngồi, nhớ lại lời Vãn Hiên nói với hắn lúc cần quay về thì đem thần hồn tác động lên thân cây, tự nhiên quy vị.

Mà cái đại thụ này bây giờ Thanh Huyền mới để ý đến, nó trên thân cây có hào quanh ẩn hiện, nếu là không sai thì đại thụ này chính là mắt trận.

Thế là hắn không do dự nhiều, trực tiếp xuất ra giữa mi tâm thần hồn Bích Ngọc, Thanh Huyền tâm động giữa mi tâm có một tia nhỏ tia lục quanh bắn vào thân đại thụ.

Khi tia lục quang xâm nhập vào thân đại thụ lúc, chỉ thấy thân cây đột nhiên bốc lên cuồn cuộn, sau đó chỉ thấy vô số đạo vĩ lực xung quanh lập tức lóe sáng, quang mang hội tụ lại, cuối cùng nhanh chóng bao trùm Thanh Huyền.

Quang mang sáng rọi, cuồng phong thét gào, trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh của Thanh Huyền cũng lăng không biến mất, chỉ còn tia quang ở trên mặt đất vẫn còn đang lóe sáng, nhưng chỉ lát sau cũng triệt để biến mất, không để lại chút dấu vết nào.

Hưu!

Bên trong hạch tâm Vạn Thú Sơn Mạch, đá đột nhiên có hào quang xuất hiện, trong không gian ẩn ẩn chấn động, một đạo nhân ảnh cũng hiện ra từ trong vầng sáng chói lóa kia.

Lại thể nghiệm thêm loại truyền tống này lần nữa, đầu óc của Thanh Huyền vẫn choáng váng như cũ, không ngừng xoa trán, để giải bớt cảm giác khó chịu này.

Ngay sau đó, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, bất chợt sát ý nổi lên, vì nơi này chính là cái địa phương hắn cùng bọn người Chương Trung Diễn ác chiến, từng đạo dấu vết đều có lưu lại.

Thanh Huyền ngửa mặt lên hư không, nó con ngươi chỗ sâu có một loại lạnh lẽo chi ý, hai tay nắm chặt:

“ Chương Trung Diễn, Lục Vân Yến, hai ngươi hảo hảo đợi ta, món nợ này

“ Trả gấp trăm lần!

Hắn hít một hơi sâu kiềm chế tâm tình, sau một nháy mắt đó, hắn phóng lên hư không hoá thành một đạo lưu quang bay đi mất.

oOo

Thanh Gia

Thanh Huyền sự tình vậy mà đã đi hơn nữa tháng thời gian, bây giờ trong thành hình như không còn ai nhắc đến Thanh Huyền tên, đương nhiên là trừ cái Thanh Gia ra vẫn là chung thuỷ như vậy.

Mà giờ khắc này, ở một lộ khẩu (nơi đường giao nhau) Thanh Gia đại môn cũng tụ tập không ít người, những người này nhìn qua cũng số tuổi cũng chỉ chừng hơn mười lăm tuổi một chút, hiển nhiên đều là tiểu bối Thanh gia.

Ánh mắt xuyên thấu qua bức tường người, chỉ thấy giữa lộ khẩu có mấy đạo thân ảnh hơi to con đứng sừng sững, vừa lúc đem toàn bộ lộ khẩu ngăn lại. Mà trước mấy đạo thân ảnh này, có một cô bé đang mặc bộ y màu sáng đạm bạc.

Cô bé mi mục như vẽ, da thịt như tuyết, số tuổi còn nhỏ, làm cho người ta có loại cảm giác tươi đẹp, mà giờ khắc này, trong đôi mắt nàng tràn ngập linh khí, tức giận nhìn mấy đạo thân ảnh ngăn trước mặt.

" Thanh Dực, ngươi không nên quá phận!"

Thanh Tiêu nhìn chằm chằm đầu lĩnh của mấy đạo thân ảnh, âm thanh nhẹ nhàng còn mang theo tức giận.

"Hắc hắc, ta nói, tín ngưỡng ngươi đường huynh thiên tài Thiếu Chủ Thanh Gia, Thanh Huyền lại là một loại không biết lượng sức mình, vì một đầu nữ nhân mà đi đối với yêu thú Khai Dương Cảnh chơi đùa! Lại hạng gì không khôn ngoan, các trưởng lão cùng mấy vị thúc bá cũng biểu tình, lại còn nói ta quá đáng?"tên đầu lĩnh kia cũng là một gã thiếu niên, nhìn qua ước chừng mười lăm tuổi. Lúc này, hắn vòng tay, nhìn Thanh Đàn tức giận, nói.

"Ngươi nói nhảm!"

Nghe được Thanh Dực buông lời xúc phạm Thanh Huyền, Thanh Tiêu lại càng tức giận khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Thanh Tiêu là con gái một của Tam Đương gia Thanh Tần là đệ đệ của phụ thân Thanh Huyền, Thanh Huyền đối với nàng không chỉ là một đường huynh, mà còn là tín ngưỡng cùng yêu mến, thiên phú mà Thanh Huyền bày ra không chỉ có một mình Thanh Tiêu ngưỡng mộ, Thanh Huyền ngày thường đối với huynh đệ trong tộc không tệ, không lấy mình thân phận cùng thiên phú mà miệt thị mọi người, cho nên mà hầu hết đám tiểu bối mười lăm tuổi xuống tới đều đem Thanh Huyền là ngưỡng mộ chi ý.

Đương nhiên vẫn có một số người không thích Thanh Huyền.

Đơn giản bình thường vì bọn hắn đố kỵ thân phận của Thanh Huyền, mà bây giờ lại thêm thiên phú trác tuyệt, đám tiểu bối bọn hắn liền bị các trưởng lão không cho vào mắt, mọi chú ý đều đổ lên Thanh Huyền, cho nên không ít huynh đệ trong tộc gai mắt hắn.

"Ta không có nói nhảm…” : Thanh Dực cười nhạt trả lời

Thanh Dực nhìn lúc Thanh Tiêu tức giận cũng khả ái như vậy, liền cười cợt nhả, nói: "Thanh Tiêu, bây giờ ngươi nói Thanh Huyền là tên ngu xuẩn, ta sẽ để ngươi đi."

"Ngươi nằm mơ!, lời này đến tai Thanh Gia Chủ bá bá, ta xem ngươi thế nào thảm.”

Thanh Tiêu cắn hàm răng trắng nhỏ bé tức giận nói.

“ Đã như vậy chỉ sợ hôm nay ngươi phải ngủ lại nơi này a!" Thanh Dực cười hắc hắc, nhìn Thanh Tiêu một cái, nói:." Ngươi nhìn xem có ai nghe thấy ta nói xúc phạm Thanh Huyền không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio