Từ cửa một thân ảnh nữ nhân khoác áo choàng màu trắng đi vào.
Nàng đầu tiên là hướng Tô Ký cúi người chào, sau đó là hướng Tô Thần Tô Tịch hơi hơi gật đầu.
Tô Tịch với nàng không có chút hứng thú gì, chỉ hơi gật đầu, sau đó đem tầm mắt chuyển về cái tua trang sức trên lưng của Tô Thần đang nằm trên ghế.
Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình đối phương, nhưng có thể cảm giác Tô Bát rất tỉ mỉ mà nhìn mình liếc mắt, cuối cùng mới đưa mắt nhìn về Tô Kỳ.
Tô Kỳ đã đặt bút trên tay xuống, tay phải chống đầu, nhìn Tô Bát.
Tô Bát thấp giọng nói: “Tình trạng thiếu chủ hiện tại cũng không khó xử lý, nhưng cần thiết phải nghe nhiều, mà chủ tử lại không thường nói nhiều, như vậy, chỉ sợ trong thời gian hai năm cũng chưa khôi phục như người bình thường.”
Thanh âm Tô Bát không cao không thấp, tốc độ chậm rãi, nghe chưa ra điểm gì đặc biệt, khẩu khí khiêm tốn lại không hèn mọn, câu chữ đều rất rõ ràng, dùng từ rất chú ý, khi nghe xong không sinh ra chán ghét.
Nghe nàng nói, đại khái cũng hiểu ra vì sao nàng lại phụ trách việc đối ngoại của Trường Nhạc cung.
Tô Kỳ nói: “Dựa theo nhận định của ngươi mà làm.”
“Vâng.” Tô Bát đáp, đứng lên, xoay người hơi khom lưng: “Thiếu chủ, từ ngày mai trở đi, ta sẽ qua giúp người khôi phục.”
Tô Thần gật đầu, biểu thị đã biết.
“Tô Tịch nếu không có việc gì quan trọng cũng cùng nhau qua đây đối với thiếu chủ sẽ có lợi.” lại hướng Tô Tịch nhẹ giọng nói: “Ta trước khi đến đây sẽ phái người đi đón ngươi.”
Tô Tịch đáp ứng.
“Vậy trước khi cáo lui, thuộc hạ muốn chủ tử đáp ứng một chuyện.” Tô Bát lần thứ hai hướng Tô Kỳ quỳ xuống.
Tô Kỳ giương mắt nhìn nàng: “Nói.”
“Xin chủ tử cho phép thuộc hạ trước mặt chủ tử có thể tháo khăn che mặt xuống.”
Còn chưa đợi Tô Kỳ nói gì, Tô Bát lại vội vàng nói: “Thuộc hạ cho rằng, biểu lộ khuôn mặt cũng là yếu tố đẩy nhanh đối thoại.”
Tô Thần ở bên cạnh nghe cũng gật đầu: Tô Bát này cũng có miệng lưỡi học giả của giáo dục hiên đại.
Thấy Tô Thần gật đầu, cho là y đang tán thành quan điểm Tô Bát, Tô Kỳ nhẹ giọng: “Ra ngoài đi.”
“Đa ta chủ tử.” Tô Bát đáp, “Thuộc hạ xin cáo lui.”
Tô Kỳ thấy Tô Bát đi ra ngoài, đứng dậy, đi tới trước mặt Tô Thần, dưới con mắt đề phòng của tiểu Tịch, vươn tay sờ sờ đầu Tô Thần: “Ngày mai ta sẽ ở bên cạnh.”
Tô Thần ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của hắn, cong cong khóe môi.
Ba người tại phòng ngoài ăn cơm trưa, sau đó Tô Tịch phải trở về.
“Ta ngày mai cũng tới.” nàng chăm chú nhìn Tô Thần mà nói.
Vốn tiểu Tịch vẫn kính ngưỡng Tô Kỳ, vì sao hiện tại lại thấy dường như có chút địch ý?
Tô Thần không hiểu.
“Vậy ngày mai gặp lại.” Tô Tịch không đành lòng mà nhìn Tô Thần.
Tô Thần gật đầu.
Tô Tịch dường như có điều gì muốn hỏi y, nhưng không hiểu sao cái gì cũng không nói, phất tay, đi ra.
Thoạt nhìn tiểu Tịch, so với trước đây thì khác biệt rất lớn, trưởng thành rồi, thay đổi rồi…
Ngươi thật đã trưởng thành a, tiểu hài tử trước kia nho nhỏ mập mạp hiện tại biến thành nữ tử thanh xuân xinh đẹp không thể tả— tiểu Tịch cũng đã hai mươi tuổi rồi a?
Lại nói, cũng đến tuổi mai mối rồi, tuy rằng nữ nhân gianh hồ không giống nữ nhân thường, câu nệ tiểu tiết, nhưng nữ tử lớn tuổi mà không xuất giá đối với danh dự của nàng không tốt.
Cũng không biết tiểu Hoa rốt cuộc là có ý gì? Hắn dường như là có tình cảm không bình thường với tiểu Tịch a?
Tô Thần lo lắng những vấn đề của cha mẹ.
Ngẩng đầu nhìn lên, phụ thân danh chính ngôn thuận lại ngồi trên tay ghế cầm lấy nắm tóc khô vàng của mình mà đùa…
Người này…
Tức giận mà giật nắm tóc từ trong tay hắn.
Tô Kỳ sợ y đau, vội vàng buông tay.
Sợi tóc mang theo mùi Tô Thần từ trên tay ly khai.
Hắn có cảm giác mất mát mà nhìn bàn tay trắng noãn như ngọc.
Tô Thần tức giận đứng lên.
Không muốn chạm ta thì cách ta xa xa một chút, bây giờ lại làm cái gì a? Ta không có ý định cùng ngươi thân tình, ta cũng không muốn đối đãi với ngươi như phụ thân.
Tô Kỳ không hiểu vì sao y lại đột nhiên khó chịu, ngốc ngốc đứng phía sau y: “Sao vậy?”
Tô Thần nỗ lực trả lời: “Tắm rửa.” Tiếp tục đi về phía trước.
Phía sau nghe được lời nói của y, thân thể rõ ràng cứng ngắc một chút, sau đó cắn cắn môi, thấp giọng: “Đừng.”
Không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ nghe đến thanh âm của hắn làm Tô Thần không hiểu vì sao phát hoảng, vậy nên càng đi nhanh.
Tô Kỳ lặng đi một chút, vội vàng đi theo “Đừng đi quá nhanh, thân thể không chịu nổi.”
Tô Thần chỉ là nghiêng người liếc liếc hắn…đi.
Lần trước hắn yêu cầu đi tắm cùng hắn, là do hắn xằng bậy, hiện tại sao ta lại phản ứng như vậy, ta…
Lắc đầu, ta phát điên rồi sao, vì sao a, ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a!
Cuối cùng, sắc mặt Tô Thần cũng dịu xuống.
Coi như xin lỗi hắn, chậm bước lại, hai người một trước một sau đi đến phòng tắm.
Tô Thần không muốn người khác chạm qua thân thể mình, Tô Kỳ lại không muốn người khác chạm vào Tô thần, cho nên mỗi lần đều là Tô Thần tự mình, chỉ khi đến nhưng nơi không thể tự làm mới gọi Tô Kỳ.
Hiện tại chính là giữa hè nóng bức, nhiệt độ bể nước so với nhiệt độ cơ thể hơi thấp hơn, Tô Thần tẩy trử hết những nơi mình có thể tự làm, lúc tắm đến sau lưng, gõ gõ bình phong ý bảo Tô Kỳ hỗ trợ.
Tô Kỳ mỗi lần đều trốn phía sau bình phong không biết làm gì, chỉ khi Tô Thần gọi mới lộ diện, sau khi Tô Thần tắm rửa xong, Tô Kỳ mới tắm.
Khoảng chừng buồi trưa Tô Thần tỉnh ngủ để ăn cơm, Tô Kỳ đã xuất hiện bên gian ngoài rồi —- trong lúc y ngủ trưa chính là thời gian thư giãn duy nhất của Tô Kỳ trong ngày a.
Tô Thần không biết trong khoảng thời gian ngắn y ngủ trưa, Trường Nhạc cung liền ở trạng thái canh phòng nghiêm mật, không cho bất cứ kẻ nào ra vào, nơi Tô Thần…ngủ…có không dưới một trăm cảnh vệ.
Đổi lại mà nói, lại chính là lúc Tô Kỳ không hề khần trương…
Tắm rửa xong, Tô Kỳ đuổi Tô Thần vào phòng ngủ, sau đó ly khai.
Thời tiết ngày hôm nay không quá nóng, hai chân bắt đầu tê, khiến cho khó ngủ — có thể trời rất nhanh sẽ mưa.
Bởi vì hai năm vô duyên vô cớ bị nhốt trong hầm đá kia, hai chân bình thường mỗi lần đền lúc trời mưa thì tê dại phát đau không ngừng.
Nghĩ đến thống khổ sắp tới, Tô Thần không khỏi nhíu mi. Càng đau lại càng không buồn ngủ.
Ở trên giường lật qua lật lại suy nghĩ cả nửa ngày, vã ra một đống mồ hôi.
Chuyển mình nằm úp sấp, đem mặt dán lên hơi lạnh từ chăn giường, mới đỡ một chút.
Tuy rằng thân thể không thoải mái, nhưng bởi vì bình thường đây là thời gian ngủ trưa, y cuối cùng cũng không cưỡng được mà theo chu công đi chơi cờ.
Chỉ là, vẫn không thể an ổn ngủ, hỗn loạn trong thời gian thật dài, cuối cùng quyết định không ngủ nữa, dù sao chất lượng giấc ngủ không tốt, trái lại cứ dày vò khiến thân thể càng bất lợi.
Chậm rãi đứng lên, dùng ngón tay làm lược, chải chải trên đầu một chút, sau đó đổi lại y phục, đi ra bên ngoài.
Bên ngoài có hai thị nữ, thấy y đến, cúi đầu hành lễ.
Y phất tay, muốn các nàng đứng lên, ánh mắt hướng về bàn gỗ lim nơi Tô Lỳ làm việc buổi sáng— ánh mặt trời trên bàn nhiệt độ độ rất cao, thoạt nhìn như tưởng nóng cháy rồi.
Nhanh như vậy đã đến giời cơm sao?
Xem chừng thời gian chính mình vật lộn trên giường cũng không ngắn.
Bất quá…
Tô Kỳ còn chưa trở lại sao.
Ta vẫn nghĩ rằng hắn tắm rửa xong liền trực tiếp đến đây…
Không nên nghĩ loạn, hắn việc gì phải ở đây đợi?
Thảo nào người ta nói người bệnh thường yếu đuối, ta hiện tại tâm tình loạn thất bát tao, thực yếu mềm cực độ.
Thị nữ nhanh nhẹn đem nước cho y, sau đó thử độc, đưa y nhìn ngân châm, cuối cùng chuyển qua trước mặt y.
Nước âm ấm, nguyên nhân là chính mình đến bây giời vẫn vô dụng không thể ăn đồ quá lạnh hoặc quá nóng.
Thở hắt ra khí tức trầm tư trong lòng, y cầm chén trà uống một hớp nhỏ, sau đó lục lọi bàn trà trong truyền thuyết, dự định tiếp tục tìm hiểu tất cả các bộ phận trong lúc giữa trưa này.
Lại đột nhiên nghe thấy âm thanh quần áo và đồng dùng cọ xát truyền đến.
…Tô Kỳ đã trở về?
Y đem mắt nhìn về phía cửa.
Quả nhiên, Tô Kỳ mặc quần áo màu trắng đi đến.
Thấy Tô Thần ngồi đó, dường như ngạc nhiên, cước bộ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi đến.
Tô Thần nghiêng đầu, nhìn thấy hắn, liền bưng chén trà đến bên môi.
Tô Kỳ…
Hiện tại dường như không giống với bình thường.
Có loại cảm giác rất kì quái.
“Thế nào?” Tô Kỳ mỉm cười, chuẩn bị ngồi xuống ghế bên cạnh y.
Không rõ là có vấn đề chỗ nào, Tô Thần theo bản năng lùi vào bên trong ghế.
“Ân?” Tô Kỳ không đến gần thêm, bất động, hoang mang mà nhìn y.
Tô Thần cũng không hiểu được. Ngây ngốc mà nhìn hắn. Chỉ là, trong hai năm kia, tuy rằng các phượng diện đều thoái hóa rồi, thế nhưng trực giác lại vô cùng nhạy bén, y không cho rằng mình khẩn trương như vậy là không có lý do.
Thần sắc Tô Kỳ có một loại cảm giác kì quái, lười biếng mệt mỏi thật giống như khí tức vừa dẹp loạn xong táo bạo nóng bức.
Tóc ẩm ướt.
… Vừa mới tắm sao?
Thật kì quái.
Y nhăn mày.
Bản năng cự tuyệt Tô Kỳ đến gần.
Tô Kỳ cũng không hiểu được chuyện gì, thở dài, tiếp tục quay lại công việc.
Một lát sau, hương đốt trong phòng cũng khiến tâm bình Tô Thần bình lặng trở lại.
Vì vậy, y vừa uống nước, vừa nhìn bóng lưng Tô Kỳ đến ngây người.
Là cái gì chứ?
Thế nào lại cảm thấy khó chịu rẫu rĩ?
Đôi mắt quét loạn trên người Tô Kỳ.
Tô Kỳ có thể là cảm thấy hơi nóng, đem tóc phía sau vén lên.
Tuy rằng tóc rất nhanh thả xuống che đi cái cổ trắng, nhưng ánh mắt Tô Thần nhất thời không thể nhúc nhích.
…Cái kia, là vết tích người cắn a.
Có dấu răng.
Mặc dù ở lâu trong nơi u tối, thị lực có phần không tốt, nhưng gần như vậy, có thể nhìn rõ.
Tô Kỳ cũng lưu ý tới thần sắc của Tô Thần, nghi hoặc quay đầu: “Thế nào?”
Tô Thần cắn cắn môi, nói có chút trắc trở, nhưng vẫn hỏi: “…Ngươi vừa rồi đi làm cái gì?”
Tô Kỳ lặng đi một chút, sau đó cười cười: “Ta nghĩ ngươi đã biết chứ.”
Tô Thần không nói gì nữa.
“Ta đi tìm Ảnh phi.”
…Ta hầu như đã quên mất, Trường Nhạc cung có uyển viện của hắn, tuy rằng trên giang hồ đồn đại về ‘Hậu cung’ của hắn rất ít, nhưng dù sao hắn cũng là cung chủ Trường Nhạc cung, người phía sau tuyệt đối không ít.
Ảnh phi, là tước vị phi tử cao nhất trong cung, mấy chủ nhân trước của Trường Nhạc cung sủng hạnh nhất cũng là Ảnh phi, mặc dù Tô Kỳ thay đổi Ảnh phi liên tục, thế nhưng vô luận ra sao đều là người Tô Kỳ thích.
Cho nên, hắn nói, chính là Ảnh phi kia a? Nguyên lại mỗi buổi chiều hắn đều như vậy tìm đến Ảnh phi mà ôn nhu…
Tô Kỳ khẽ cười cười, đi đến trước mặt y, cố gắng sờ đầu y.
Không hiểu được bản thân tay chân thế nào, Tô Thần bỗng nhiên đưa tay xua hắn, trong mơ hồ rít gào: “Đừng đụng vào ta!”
Tô Kỳ ngạc nhiên, Tô Thần lại ngây người— ta đang làm cái gì a!
Nhãn thần ảm đạm, Tô Kỳ rũ tay xuống: “Ân.” Quay lại tiếp tục làm việc.
Bởi vì rống to Tô Thần đã mất hết thể lực, nằm trên ghế phù phù thở dốc, trong đầu suy nghĩ lung tung, mạc danh kì diệu.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc dẹp hết loạn, “…Xin lỗi…” đại khái là thân thể khó chịu, cho nên tâm tình cũng không tốt a.
Tô Kỳ quay đầu, hướng y cười cười.