Kể từ ngày Tư Tiên Đề lĩnh lệnh đi Thiên Sơn tìm Hồi Thần thảo đến nay cũng đã quá ba ngày mà vẫn chưa hồi báo, Huyền Ảnh Minh Hạo trong lòng mười phần thấp thỏm, lẽ ra.. chuyện quan trọng như thế phải là đích thân hắn đi tìm thì mới phải, hắn quả là sơ suất. Ngộ nhỡ như xảy ra chuyện gì thì Minh Nguyệt phải làm sao đây? Không khôi phục lại trí tuệ cho nàng e rằng chuyện lớn khó thành!
Huyền Ảnh Minh Hạo nâng mắt nhìn lên trần nhà, tâm tư đột nhiên phóng thích, hắn một hơi thất thần. Đã bao lâu rồi hắn không còn là chính mình nữa? Đã bao lâu rồi hắn không nhìn rõ cái dung mạo của mình trước kia? Mà giờ đây những thứ hắn có được đều là tàn dư của hồn phách Yêu Thần ban cho. Nhưng mà hắn không cảm thấy như thế này có chỗ nào không tốt, uy nghiêm hắn có, quyền lực hắn có, thần thông hắn có... đây.. còn phải chê gì nữa? Chỉ cần đánh bại Hoa Thần thì kể từ đây về sau hắn sẽ không cần phải lo lắng gì nữa! Hoa Thần.. ngươi phải chết!
Trôi dạt trở về từ một mớ suy nghĩ mông lung khi hắn nghe có tiếng người gọi hắn. Minh Hạo chậm rãi mở mắt, Tư Tiên Đề một tay nắm cổ áo một đứa bé đang quỳ dưới kia:
- Bẩm Ma tôn, thuộc hạ đã bắt được Hồi Thần thảo.
Huyền Ảnh Minh Hạo chăm chú nhìn đứa nhỏ độ chừng năm sáu tuổi, toàn thân là một màu nâu áo, gương mặt tròn tròn xinh xinh thật là đáng yêu khiến người gặp người muốn. Hắn lại nhìn đến Tư Tiên Đề thương thế có vẻ không nhẹ, tuỳ tiện ném ra một câu khen thưởng rồi thu lấy Hồi Thần thảo, lại nói với Tư Tiên Đề:
- Ngươi trước lui xuống dưỡng thương.
Hồi Thần thảo ra sức kháng cự, thằng bé đại kị với mùi yêu khí nồng nặc nên sắc mặt ngày càng kém:
- Yêu vương khốn kiếp mau thả ta ra!
Huyền Ảnh Minh Hạo phì cười:
- Nói ta là yêu.. có lẽ cũng không có sai. Nhưng mà ngươi là đan dược quý hiếm có thể giúp muội muội ta khôi phục thần thức (trí tuệ) ta lẽ nào lại thả ngươi đi?
Hắn vừa nói vừa mạnh tay siết chặt cổ Hồi Thần thảo, thằng bé thống khổ hét lên một tiếng lập tức bị hắn ném vào lò luyện đan.
- Ha ha, luyện đan phải nhân lúc nguyên liệu còn sống thì mới tốt. Ngươi có dáng vẻ của một hài tử năm sáu tuổi ắt hẳn cũng có đạo hạnh năm sáu ngàn năm. Như vậy.. thì tác dụng lại tốt thêm mười phần!
Chỉ cần bảy bảy bốn mươi chín canh giờ nữa thôi, công chúa Minh Nguyệt sẽ trở về! Đại nghiệp của Ma giới sẽ bắt đầu khởi sắc!
Vô Ưu ngày ngày bị giam lỏng trong Nguyệt Băng cung đã sinh ra buồn chán nặng nề, vả lại nàng cũng rất nhớ rất rất nhơ sư phụ. Nàng vẫn thường hay hỏi bản thân rằng tại sao sư phụ không tới tìm nàng? Hay là người đã ghét bỏ nàng rồi chăng?
Đối mặt với những thứ đáng sợ đó nàng thật không dám nghĩ nữa. Bên trong Nguyệt Băng cung toàn là băng thanh ngọc khiết, tảng tảng dày chắc.. nàng không có khả năng phá ra.. nàng hận mình chết đi được! Tại sao lúc này nàng không thể khóc dù chỉ một giọt? Nếu không nàng đã sớm đem Nguyệt Băng cung này san thành bình địa!
Nếu đã không phá được vậy nàng cứ lấy đó làm vui đi, dù sao nàng cũng không biết cái tên tóc xanh ki còn định giam nàng bao lâu nữa!
Trên tường, mặt bàn, mặt giường.. nơi đâu cũng là chữ của nàng viết, mặc dù xiêu vẹo khó coi nhưng mà chí ít vẫn có thể đọc được.
- Sư phụ, Ưu nhi rất nhớ người!
- Sư phụ, người có nhớ đồ nhi không?
- Sư phụ, Ưu nhi sẽ ngoan, sẽ không phá nữa, sư phụ đón Ưu nhi về nhé!
Trên bức tường cuối cùng, Vô Ưu cố gắng vắt hết óc ra để vẽ trọn vẹn chân dung của sư phụ, bên cạnh còn có nàng, Tử Mộng Tuyết Liên, và cả vườn Bách Hoa cung nữa. Vẽ xong nàng lại tâm sự với người trên đó, từng lời nói chân thật vô cùng.
- Sư phụ, Ưu nhi cho người biết một bí mật nha. Người không được giận Ưu nhi đó. - Vô Ưu hai má ửng hồng, làm vẻ e thẹn với bức họa - Thật ra Ưu nhi đã biết thế nào là thích một người rồi đó. Hì hì, Ưu nhi thích sư phụ, Ưu nhi muốn cùng sư phụ mãi mãi bên nhau giống như Hoa tỷ tỷ với Bạch ca ca, đời đời kiếp kiếp mãi không chia lìa. Ưu nhi biết sư phụ cũng thích Ưu nhi lắm có phải hay không? Nhưng mà miệng sư phụ cứng quá, người cứ cho Ưu nhi là đứa ngốc rồi hãy còn là tiểu hài tử nên không chịu mở miệng nói thích.
- Sư phụ, thật ra Ưu nhi từng hôn sư phụ.... có.. có ba lần à! Đó là lúc người ngủ say nha, chắc người không phát hiện đâu. - Nàng vội xua tay - Ưu nhi không có ý phi lễ đâu... chỉ là... sư phụ cũng thường xuyên hôn trộm lúc Ưu nhi còn ngủ, vậy nên.. Ưu nhi cũng muốn thử! Môi sư phụ rất ngọt lại rất mềm.. giống như một loại kẹo đường, ha ha ha!
- Lúc Ưu nhi phát hiện người hôn trộm, Ưu nhi đã làm như vầy nè.. - nói rồi nàng hai mắt nhắm lại, thỉnh thoảng khẽ hé bờ mi, sau đó lại nhắm nghiền. Nàng vô cùng đắc ý. - Sư phụ thấy Ưu nhi có giỏi không?
Cùng lúc đó Huyền Ảnh Minh Hạo mang theo Hồi Thần đan xuất hiện bên cạnh Vô Ưu, nàng một phen thất kinh định hét thật to nhưng hắn đã kịp thời bỏ Hồi Thần đan vào miệng, dù chút lực ép nàng nuốt xuống.
- Tóc xanh, ngươi... ngươi.. khụ khụ.. ngươi cho ta uống cái gì? Khụ khụ.. khó nuốt.. khó nuốt!
Hắn dùng sức nâng cằm nàng lên, lại không hề thương tiếc bưng một chén thuốc đen thui đổ vào miệng của nàng:
- Khôn hồn thì mau nuốt xuống! Ca ca giúp ngươi khôi phục thần thức!
- Ưm.. ưm..
Điệp Lạc Thần đang thiền tọa trên không đột nhiên mi mắt ngài trĩu xuống, ngài chậm rãi mở mắt cố gắng nhìn một phần quang phát ra từ miếng kim thạch.
- Lẽ nào Ưu nhi gặp chuyện?
Điệp Lạc Thần phi thân hạ xuống đất, vừa hay có người chạm vào kết giới xung quanh Linh Lan điện, ngài liền lập tức cưỡi gió rời đi.
Mà phía bên ngoài kết giới Vô Ưu khản đặc cổ gọi lên từng tiếng:
- Sư phụ, đồ nhi về rồi! Ưu nhi về rồi!
Điệp Lạc Thần thoáng thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, trong lòng mừng rỡ vô cùng, thế nhưng khi vừa đáp xuống trước mặt nàng ngài đã nhận ra điều khác lạ. Mặc dù là khí tức này mười phần quen thuộc nhưng tại sao trong ánh mắt kia lại ẩn chứa vẻ giảo hoạt và có phần tinh ranh khác hẳn với ngày thường?
- Sư phụ, đồ nhi đã về rồi đây, người không vui sao?
Đồ nhi? Nghe sao quá xa lạ!
Điệp Lạc Thần tập trung nhãn lực nhìn nàng từ đầu tới cuối quả thật không có điểm gì khác lạ, chẳng lẽ là ngài nghĩ quá nhiều?
- Về là tốt rồi!
Hắn yêu muội nên sẽ tin muội.
Một giọng nói lại vang lên, Vô Ưu khóe miệng nhếch lên đầy tà mị:
- Sư phụ, ta nhớ người, rất nhớ...
Nàng đang làm gì vậy?
Môi kề môi khiến Điệp Lạc Thần một phen đông cứng, nàng.. nàng cư nhiên lại hôn ngài trước thanh thiên bạch nhật? Lại còn táo bạo như thế? Dường như nàng đã trở thành một người hoàn toàn khác!
Điệp Lạc Thần trấn tĩnh, hai tay không cần dùng sức là có thể đẩy nàng cách xa:
- Vô Ưu! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?
Vô Ưu đôi mắt nhu huyền khẽ chớp:
- Sư phụ, ta biết, ta thích người. Đừng cự tuyệt ta.
Muội phải dùng mỹ nhân kế.
Đối phó với con người như hắn phải giả vờ đáng thương, phải diễn khổ nhục kế.
Bằng mọi giá khiến hắn tin tưởng muội.
Nhân lúc hắn không phòng bị mà tìm ra sơ hở.
Đến khi đó... chúng ta sẽ dễ dàng chiếm thế thượng phong!
Nhờ cả vào muội, công chúa của ta!
- Sư phụ - Nàng tỏ vẻ đáng thương, dần dần lấy lại nét mặt ngây thơ, tuy nhiên.. có giả cỡ nào cũng không thể giống được. - Nếu người không cần ta nữa, ta liền rời đi mãi mãi!
Điệp Lạc Thần đương nhiên không phải đồ ngốc, Huyền Ảnh Minh Hạo ơi Huyền Ảnh Minh Hạo, ngươi ch rằng làm như vậy ngươi liền có thể chiếm thế thượng phong?
Là ai rơi vào bẫy của ai? Còn chưa biết được.
- Ta không cho ngươi đi. Nếu đã về.. cùng ta đi thăm Tử Mộng Tuyết Liên đi, hắn vì ngươi mà sầu héo.. còn có cả Bách Hoa tiên nữa.
Vô Ưu nuốt hết nước mắt giả tạo, nàng bày ra bộ mặt ngây thơ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng bám lấy ống tay áo của ngài mà thuận lợi vào được bên trong Linh Lan điện.
Sư phụ, ngày chết của ngươi cũng sắp tới rồi! Ha ha ha!