- Nhanh như vậy liền tra ra?
Vô Ưu (Minh Nguyệt) gật đầu.
- Hắn ta há lại có thể dễ dàng bị độc của muội khống chế? - Huyền Ảnh Minh Hạo xoa xoa viên dạ minh châu khảm trên tay ghế, bộ dáng thờ ơ rõ ràng là không tin.
Minh Nguyệt thấy điệu bộ của hắn liền chán ngán, vị ca ca ma tôn này của nàng khi nào thì tính đa nghi nặng tới như vậy?
- Ca ca, muội quả thật có thể khống chế được hắn. Lúc đầu có hơi khó khăn nhưng khi muội tăng thêm độc tính thì đã hoàn toàn khống chế được hắn. - Nàng nói với vẻ mặt đắc ý - Hoa Thần thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một tên quá sức tầm thường!
Huyền Ảnh Minh Hạo bấc đắc dĩ day day góc trán, muội muội này của hắn bản tính vẫn ương bướng và xem thường kẻ thù như cũ... Cũng không nghĩ xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi lại còn háu thắng như thế.
- Muội quá xem thường trí tuệ của hắn rồi!
- Sao? - Minh Nguyệt không để ý nhưng cũng phụ họa.
- Còn không nghĩ xem ca ca của muội là bị ai dùng kế hợp lực phong ấn khiến ta chịu thống khổ bao nhiêu năm! - Huyền Ảnh Minh Hạo vô cùng tức giận, hắn tuỳ ý phát tiết xuống viên dạ minh châu làm nó vỡ ra tám mảnh.
Minh Nguyệt càng nghe càng mông lung, mơ hồ. Đại ca khi nào lại bị phong ấn? Không phải khi hắn vừa mới sinh ra thì Thần giới đã diệt vong hay sao? Thắc mắc là vậy nhưng nàng vẫn tiếc viên dạ minh châu hơn. Nó là vật quý ở Đông Hải, phải hơn trăm năm mới có được một viên... ấy thế mà lại trở thành vật hy sinh dưới cơn giận của đại ca.
- Ca, khi nào huynh lại bị phong ấn?
Huyền Ảnh Minh Hạo bị hỏi cũng lập tức giật mình... hắn.. từ khi nào lại có thể có ký ức của Yêu Thần? Xem ra.. tình trạng thân thể bị chiếm đã dần dần trở nặng. Chỉ tiếc hắn bây giờ lại trở thành vật hy sinh.
- Không có gì. Trước.. muội nên về Linh Lan điện. Chuyện nguyên thần ta sẽ tìm cách tra rõ.
- Được, vậy muội đi trước. - Nói rồi hoá thành một luồng quang màu tím biến mất vào hư không.
- Mặc kệ lời ngươi nói là thật hay giả, dù sao... ta cũng phải thử! Hoa Thần... ngươi chờ chết đi. Ha ha ha!
- Tử Hàn, Tử Ngọc lại đi đâu rồi?
Tiểu hài tử áo trắng lễ phép trả lời:
- Tỷ tỷ....
- Có phải lại đi tìm thúc thúc con không?
Tử Hàn hai tròng mắt khẽ đảo, tỷ tỷ, không phải đệ không muốn giấu mà vì tỷ... nhiều lần quá nên bại lộ!
- Dạ... tỷ ấy...
- Được rồi!
Bạch Tử Họa bất đắc dĩ thở dài một cái, Tuyệt Tình Điện của hắn... thật là trống rỗng. Vậy cũng tốt, không ai làm phiền hắn tu tâm!
- Đi, con đi tìm bá bá chơi đi. - Hắn phải công nhận, sư huynh thật sự rất thương đứa nhỏ này... mặc dù huynh ấy vẫn như cũ.. đối Tiểu Cốt vẫn không một chút thiện cảm. Phải chăng là vì nó giống hắn, sư huynh định bồi dưỡng nó thành một Tử Hoạ thứ hai? Thôi mặc kệ, dù sao cũng có Tiểu Cốt ngày ngày giảng đạo.. chắc nó cũng không đến nỗi trở thành bản sao cố chấp, cứng đầu giống hắn đi!
- Dạ, vậy con đi Tham Lam điện tìm bá bá. - Thoát một cái lại cưỡi kiếm của hắn bay đi.. đúng là cha nào con nấy!
Hắn xoay người định tiến vào trong điện thì đột nhiên nhận được truyền âm của Hoa Thần.
- Tử Họa, kế hoạch thành công một nửa. Về phần Kiến Mộc, phiền ngươi nới lỏng canh gác.. không canh gác cũng chẳng hề gì.. nếu như ta may mắn còn sống, ta sẽ trả lại cho ngươi một Kiến Mộc khác. Nếu ta chết.. thành thật xin lỗi ngươi vậy.
Giọng truyền âm rút đi xa dần, Bạch Tử Họa hoá thành một luồng sáng trắng biến mất. Hắn đến bên cạnh Kiến Mộc hồi xuân, trên ngọn cây có một đoá hoa Tử Liên màu xanh lam nhạt, vầng quang nhấp nháy mang dấu hiệu của sự sinh tồn.
- Hoa Thần, có cần thiết phải như thế không? - Khoé miệng Bạch Tử Họa cong lên tạo một vòng cung tuyệt đẹp. - Hanh Tức!
Con vật nhỏ giống heo từ trong bụi rậm chui ra, nó hếch hếch cái mõm thân thiết mà cung kính gọi chủ nhân.
- Ngày Hoa Thần đấu với Huyền Ảnh Minh Hạo, ta sẽ đưa mọi người ở Trường Lưu rời đi trước, ngươi hãy ở lại giúp ta quan sát cục diện.
Hanh Tức ô ô kêu hai tiếng rồi tiếp tục chui vào bụi rậm. Nhiệm vụ lần này thực sự.... quá nhàn rỗi!
Bạch Tử Họa vung tay thu hồi kết giới màu vàng xung quanh Kiến Mộc. Tầng kết giới này được lập ra khi Hoa Thần sống lại, không phải để bảo vệ nguyên thần của ngài mà để bảo vệ những đệ tử Trường Lưu thoát khỏi sự tò mò dẫn đến tai họa. Vì thế hắn mới để Hanh Tức ở nơi này canh giữ.
Nguyên thần của Hoa Thần chính xác là một thứ vừa đẹp lại vừa độc, sức mạnh bảo vệ càng lớn hơn bất kì cái kết giới nào khác, vì thế... cái mà Bạch Tử Họa thu hồi chính là thuật che mắt.
...
Cũng vào tối ngày hôm đó, một luồng ma khí đậm đặc cả gan xông vào hậu viện của Trường Lưu, không còn nghi ngờ gì nữa hắn chính là cánh tay đắc lực của Huyền Ảnh Minh Hạo - Tư Tiên Đề. Vấn đề ma khí rất nhanh liền bị phát hiện, tuy nhiên do được lệnh của chưởng môn Trường Lưu Bạch Tử Họa nên mọi người vẫn làm lơ như không hề hay biết, vì thế cuộc điều tra của ma giới lần này rất thuận lợi.
...
- Thế nào?
- Quả đúng như lời của công chúa. Trên Kiến Mộc thật sự có Tử Liên màu xanh lam. Hơn nữa, pháp lực hộ thể của đoá hoa đó cực kỳ cường đại, thứ cho thuộc hạ không thể tiến gần. - Tư Tiên Đề nửa quỳ nói.
Huyền Ảnh Minh Hạo nâng tay vuốt sợi tóc mảnh vương trên trán, cũng không cảm thấy điều gì kì lạ:
- Nguyên thần của Hoa Thần là cái dạng gì ta còn không biết sao. Ngươi trước đứng lên. Ta không trách tội. Đợi hôm nào đó chúng ta đi dạo Trường Lưu sơn một chuyến!
- Thuộc hạ tuân mệnh!
...
Trở lại điện Linh Lan, Minh Nguyệt lập tức thay đổi ngoại hình áo tím tà mị bằng bộ y phục xanh lam đơn giản. Nàng cực kỳ không thích chút nào. Mắt thẩm mỹ của nàng lúc bị si ngốc cũng thật là quá tệ, nghĩ làm sao lại chỉ thích mặc mỗi bộ này! Nếu như hiện tại thay đổi thì ắt hẳn sẽ bị Hoa Thần nghi vấn, vì thế nàng liền nhịn, nhịn để làm một Vô Ưu đơn thuần mà ngu ngốc!
Thật ra thì hiện tại nàng vẫn như trước... ngốc nghếch, chỉ có dã tâm cùng thủ đoạn là tăng lên không ít.
- Ưu nhi!
- Sư phụ, để người phải chờ, hi, con tìm được mật ong này! - Thực chất là cái này nàng tự mình biến ra, tưởng ngài dễ lừa lắm sao! Đúng là ngốc!
Điệp Lạc Thần miễn cưỡng đưa tay cầm lấy hủ mật ong đem cất cẩn thận, trên tay không truyền đến cảm giác ấm nóng như cách mà Vô Ưu - cô bé ngốc ngày xưa thường dùng. Ngài biết, nàng này sẽ không bao giờ cho mật ong vào lòng ủ đến khi chúng hấp thụ đủ nhiệt độ của cơ thể. Nàng này cũng sẽ không biết được làm như thế thì vị ngọt sẽ tăng lên...còn có tác dụng dưỡng nhan sắc.
Thôi được rồi, ngài phải công nhận một điều ""Vô Ưu"" này hoàn toàn không biết được cái gì hết!
Kể cả tình cảm ngài dành cho đứa ngốc kia.
- Con.. vất vả rồi.. đi về nghĩ ngơi đi. Vi sư muốn yên tĩnh một lát.
Thấy ngài không truy cứu, Huyền Ảnh Minh Nguyệt lập tức vui vẻ rời đi, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị mà thâm hiểm rồi nhanh chóng biến mất.