AIX - EN - PROVENCE: THÁNG SAU
Những lay động đầu tiên của ngọn gió Mistral bắt đầu len lỏi qua các khe và hẻm núi Bouches-du-Rhône. Paul Martineau bước ra khỏi chiếc Mercedes sang trọng, cài khuy áo khoác và kéo cổ áo lên cao để che đôi tai. Vậy là một mùa đông nữa lại đến với Provence. Vài tuần nữa thôi, Martineau nghĩ, hắn sẽ phải tạm đóng cửa khu khai quật đến mùa xuân năm sau.
Martineau lôi chiếc balô may bằng vải dù ra khỏi thùng xe và bắt đầu men theo rìa bức tường đá cổ dưới chân đồi. Giây lát sau, hắn dừng bước ở cuối bức tường. Cách đó khoảng năm mươi mét, gần rìa đỉnh đồi, một họa sĩ đang đứng trước một bức tranh sơn dầu. Không có gì lạ khi thấy một họa sĩ làm việc trên đỉnh đồi này; ngay cả Cézanne cũng đã từng rất si mê phong cảnh khoáng đạt nhìn từ đỉnh đồi Chaine de l’Étoile. Tuy nhiên, Martineau nghĩ mình nên lại gần xem qua người này vẽ gì trước khi bắt đầu công việc của mình.
Hắn chuyển khẩu súng lục Makarov từ balô sang túi áo khoác, rồi từ từ tiến về phía người họa sĩ. Người này vẫn quay lưng lại Martineau. Phán đoán từ dáng điệu của cái đầu, Martineau biết rằng anh ta đang chăm chú nhìn ngọn núi Saint-Victoire ở đằng xa. Vài giây sau, phán đoán ấy được xác nhận khi hắn nhìn lướt qua bức tranh. Tác phẩm mang đậm phong cách tranh phong cảnh cổ điển của Cézanne. Thật sự, Martineau nghĩ thầm, đây là một tác phẩm sao chép xuất sắc.
Người họa sĩ chăm chú vào bức tranh của mình đến mức hầu như không nghe tiếng bước chân của Martineau. Chỉ đến khi Martineau đã dừng lại sau lưng, anh ta mới ngừng vẽ và ngoảnh đầu lại nhìn. Anh ta mặc một chiếc áo len dày và đội một chiếc mũ mềm rộng vành đang phất phơ trước gió. Bộ râu màu muối tiêu của anh dài và rối bù, hai bàn tay anh dính đầy thuốc vẽ. Xét theo vẻ mặt, anh ta thuộc loại người không thích bị làm phiền khi đang làm việc. Martineau cảm thấy đồng cảm với người đàn ông này.
“Rõ ràng anh là người hâm mộ Cézanne”, Martineau nói.
Người họa sĩ gật đầu, rồi lại tiếp tục công việc.
“Bức tranh rất đẹp. Anh có muốn bán nó cho tôi không?”
“Tôi e rằng bức này đã có người đặt trước, nhưng nếu anh thích, tôi có thể vẽ cho anh một bức khác”.
Martineau đưa cho anh tấm danh thiếp. “Anh có thể đến gặp tôi tại văn phòng ở trường đại học. Chúng ta sẽ bàn về giá cả khi tôi được thấy bức tranh hoàn chỉnh”.
Người họa sĩ nhận tấm danh thiếp và thả nó vào cái thùng gỗ đựng màu vẽ và cọ. Martineau chúc anh ta một buổi sáng tốt lành, rồi băng qua khu khai quật, và dừng lại ở hố mà hắn đang làm việc để tiếp tục công việc còn dang dở từ buổi chiều hôm trước. Hắn trèo xuống hố và dỡ tấm bạt màu xanh đang trải rộng che phủ đáy hố, để lộ ra một cái đầu bằng đá được chạm trổ rất tinh vi. Martineau mở balô, lấy ra một cái bay nhỏ và một cây cọ quét. Đúng lúc hắn sắp bắt tay vào việc, một bóng đen bỗng che khuất cả nền hố. Martineau quỳ thẳng lên và ngước nhìn. Hắn mong đợi sẽ thấy Yvette hoặc một trong các nhà khảo cổ khác cùng làm việc ở khu khai quật này. Nhưng, thay vào đó, hắn nhìn thấy bóng chiếc mũ rộng vành của người họa sĩ, trông như tỏa hào quang dưới ánh sáng mặt trời. Martineau đưa tay lên che trán và nheo mắt nhìn.
“Anh cảm phiền tránh ra khỏi chỗ đó được không? anh đang che mất ánh sáng của tôi”.
Người họa sĩ lặng lẽ chìa ra tấm danh thiếp mà Martineau vừa đưa cho mình lúc nãy. “Tôi tin rằng cái tên in ở đây không đúng”.
“Xin lỗi, anh bảo sao cơ?”
“Ở đây in tên là Paul Martineau”.
“Đúng rồi, đó là tôi”.
“Nhưng đó không phải là tên thật của anh, phải không?”
Martineau cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc theo gáy. Hắn nhìn kỹ lại hình người đang đứng trên bờ hào. Đây đúng là gã ư? Martineau không thể đoan chắc; với bộ râu rậm rạp và cái nón sùm sụp đó thì không. Rồi hắn nghĩ đến phong cảnh. Một bản sao hoàn hảo của Cézanne về sắc thái và bố cục. Dĩ nhiên chính là gã rồi. Bàn tay Martineau nhích về phía túi áo khoác. Hắn cố gắng đi một nước cờ cuối cùng nhằm kéo dài thời gian.
“Nghe này, anh bạn, tên tôi là…”
“Khaled al-Khalifa”, người họa sĩ tiếp lời. Những lời tiếp theo của anh được nói bằng tiếng Arập. “Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn chết như một người Pháp? Ngươi là Khaled, con trai của Sabri, cháu nội của Asad, Mãnh Sư của vùng Beit Sayeed. Khẩu súng của cha ngươi đang nằm trong túi áo khoác. Hãy rút nó ra. Hãy nói với ta tên thật của ngươi”.
Khaled chộp lấy báng của khẩu Makarov và đang rút nó ra khỏi túi áo nửa chừng thì viên đạn thứ nhất cắm phập vào ngực hắn. Phát đạn thứ hai làm khẩu súng tuột ra khỏi tay hắn. Khaled ngã ngửa về phía sau và đập đầu vào vách đá của hố khai quật. Trong khi dần dần lịm đi, hắn nhìn lên và thấy người Do Thái vốc một nắm đất từ rìa hố. Anh ta rải nắm đất lên mặt Khaled, rồi nâng súng lên lần cuối cùng. Khaled thấy một tia lửa lóe lên, sau đó là bóng tối. Hố khai quật bắt đầu quay cuồng, và hắn cảm thấy mình đang chìm dần, vào quá khứ.
Người họa sĩ giắt khẩu Beretta trở lại cạp quần và đi bộ trở về chỗ mình đang làm việc. Anh nhúng ngập cọ vào sơn đen và ký tên mình lên bức tranh sơn dầu, rồi quay gót và bước theo triền dốc của ngọn đồi để đi xuống. Dưới bóng râm của bức tường cổ, anh gặp một cô gái tóc ngắn, cô ta có nét hao hao giống Fellah al-Tamari. Anh chúc cô một buổi sáng tốt lành và trèo lên yên chiếc xe gắn máy của mình. Giây lát sau anh đã biến mất.