Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi trở lại Mao Sơn, trước kia Hoa Thiên Cốt có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ coa một ngày bản thân dùng tư thái như tiên nhân hạ phàm trực tiếp phi từ trên không trung xuống. Đại điện to lớn vang lên mười hai hồi chuông liên tiếp, Hoa Thiên Cốt từ trên cao nhìn xuống, hơn một nghìn danh đệ tử đang quỳ trước cửa Cửu Tiêu Vạn Phúc cung, liền hoảng sợ không nhịn được mà nhũn cả chân sút ngã từ trên thân kiếm xuống, giá, đây là đang dàn trận đánh nhau sao?

Ở một bên Hoa Mãn Lâu giúp đỡ Hoa Thiên Cốt đứng thẳng dậy, không nghĩ tới đệ tử của Mao Sơn đang lịch lãm bên ngoài lại nhiều như vậy, đã chết mất một trăm ba mươi mốt nhân mạng đều là nòng cốt Mao Sơn. Tuy hiện giờ, người của Mao Sơn còn không ít, nhưng chung quy vẫn là ngoại cường nội hư.

Tiếng chuông dứt, thình lình bốn phía nhất thời vang lên đồng thanh : “ Cung nghênh chưởng môn hồi sơn.” , âm thanh như sét đánh vang dền, may mà có Hoa Mãn Lâu đỡ, nếu không chắc chắn Hoa Thiên Cốt sẽ vì kinh hãi qua độ mà nhũn chân rơi thẳng từ trên thân kiếm xuống dưới.

Có lẽ cho rằng Hoa Thiên Cốt là người xứng đáng nhất để đảm nhiệm chức vụ chưởng môn lúc này, nên đại điển tiếp nhận chức vụ tiến hành rất thuận lợi.

Một phen hú hồn hú vía đã qua, lúc này trời đã tối.

Hoa Thiên Cốt trở lại bên trong phòng thở dài một hơi, ngày hôm nay thật khiến nàng khẩn trương muốn chết, trong một nghi thức trọng yếu như vậy nàng chỉ sợ mình phạm phải sai lầm dẫn đến hỏng buổi lễ.

Tinh thần tập trung cao độ sau một ngày dài, Hoa Thiên Cốt trầm trầm tiến vào giấc ngủ.

Một đêm ngon giấc…

Mới sáng sớm của phòng của Hoa Mãn Lâu đã bị người gõ, trước mắt hắn là một đồ đệ còn ít tuổi.

Hoa Mãn Lâu cười hỏi : “ Không biết vị huynh đài này có việc gì không?”

Đồ đệ kia cũng ngượng ngùng cười cười :” Vân Ârn sư huynh để cho ta tới tìm ngài, tuy đại lễ tiếp nhận chức vụ chưởng môn diễn ra thành công tốt đẹp nhưng vẫn còn nhiều chuyện cần phải giải quyết, ngài thân là huynh trưởng của chưởng môn, nên Vân Ẩn sư huynh muốn ngài qua giúp đỡ một phen.”

Hoa Mãn Lâu gật đầu :” Ta sẽ lập tức tới ngay.”

“ Chưởng môn, ngài đã tỉnh chưa?” Hoa Thiên Cốt bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, vừa mở cửa phòng đã thấy vẻ mặt nôn nóng bất an của Vân Ẩn.

“ Vân Ẩn có chuyện gì không?” Hoa Thiên Cốt lúc này hoàn toàn mang bộ dáng ngái ngủ mông lung.

“ Có chuyện rất khẩn cấp, chưởng môn đừng hỏi nhiều, mau mau đi theo ta.”

Hoa Thiên Cốt thấy Vân Ẩn nói vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, mọi chuyện ở Mao Sơn hiện tại chỉ có Vân Ẩn là người hiểu rõ nhất, hắn nói là có việc gấp thì nhất định là có chuyện gì đang diễn ra.

Đi theo Vân Ẩn, càng đi Hoa Thiên Cốt càng có cảm giác không thích hợp. Kẻ này cùng Vân Ẩn sư huynh ngày hôm qua có khí chất không giống nhau cứ như hai người xa lạ vậy, ở bên Hoa Mãn Lâu một thời gian dài, Hoa Thiên Cốt cũng học được cách dùng tâm để nhìn và phân biệt một người chứ không đơn thuần là dùng mắt thấy tai nghe để nhìn.

“ Ngươi không phải là Vân Ẩn sư huynh, ngươi là kẻ nào?”

“ Vân Ẩn ’’ trước mắt ngỡ ngàng quay đầu nheo mắt lại :‘‘ Hóa ra ta coi thường ngươi, nhưng cũng chẳng sao, ở đây là được rồi.’’ Đã đến khu rừng dưới chân núi, nơi này rất hoang vu không có người sinh sống.

“ Ngày hôm nay nhất định ngươi phải chết ở chỗ này, mà chức vụ Mao Sơn chưởng môn nhất định sẽ thuộc về ta.”

Hóa ra người trước mắt Hoa Thiên Cốt không phải là Vân Ẩn mà là Vân Ế, bọn họ vốn là huynh đệ song sinh, từ lúc sinh ra cho tới giờ, song bào thai hai người bọn họ, cũng chỉ có một mình Vân Ẩn mới có thể quang minh chính đại sống ngoài ánh sáng, mà hắn lại chỉ là một cái bóng, chỉ có thể làm theo gia huấn của Thanh Châu Mộng gia, sống trong bóng tối cả cuộc đời bảo vệ người còn lại.

Hắn hận thế giới này, đó là lý do hắn đầu nhập cho Đan Xuân Thu, hắn muốn phóng xuất yêu thần, hắn muốn thế giới này vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.

Bởi vậy nên Vân Ế đã sớm trở thành đọa ma, lần này hắn nhận được chỉ thị của Đan Xuân Thu, tiêu diệt chưởng môn tiền nhiệm của phái Mao Sơn cướp lấy Xích Xuyên Thiên, chỉ cần hắn leo lên được chức chưởng môn là được, vì thế Hoa Thiên Cốt nhất định phải chết!

Hoa Thiên Cốt nhìn gương mặt càng lúc càng vặn vẹo của Vân Ế, tâm trạng không khỏi lạnh lẽo. Thế nhưng pháp lực của Vân Ế thực sự quá mức cao cường, chỉ bằng vài chiêu thức đã đem Hoa Thiên Cốt vây ở thế hạ phong.

“ Tân nhậm chưởng môn chẳng qua cũng chỉ có chút bản lĩnh như thế này.” Vân Ế ha ha cười to, cức vị chưởng môn hiện tại hắn nắm chắc trong tay rồi.

Trong khoảng khắc những sợi tơ máu từ đầu ngón tay của Vân Ế sắp cứa đứt cổ Hoa Thiên Cốt thì bị ai đó dùng khí cắt đứt làm mấy đoạn.

Hoa Thiên Cốt và Vân Ế cùng giương mắt nhìn, đờ đẫn nhìn người đó.

Đó là một gương mặt đẹp như tiên, một nhan sắc vượt xa thế tục, khiến người ta không có cách nào tưởng tượng nổi không có một từ ngữ bình thường có thể phác thảo được.

Mái tóc tím như thác phiêu diêu trong gió, do nhược trên không trung trương khai hé ra màu tím thật lớn liêm mạc, quần tím lụa mỏng mỏng vũ, do nhược ảo mộng. Da thịt trắng noãn dưới ánh mặt trời xấp xỉ trong suốt, mơ hồ lộ ra đẹp xương quai xanh họa xuất duyên dáng đường cong. Giữa chân mày một điểm ân màu đỏ như hoa diêm dúa lẳng lơ ấn ký, máu đỏ con ngươi lượng e rằng tà mà thông thấu, đẹp tới nỗi vạn vật xung quanh đều ảm đạm thất sắc.

Sát Thiên Mạch nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Hoa Thiên Cốt cũng hơi sửng sốt một chút : ‘‘ Đây là muội muội của Hoa Mãn Lâu sao? Vì sao lại giống như …”

Vân Ế kinh hãi tỉnh hồn lại, hắn thật sự không ngờ tới lại có thể diện kiến Ma quân Sát Thiên Mạch, hắn từng nghe Đan Xuân Thu nói qua, Ma quân hỉ nộ vô thường, lần này vô tình diện kiến khiến cho Vân Ế căn bản không đoán ra tâm tư của hắn.

Bất quá nhìn tư thế lúc này, Sát Thiên Mạch căn bản không đứng về phía hắn, trước khi hắn hoàn toàn nhận ra mình trước, Vân Ế chọn phương án “ tẩu vi thượng sách ”, hắn nhanh chóng biến mất trong không trung.

Sát Thiên Mạch thế nhưng không có quan tâm hắn, hắn hoàn toàn tập trung nhìn chằm chằm Hoa Thiên Cốt, giống như đang đắm chìm trong một hồi ức nào đó.

“ Tỷ tỷ, tỷ, tỷ thật là xinh đẹp!” Hoa Thiên Cốt ngây ngốc nhìn “ Nàng ’’ nói.

“ Tỷ tỷ?” Sát Thiên Mạch hồi phục tinh thần lại, nhìn bộ dạng chết mê chết mệt của Hoa Thiên Cốt, ngay tới cả cách xưng hô cũng giống nhau, muội ấy cũng rất thích gọi hán là tỷ tỷ.

“ Tiểu bất điếm nhi muội có phải là tân nhậm chưởng môn của phái Hoa Sơn?”

Hoa Thiên Cốt ngơ ngác gật đầu, mắt vẫn không ngừng dính trên người Sát Thiên Mạch.

Nhìn dáng dấp ngu ngốc của Hoa Thiên Cốt, bỗng dưng Sát Thiên Mạch nở nụ cười, tiểu bất điếm nhi này thật đáng yêu.

Nụ cười này của Sát Thiên Mạch kinh diễm dường như khiến thiên địa vạn vật đều thất sắc, cái gọi là “ hoa nhường nguyệt thẹn’’ cũng chỉ như thế. Hoa Thiên Cốt cười khúc khích dưới mũi có dòng chất lỏng khả nghi chảy dài.

“ Tiểu bất điếm nhi này nha.” Sát Thiên Mạch dùng cách không điểm lực giúp Hoa Thiên Cốt cầm máu mũi vẫn đang không ngừng chảy ra, phản ứng như vậy không phải là lần đầu tiên hắn trông thấy, thế nhưng không ai cho hắn cảm giác đáng yêu như vậy, trách không được Hoa Mãn Lâu lại yêu thương cô muội muội này đến thế, tiểu bất điếm nhi quả thực quá mức dễ thương khả ái, hắn vậy mà cũng rất tinh mắt!

“ Ta đẹp tới mức nào?”

“ Muội đã từng thấy rất nhiều tiên nữ nhưng không có ai đẹp bằng tỷ tỷ hết!” Hoa Thiên Cốt ăn ngay nói thật, lấy bộ dạng nghiêm túc làm Sát Thiên Mạch nghĩ tới Hoa Mãn Lâu, người nọ cũng đã từng nói rằng hắn là người đẹp nhất mà hắn đã từng gặp qua.

Nếu người nọ mà có thể nhìn thấy, hắn có hay không cũng sẽ đối với dung mạo của mình mà chảy máu mũi không? Vừa nghĩ tới dung mạo ôn nhu phiêu dật như tiên kia lại chảy hai hàng máu mũi, Sát Thiên Mạch liền không nhịn được nở nụ cười.

Hoa Thiên Cốt lại vội vàng ngẩng đầu bịt kín mũi của chính mình, cảm giác mũi nong nóng sắp chảy máu mũi tới nơi.

“ Tiểu Cốt, muội không sao đấy chứ?” Một thanh âm quen thuộc truyền tới, Hoa Mãn Lâu vừa tới trước mặt của Hoa Thiên Cốt, thật cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, cho tới khi xác định nàng hoàn toàn không có việc gì, mới yên lòng.

Đợi trong đại điện một hồi lâu nhưng Hoa Mãn Lâu không phát hiện ra bóng dáng của Vân Ẩn, Hoa Mãn Lâu lập tức cảm thấy có cái gì đó không đúng, trở lại phòng riêng cũng không thất được bóng dáng của Hoa Thiên Cốt, hắn có cảm giác có chuyện lớn phát sinh.

Hỏi han mọi người một lúc sau, hắn vội vầng chạy tới.

“ Ca ca, Tiểu Cốt không có chuyện gì, may mà có vị tỷ tỷ đây giúp đỡ muội đuổi người xấu đó đi rồi.”

“ Tỷ tỷ?” Hoa Mãn Lâu lúc này mới phát hiện Sát Thiên Mạch đang đứng bên cạnh. Vừa lúc nãy hắn thật sự quá vội vàng, trong mắt hắn chỉ có một mình Tiểu Cốt.

“ Ca ca, vị tỷ tỷ đây thực quá xinh đẹp.” Hoa Thiên Cốt một bên nhỏ giọng thì thầm.

Tiếu ý trên mặt Sát Thiên Mạch càng rõ, tiểu bất điếm nhi này có phải là quá mức thật thà không.

“Sao ngươi lại tới đây?” Hoa mãn lâu ôn nhu hỏi.

“ Oa, nguyên lai ca ca có quen tỷ tỷ này sao?” Hoa Thiên Cốt ở một bên giương to mắt nhìn.

Hoa Mãn Lâu cười cười nhìn Hoa Thiên Cốt đương tự cho là đúng, người trước mắt cô bé không phải là tỷ tỷ mà là ca ca mới đúng.

Không nghĩ tới Sát Thiên Mạch đang đứng bên cạnh lại mở miệng nói rằng : “ Ca ca của muội hiện tại đang làm hoa đồng cho tỷ tỷ.” Hồng mâu trong vắt của Sát Thiên Mạch khẽ liếc qua Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu ngậm miệng không nói, chỉ là hơi gật đầu, kỳ thực tiếng gọi tỷ tỷ này không sai đi đâu dược, dù sao trên đời này cũng không có một khuôn mặt nữ nhân nào có thể so sánh được với gương mặt tuyệt sắc của Sát Thiên Mạch.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio