Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoa Thiên Cốt đã từng gặp không ít quỷ quái, nhưng cho dù từng gặp cảnh máu me thế nào đi chăng nữa, cũng không có quỷ dị dọa người như cảnh trước mặt.

Trên trần dưới sàn treo hàng ngàn hàng vạn cái lưỡi màu sắc từ đỏ tươi tới đỏ thâm trên những sợi tơ đỏ, Hoa Thiên Cốt vội vàng che miệng mình lại, đem tiếng thét chói tai nuốt xuống cuống họng.

” Ngươi là người đầu tiên tiến vào Dị Hủ các mà mặt vẫn không đổi sắc.” Một thanh âm từ sau lưng hắn vang lên, vốn đã chịu kinh sợ Hoa Thiên Cốt không nhịn được nữa mà la thất thanh.

Nàng lập tức núp vào trong ngực Hoa Mãn Lâu, cả người không ngừng run rẩy.

” Nói vậy ngươi chính là Dị Hủ quân.” Trên mặt Hoa Mãn Lâu vẫn là tươi cười, hắn từ từ vuốt ve lưng của Hoa Thiên Cốt, an ủi tâm trạng nàng.

” Ngươi vì sao không sợ?”

Hoa Mãn Lâu cười cười :” Không phải là không sợ, chẳng qua là ta không nhìn thấy gì mà thôi.”

Dị Hủ quân cũng cười :” Ở trong mắt ta ngươi hoàn toàn không giống như một người mù bình thường.”

Hoa Mãn Lâu :” Ta có một bằng hữu cũng thường hay nói như vậy, ta là người mù nhưng lại không giống những người mù bình thường.”

” Các ngươi đã nhìn thấy bí mật của Dị Hủ các, ngươi nói xem ta phải xử lý như thế nào bây giờ?”

Hoa Thuên Coits từ trong ngực Hoa Mãn Lâu chui ra, nàng nhắm hai mắt lại :” Dị Hủ quân, ta cái gì cũng không có nhìn thấy.”

” Đây cũng không phải ngươi nói không thấy là xong, thấy được những bí mật này ngươi sẽ phải trả một cái giá thật lớn.”

Hoa Thiên Cốt vừa nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, đôi mắt đáng thương nhìn Hoa Mãn Lâu :” Ca ca, muội có phải hay không rất xui xẻo?”

Hoa Mãn Lâu vỗ đầu Hoa Thiên Cốt, ánh mắt ngược lại nhìn về phía Dị Hủ quân :” Vậy Dị Hủ qyaan muốn cái giá như thế nào?”

Hoa Thiên Cốt :” Ta không muốn ca ca thay ta, ngươi muốn cái gì ta cũng đều đáp ứng.” Nàng ưỡn ngực, một bộ dáng tráng sĩ anh hùng chuẩn bị hy sinh.

Dị Hủ quân cười, tiếng cười của hắn nghe rất quái dị, tiếng cươic làm cho người ta sở da gà :” Ta cũng không phải là yêu quái, cũng sẽ không ăn thịt người?”

Hoa Thiên Cốt làm bộ dạng thở phào nhẹ nhõm :” Ngươi sẽ không giết ta.”

Dị Hủ quân lắc đầu một cái :” Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta muốn có một giọt máu của ngươi.”

Hai mắt Hoa Thiên Cốt trợn to :” Chỉ đơn giản như vậy?”

Dị Hủ quân gật đầu một cái : Chỉ đơn giản như vậy.”

Hoa Thuên Coits hung hăng cắn đầu ngón tay một cái, máu trong nháy mắt dồn lên, Hoa mãn Lâu đau lòng thay Tiểu Cốt cầm máu, mới vừa nãy bản thân hắn chỉ lưu lại có chút máu nàng đã đau lòng, sao tới phiên mình thì lại có thể hào phóng như thế.

” Bây giờ ra có thể đi được chưa?” Hoa Thiên Cốt thở dài một hơi, vừa nãy quả nhiên đã hù chết nàng.

” Ngươi không phải tới vì có chuyện cần hỏi ra sao, chưa hỏi điều gì, cứ như vậy vội vã muốn rời đi rồi sao?”

Bước chân Hoa Thiên Cốt dừng lại, vừa rồi nàng bị hù dọa, suýt thì quên mục đích ban đầu tới đây.

Quay lại nhìn Hoa Mãn Lâu đang bị mình lôi kéo nhưng trên mặt vẫn toát ra nét cười cưng chiều, để Hoa Thiên Cốt không có ý tốt le lưỡi một cái.

Cái tật xấu lỗ mãng, hấp tấp này không biết tới bao giờ nàng mới có thể thay đổi.

” Ta muốn đi Mao Sơn bái sư học nghệ, nhưng làm cách nào cũng không vào được, ngươi có biện pháp gì giúp ta đi vào sao?”

Dị Hủ quân trầm ngâm trong chốc lát :” Nếu muốn trả lời vấn đề của ngươi cũng cần một giọt máu.”

” Còn cần máu sao? Ta còn rất nhiều!” Hoa Thiên Cốt vẫn mang bộ dáng anh dũng hiến thân xắn tay áo lên.

Dị Hủ quân lắc đầu cười :” Ta không muốn máu của ngươi, ta muốn hắn.” Hắn là chỉ Hoa Mãn Lâu.

Trên mặt Hoa Thiên Cốt xuất hiện đau lòng, thế nào mà một hai đều muốn máu của ca ca vậy!

Hoa Thiên Cốt nhỏ giọng nói :” Ca ca, một giọt là tốt rồi, hắn ra giá là một giọt máu thôi.”

Hoa Mãn Lâu nhìn Hoa Thiên Cốt bỗng trở thàng con người hẹp hòi, nét cười càng thêm rực rỡ, hắn phá vết thương vừa mới đóng vảy, máu lại chảy ra.

Đứng ở một bên Hoa Thiên Cốt lại đau lòng nhìn, chỉ sợ máu chảy ra nhiều hơn một giọt.

” Máu cũng đã cho ngươi, ngươi mau nói cho ta biện pháp dfi.” Hoa Thiên Cốt chu mỏ, thấy thế nào cũng không nhận ra đây là thái độ đi cầu xin người khác.

Dị Hủ quân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đụng phải nha đầu hẹp hòi này quả thực không tốt :” Cái này gọi là Thiên Thủy Tích, là nước mắt phượng hoàng ngưng tụ lại, ngươi dêo nó vào, liền có thể lên được Mao Sơn.”

” Ca ca, chúng ta nhanh đi thôi.” Hoa Thiên Cốt cao hứng đeo Thiên Thủy Tích vào cổ.

Hoa Mãn Lâu cũng không gấp rút, hắn xoay người hướng Dị Hủ quân :” Đa tạ.”

Dị Hủ quân gật đầu một cái, Hoa Thiên Cốt cũng nghiêm chỉnh xoay người lại :” Cám ơn ngươi nha.”

Dị Hủ quân cười cươic không nói gì, Hoa Thiên Cốt liền lôi kéo Hoa Mãn Lâu rời đi

Chờ sau khi hai người đi khuất, Dị Hủ quân nhìn hai giọt máu trong lòng bàn tay, tự nhủ :” Hai người này thật thú vị, một âm một dương, xem ra thiên hạ này sắp đại loạn rồi.”

Có Thiên Thủy Tích trong tay Hoa Thiên Cố tự nhiên có thể xông vào kết giới, một đường lên thẳng đỉnh Mao Sơn.

Nhưng mà đoạn đường này an tĩnh một cách đáng sợ, ngay cả tiếng chim hót cũng đều không có, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người.

Hoa Thiên Cốt nhắm tay Hoa Mãn Lâu thật chặt, không biết vì sao, nàng bỗng dưng có một dự cảm bất thường.

Chờ tới trước cửa chín điện Vạn Phúc cung, bốn phía vẫn an tĩnh ngay cả hơi thở cũng nghe rõ mồn một.

” Có người không? Cho hỏi bên trong có người không? Chúng ta là người tới truyền tin!” Trả lời nàng chỉ là từng trận gió rít qua khe cửa vang vọng ghê sợ.

” Không đúng.” Hoa Mãn Lâu đem Hoa Thiên Cốt giấu sau lưng, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng hắn vẫn nghe thấy trong không khí một mùi huyết tinh nhàn nhạt.

Càng đi vào bên trong, mùi huyết tinh càng lúc càng nồng đậm.

” A!” Hoa Thiên Cốt hét lớn một tiếng, chẳng qua mới liếc mắt nhìn qua, nhưng cái cảnh tượng này cả đời nàng cũng không thể nào quên.

Vô số thi thể nằm ngổn ngang trong đại điện, tất cả đều mặc trang phục đạo sĩ, già trẻ lớn bé ước chừng cũng có tới vài trăm người. Hơn nữa trong những người đó, đại đa số đều mất ít nhất một bộ phận thân thể, kẻ lòi ruột, người dứt lìa tay chân, tứ chi, nội tạng, con ngươi mắt văng tung tóe đầy đất, khắp nơi đều là… Thê thảm tới mứu không dám nhìn!

Hoa Thiên Cốt không nhịn được mà muốn nôn mửa, Hoa Mãn Lâu nhanh tay che miệng nàng lại, hương hoa trên người hắn giảm bớt sự khó chịu của Hoa Thiên Cốt.

Đúng lúc này, từ trên đống thi thể có thanh âm yếu ớt truyền tới, chẳng lẽ có người may mắn sống sót?

Hoa Mãn Lâu ôm Hoa Thiên Cốt lần theo thanh âm.

Bọn họ nhìn thấy một lão già tóc bạc râu trắng muốt nửa nằm nửa ngồi ở đó. Một bên tay chắc bị chặt đứt rời, trước ngực có một lỗ thủng lớn, tim phổi đã hoàn toàn bị móc ra. Tồn tại may chăng cũng chỉ là một chút hơi tàn đang rên rỉ.

” Lão gia gia, ngươi làm sao vậy?” Giọng nói của Hoa Thiên Cốt đã run rẩy.

” Có tiên khí!” Lão nhân gia kích động đứng lên :” Xem ra là ông trời có mắt nha! Những thứ yêu nghiệt kia thi triển nhiều bùa chú như vậy, nhưng mà vẫn có người tới, xin hỏi ngài là vị tiên nào?”

Hoa Mãn Lâu đáp lời :” Chúng ta không phải mấy người tu tiên đó, ta chỉ là mang theo muội muội đến tìm Thanh Hư đạo trưởng bái sư họ nghệ thôi.”

Lão nhân thở dài :” Bần đạo chính là Thanh Hư đạo trưởng, nhưng hôm nay ta nội đan đã bị hủy hết, nguyên khí cũng mất, đã không còn chống đỡ được bao lâu.”

Hoa Thiên Cốt :” Là ai mà ra tay tàn nhẫn như vậy!”

Thanh Hư đạo trưởng : ” Vì cướp lấy thượng cổ thần khí Xích Thuyên Thiên, yêu nghiệt ma giáo đã huyết tẩy Mao Sơn, toàn bộ môn hạ Mao Sơn một trăm ba mươi mốt người không còn ai may mắn sống sót, cơ nghiệp Mao Sơn cả ngàn năm, bị hủy trong chốc lát. Cũng tại vì ta lỡ dại tin nhàm kẻ gian mới khiến Mao Sơn rơi vào thảm cảnh ngày hôm nay.” Lão nhân càng nói càng kích động, càng nói càng bi thương.

Hoa Mãn Lâu cau mày nghe, Tiêtu Cốt đứng một bên cũng mang gương mặt bi sảng.

” Ta có thể hay không thỉnh cầu các ngươi một chuyện?” Hơi thở của Thanh Hư đạo trưởng đã yếu dần.

Hoa Mãn Lâu :” Mời nói, chúng ta nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành.” Hắn có chút kích động.

Hoa Mãn Lâu cảm thấy bất kể ở trong thế giới như thế nào, giết nhiều người như vậy cũng là hành động không thể nào chấp nhận được, bất luận kẻ nào cũng không có quên làm thương tổn người khác, huống chi còn là một trăm ba mươi mốt mạng người!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio