Hạ Vũ cốc là nơi thảo dược kì lạ sinh tươi tốt quanh năm, ở đây đầy thú dị biến. Xung quanh bọc rừng trúc gai, dây độc, thú ăn thịt. Hạ Vũ cốc ở sâu trong khu rừng Hắc Dạ tối đen, dày sương mù chứa khí độc. Rừng Hắc Dạ thuộc ngoại thành xa Hoa Nhĩ,đã từng rất nhiều người đến nhưng chưa aivề. . .
Ánh sớm ban mai, hạt sương đậu trên cành lá hoa nho nhỏ xinh, từng nụ hoa líu ríu nở rực tora, khoe sắc dưới ánh mặt trời. Hàng cây cao toxanh mướt, lấp ló bóng râm mờ dưới mặt đất, dưới tán cây dày vươn khoẻ, có một đôi nam nữ song hành đi với nhau. Này, thiếu nữ đâyvận hồng y viền xanh lá chủ đạo, dáng ngườinhỏ đáng yêu, làn da trắng hồng ánh mặt trời, gương mặt trái xoan sắc nước hương trời, môi đỏ cười cười, tay trái hành lý, tay phải cầm hoa dại trắng dọc đường hái, đây là Hoa Thủy Tiên. Này, bên kia thiếu niên vận bạch yviền xanh lam đậm tôn màu trắng, nhìn xa đã thấy người này đẹp mỹmạo, cười nhẹ nhàng, bên người có một đôi ngọc bội xanh lá mạ ửng ửng dòng chữ khắc đẹp, dáng người chuẩn không cần chỉnh, trên người hành lý vừa vặn, rất ngọc thụ lâm phong, đây là Mạnh Thi.
Hai người này đã xuất cung được ngày trời. Mục đích của hướng đi là thành Hoa Nhĩ, vốn là nơi kinh danh sòng bạc cao cấp. Dọc đường đi họ gặp một số phiền phức nhỏ nên dễ qua, nhưng lần này gặp chuyện không may cách thành Hoa Nhĩ dặm (đố mọi người dặm là bao nhiêu?). . . . .
"Này, ta bảo là ta khôngcó ăn cắp túi tiền của ngươi!" giọng nữ vang trong khách sạn Hạ Lan.
"Còn nói dối à? Bị bắt tại trận mà còn biện hộ!" giọng nam vang lên.
"Ngươi? Ta mặc kệ! Ta đi đây!"
"Đứng lại! Người đâu bắt cho ta!"
"Ngươi dám!"
"Tại sao không dám chứ.. .A!"
Keng!
"Này, cô nương! Có gì thì từ từ nói!" Mạnh Thi chặn kiếm của nữ tử trước mặt mình.
"Hắn vu oan ta ăn cắp!" nữ tử hạ kiếm mặt mày đỏ ửng vì giận.
"Ta không có vu oan!" nam tử núp phía sau Mạnh Thi hô to.
"Này! Còn dám vu oan cho ta!"
"Cái gì? Ai vu oan rõ ràng là ăn cắp!"
Keng! Phặt! Phặt!
Nữ tử và nam tử bị Mạnh Thi đánh ngất xỉu.Ai, đúng là xui xẻo mà! Vô đây mới được vài giờ đã gặp chuyện. Mà ta phải nhào vô tránh họ làm ồn. . .
"Khò. . .khè. . ."
". . .Z. .z. .z. .z. .Z. . ."
". . ." há? Còn ngủ đượcà? Ta tưởng họ ngất đi ai ngờ thừa diệp ngất đingủ bù, dưỡng sức.
"Mạnh Thi! Chúng ta ăn điểm tâm đi, dọc đường huynh không ăn gì rồ. . ."Hoa Thủy Tiên kéo MạnhThi ngồi vào bàn, gọi tiểu nhị mang đồ ăn ra.
"Ân! Được rồi!" Mạnh Thi vốn không có tâm trạng ăn uống nhưng nàng đãnói thế thì không thể từ chối được.
phút sau. . .
Loảng xoảng ---
Keng! Keng!
"A! Ngươi dám đánh lén ta!" Nam tử vừa thức dậy tức giận la lối.
"Đối kẻ ngang ngược như ngươi phải xử lí!" nữ tử vơ kiếm.
"Ngươi mới là người ngang ngược!" nam tử né kiếm.
"Là ngươi. . ."
"Ngươi. . ."
Phặt! Phặt! Keng!
Lại bị Mạnh Thi đáng ngất xỉu, nam tử cùng nữ tử kia lăn đùng ra ngủ tiếp =_=
"Mạnh Thi! Có cần trói họ lại không?" Hoa Thủy Tiên cầm bánh bao tiến đến gần.
"Ân! Phải trói lại thôi!" Mạnh Thi xuất ra sợi dâythừng to chắc.
"Ừm. . ."
"Khách quan. . ." tiểu nhị mặt hắc tuyến, run run ".. .những vật bị hư hại này. . ."
"Chúng ta trả!" Hoa Thủy Tiên đồng thanh Mạnh Thi trả lời.
"Cảm ơn, khách quan!" tiểu nhị tiếp lấy ngân lượng trong tay rồi 'vèo'biến mất ngay.
Mạnh Thi lôi hai người rắc rối vào phòng. Ôi! Mẹ kiếp! Sao mà hai tên này nặng gớm thế? Hai tên cộng lại chắc nặng gần kg. (ê! kg? Chơi số lẽ à? T.T)
Hoa Thủy Tiên thu dọn một số thứ rồi phi lên lầu. Ôi? Sao hai tên phiềnphức này rắc rối quá vậy? Chỉ có việc ăn cắptúi tiền thế mà cũng làm to ra cho bằng được!Mà ta phải nhắc Mạnh Thi đừng đánh ngất bọnhọ mà điểm huyệt mới được. Đêm nay còn dài, mà chuyện phiền bắt đầu, không biết ta còn ngủ được không? . . . . . .. .